Sơn Tặc Du Ký

Chương 42: 42 Tự Đào Hố Chôn Mình

Ngày hôm sau.

La Nhất Phong tỉnh dậy trong trạng thái tinh thần sáng láng.

Nghĩ đến khoái cảm dục tiên dục tử tối hôm qua, ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn nữ tử đang say giấc nồng bên cạnh.

Nhẹ nhàng vén lên tóc mai dính trên gò má nàng, đầu ngón tay không nhịn được vuốt ve mơn trớn, sau đó cúi người xuống in một nụ hôn lên cánh môi hoa.

Sau khi hôn hít thỏa mãn rồi hắn mới bước xuống giường, dém chăn lại kĩ càng cho nàng mới nhặt lên y phục vứt tung tóe dưới đất tròng vô.

Có một số việc hắn phải đi giải quyết càng sớm càng tốt.

Tin rằng đám người Lê Lâm cũng đã biết chuyện của hắn với nàng rồi, nhân cơ hội này nói rõ với Lê hầu gia luôn.

La Nhất Phong vừa nghĩ ngợi vừa đi ra bên ngoài, không phát hiện người trên giường lúc này đã tỉnh dậy.

Lê Vân khẽ mở đôi mắt đẹp mê mang, sau khi nhận ra tối qua mình đã làm gì, cả khuôn mặt nhất thời đỏ chót.

Cũng may nam nhân bên cạnh đã rời đi trước, nếu không thì xấu hổ muốn chết rồi.

Nàng gắng gượng ngồi dậy, cả cơ thể như muốn rụng rời, nơi tư mật càng đau xót khó chịu.

Cúi đầu nhìn dấu hôn rải rác khắp thân thể, Lê Vân có chút trầm mặc không nói nên lời.

Giờ phải làm sao đây? Cha mà biết chuyện này liệu có làm khó đám người La công tử?

Đang mải mê suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, nha hoàn Đinh Hương của nàng bê chậu nước bước vào, trông thấy nàng đã tỉnh dậy liền lo lắng chạy tới.

"Tiểu thư đã tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?"

Lê Vân: "..."

Nàng chỗ nào cũng khó chịu hết á.

Thế nhưng cũng không thể nói ra ah.

"Em sao lại ở trong này?"

Không phải nơi này là sân viện của đám người La gia hay sao?

"Là La đại công tử bảo em qua đây hầu hạ tiểu thư.

Công tử nói có việc nên đi giải quyết rồi, chắc sẽ mau chóng về thôi."

Dừng một chút lại đỏ mặt ấp úng hỏi:

"Tiểu thư có muốn tắm rửa một chút hay không?"

Nhìn bộ dạng không xuống được giường của tiểu thư nhà mình.

Đinh Hương không nhịn được sự hưng phấn, âm thầm cảm thán.

Ai nha..

xem ra tối qua hai người làm rất kịch liệt ah.

Lê Vân trông thấy vẻ mặt bát quái của nha hoàn bên người, trán nổi đầy hắc tuyến.

Tuy vậy vẫn phân phó:

"Cũng được, em mau đi chuẩn bị nước ấm đi."

Nàng thật sự không muốn bị nhìn chằm chằm đâu.

Huống hồ thân thể đúng là có hơi nhớp nháp, thật khó chịu.

Lê Vân ở bên này đang bận thanh tẩy, còn ở chỗ La Nhất Phong thì đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng áp lực.

Lê hầu gia tâm tình bất định chắp tay sau lưng nhìn xuống nam tử đang quỳ bên dưới.

"Ngươi muốn ta gả Vân nhi cho ngươi?"

"Đúng vậy! Hai người chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, mong hầu gia có thể thành toàn." La Nhất Phong thành khẩn đáp lời.

Lê hầu gia bình tĩnh nhìn hắn:

"Với cái thân phận sơn tặc kia của ngươi, lấy gì đảm bảo có thể mang lại hạnh phúc cho Vân nhi chứ?"

La Nhất Phong có chút trầm mặc, nhất thời cũng không biết phải phản bác như nào.

Hắn suy nghĩ một chút, cắn răng nói:

"Vãn bối có thể làm việc khác, nhất định sẽ không ủy khuất nàng."

Lê hầu gia khẽ hừ lạnh:

"Ngươi nói không ủy khuất thì sẽ không ủy khuất sao? Ngươi một không có ruộng đất sân vườn, hai không có công danh lợi lộc.

Chẳng lẽ còn muốn nàng theo ngươi đi làm công cán? Ta muốn biết ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì, đáng để ta gả Vân nhi cho ngươi."

La Nhất Phong ngước mắt lên nhìn ông, không hề do dự đáp:

"Vãn bối có thể tích trữ bạc mở tiệm kinh doanh, dù không được cẩm y ngọc thực như ở hầu phủ, nhưng cũng đủ ấm no cả đời."

Dừng một chút lại nói tiếp:

"Nếu hầu gia coi trọng công danh trong người, vãn bối cũng có thể thử một chút."

Lê hầu gia chờ chính là câu nói này của hắn, tuy nhiên vẫn bày ra vẻ mặt thâm sâu, đưa tay lên vuốt râu nói:

"Như vậy đi.

Ngươi theo bản hầu làm chút chính sự, để ta đánh giá xem bản lĩnh của ngươi tới đâu.

Lúc đó mới có thể yên tâm mà giao Vân nhi cho ngươi chăm sóc.

Ngươi thấy thế nào?"

La Nhất Phong: "..."

Cứ có cảm giác tự đào hố chôn mình là sao?

"Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không?"

La Nhất Phong cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Vì hạnh phúc của mình, chỉ đành gật đầu đáp:

"Cứ theo đề nghị của hầu gia đi."

Vì thế, đám người La gia đang chờ ở trong viện không biết mình lại sắp phải đi làm cu li miễn phí lần nữa ah.

Lê hầu gia híp mắt nhìn theo bóng dáng La Nhất Phong rời đi.

Khóe môi không nhịn được nhếch lên nụ cười xảo trá.

Thực ra ông rất thưởng thức người thanh niên này.

Y không chỉ có tố chất tâm lý tốt mà năng lực cũng vô cùng mạnh.

Chỉ tiếc lại kế thừa cái tính không màng công danh lợi lộc giống y vị sư phụ La Thành kia.

Trước đây ông còn không biết làm sao để lôi kéo y, bây giờ xem ra đã không cần phải lo lắng người chạy nữa rồi.

Thế nhưng là một người cha yêu thương con cái, ông vẫn phải hỏi ý kiến của nữ nhi xem sao..