Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 122: Cách xa anh ba mét!

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Hạ Tiểu Nịnh cả người run lên, cương cứng ở nơi đó.

Sức nóng giống như gợn sóng mà xuyên thấu qua làn da mỏng manh, dọc theo các tĩnh mạch của mạch máu từng đợt lại từng đợt mà cường thế tràn ra.

“Anh, anh……”

Trố mắt, cứng lưỡi.

Tất cả suy nghĩ đều biến thành hư vô, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, từng mảnh từng mảnh, không cách nào suy nghĩ……

Quằn quại, miệng vết thương cọ qua hàm răng của anh.

Đau đớn làm lý trí ngay lập tức quay trở về, cô thở hổn hển, “Đau quá! Anh buông tôi ra!”

Mùi máu tươi nhè nhẹ tràn ngập ở trong miệng, Phong Thanh Ngạn ánh mắt trầm xuống, hung hăng một ngụm mút ở trên miệng vết thương của cô.

“……” Hạ Tiểu Nịnh đau đến nước mắt đều thiếu chút nữa rơi ra, hung hăng kéo ra sau một phát, cuối cùng mới thoát ra được.

Vốn dĩ miệng vết thương đã cầm máu, hiện tại lại nứt ra rồi, đau đến đầu ngón tay cô đều phát run.

Nhìn trên mu bàn tay trắng nõn của mình nhiễm tơ máu, cô tức khắc tức giận bạo phát nổ tung, “Anh là quỷ hút máu sao? Ngửi được mùi máu tươi liền cắn loạn!”

“Ai bảo cô lộn xộn?” Phong Thanh Ngạn mặt không biểu tình, đem tay cô một lần nữa nắm tới, lung tung rút ra chiếc khăn giấy ấn ở trên miệng vết thương.

Động tác, cũng như vậy mà thô bạo cứng ngắc, một chút cũng không nhẹ nhàng.

Hạ Tiểu Nịnh hoàn toàn không biết anh đêm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngay cả khi mình không cẩn thận bước vào liếc nhìn anh một cái, thua thiệt cũng là cô - một cô gái a.

Anh một người đàn ông lớn ru rú trong nhà, anh có chịu thiệt gì đâu?

Hít sâu một hơi, đem đau nhức tới khóc ra nước mắt ép trở về, cô mới run rẩy nói, “Thật sự rất đau! Còn có, tôi bảo đảm về sau không bao giờ bước lung tung vào phòng anh! Mỗi lần gặp mặt, ít nhất cách xa anh ba mét!”

Phong Thanh Ngạn động tác trên tay dừng lại.

Ngay cả cơn gió làm lay động rèm cửa, đều bỗng nhiên ngừng lại.

Toàn bộ trong phòng trong một giây an tĩnh tới mức gần như tình trạng quỷ dị, chỉ còn lại sót lại tiếng hít thở của đối phương.

Hạ Tiểu Nịnh cố gắng rút tay mình một lần nữa, căn bản rút không ra được.

Cô nghi hoặc, ngẩng đầu.

Kỳ lạ, đụng phải một con mắt tĩnh mịch như hồ, rất sâu thẳm.

Bên trong, dường như có vô số dòng nước xoáy ngầm, chỉ cần cô vừa lơ đãng, liền sẽ bị cuốn vào, tiện đà ngập đầu……

Hô hấp theo bản năng mà bỗng nhiên buộc chặt, cô cuống quít mở mắt dời đi chỗ khác, nhất thời không dám lại cùng anh đối diện.

Chỗ bên tai, vô cùng lo lắng mà nóng hổi lên……

“Muốn hẹn hò, nên muốn cùng tôi phân rõ giới hạn?” Âm thanh lạnh lùng trào phúng từ phía đối diện truyền đến.

Hạ Tiểu Nịnh sững sờ.

Cái gì gọi là cùng anh phân rõ giới hạn?

Giới hạn giữa bọn họ không phải vẫn luôn đều vô cùng rõ ràng, chưa bao giờ có nửa phần mơ hồ ư?

Cô còn không có phục hồi lại tinh thần, lại càng không biết sự trầm mặc như vậy rơi vào trong mắt anh, tương đương với mặc định.

Một lát sau, Phong Thanh Ngạn lạnh lùng đứng dậy, “Cút.”

Anh xoay người, đi đến phía giường lớn, chỉ chừa cho cô một bóng lưng lạnh lùng kiêu ngạo.

“Còn chưa cút, chờ tới đây để ngủ với tôi à?”

“……” Hạ Tiểu Nịnh giật mình một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ của anh, đi xuống tầng.

Thật sự là…… Gần vua như gần cọp.

Hổ cũng chưa đáng sợ như anh vậy, ít nhất hổ muốn uống máu ăn thịt, mà anh…… Rốt cuộc muốn làm gì, cô lại một chút đều nhìn không thấu.

Từ trong ngăn kéo phòng mình lấy ra nước sát trùng cùng với băng dính cá nhân một lần nữa xử lý một chút lên trên miệng vết thương ngón áp út.

Nhưng sức nóng kia bị anh đốt cháy trên da, dường như là nhiệt độ bị phong ấn, theo mạch máu nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà chạy qua.

Làm cô chỉ cảm thấy toàn thân phần phật mà nóng hổi lên, giống như bị nắng gắt thiêu đốt.

Trong lòng, càng là khô nóng không thôi, rất lâu cũng khó có thể bình phục……

_______________

(Bão_10)