Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 140: Đàn ông ăn hết có thể mang thai

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

“Người dân tầm đó sôi nổi noi theo, trong khoảng thời gian ngắn này đoạn giai thoại đôi vợ chồng này cũng rộng rãi lưu truyền, từ đây, món này liền trở thành món ăn nổi tiếng. Nó bị gọi vì……”

Đọc xong nguồn gốc của Qua cầu mễ tuyến, Hạ Tiểu Nịnh thản nhiên mà đem điện thoại anh đặt lại trên bàn.

Phong Thanh Ngạn ánh mắt lại dừng ở trên mặt cô, sâu kín, mang theo một tia sáng quắc tìm tòi cùng nghiền ngẫm.

Bị anh nhìn đến có chút không hiểu sao mà hốt hoảng, cô lau mặt một cái, “Những người này vì bán bún gạo thật sự chuyện xưa gì đều biên soạn ra được! Ngoài người vợ cùng tú tài, như thế nào không nói mấy đứa trẻ ăn hết có thể đỗ đại học đế đô? Đàn ông ăn hết có thể mang thai đi?”

“……” Phong Thanh Ngạn đáy mắt vừa mới sinh ra chút kiều diễm cũng bị lời nói của cô làm cho tan.

Hiển nhiên, cô gái này bún gạo đến đây không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, chỉ là bởi vì nó thuận tiện mang theo, hơn nữa tương đối giữ ấm tốt mà thôi.

Anh cầm lấy chiếc đũa, “Còn không qua tới giúp tôi nấu nóng đồ ăn?”

Nấu nóng cái con khỉ! So với hoàng đế còn có người bá đạo hơn, cũng chỉ có Phong Thanh Ngạn! Hạ Tiểu Nịnh ở trong lòng yên lặng mà thêm hai câu, bất đắc dĩ mà tiếp nhận chiếc đũa, “…… Được.”

Ai ngờ tay còn chưa có thu hồi, liền đột nhiên bị anh nắm chặt.

Phong Thanh Ngạn đứng lên, kéo về một cái, liền đem cô thành công từ đối diện đưa tới trước mặt mình.

Ngực, dán sát vào phía sau lưng cô.

Dạ thịt nóng bỏng được ngăn cách với cô bởi một chiếc áo mỏng, phần nhiệt độ kia thật sự đốt lửa người, làm cô bất an mà di chuyển về phía trước một chút.

“Đừng lộn xộn.”

Cánh tay rắn chắc liền như vậy ôm quanh lấy đầu vai cô, tay phải anh quấn lấy tay phải của cô, hai người cùng nhau cầm chiếc đũa, Hạ Tiểu Nịnh liền như vậy bị anh giữ chặt chẽ trước người.

Thình thịch, thình thịch……

Tiếng tim mạnh mẽ mà hữu lực từ trên phía sau lưng truyền đến, bất kể là cảm quan hay là ý thức, cô cũng không cách nào bỏ qua chỗ tiếp xúc với anh.

Cổ họng, không hiểu sao mà khô khốc.

Cô nuốt nuốt nước miếng, thử cùng anh thương lượng, “Anh có thể hay không ——”

“Tôi trước kia chưa từng ăn qua thứ này, dạy tôi.”

Miệng lưỡi anh nhàn nhạt, cũng làm cho Hạ Tiểu Nịnh không tiện từ chối, cô quay đầu, kinh ngạc, “Thật sự chưa từng ăn qua?”

“Rất kỳ quái sao?” Anh có chút cúi người, dùng tay trái mở nắp hộp cơm ra.

Hai người lập tức dán đến càng gần, sau lưng không có một tia kẽ hở, cô thậm chí có thể rõ ràng mà cảm giác được kết cấu cơ ngực kia của anh.

Hạ Tiểu Nịnh gương mặt nóng lên, “Cũng đúng, anh chưa từng ăn rất bình thường.”

Anh loại người này sinh ra ngậm thìa vàng, dẫm lên thang pha lê, Qua cầu mễ tuyến món ăn vặt địa phương này sẽ không xuất hiện ở trên bàn cơm của anh.

“Như thế nào để nhúng?” Phong Thanh Ngạn vẫn duy trì tư thế dán sát, môi mỏng khẽ mở, quét qua bên tai cô.

Như có dòng điện chạy qua, Hạ Tiểu Nịnh nhẹ nhàng run lên, hơi thở không xong, “Trước, trước thả bất cứ thứ gì anh thích ăn……”

Thân thể, ở trong lòng ngực anh kéo căng đến thẳng tắp.

Sợ mình một cái không cẩn thận, cùng anh lại có tiếp xúc gì.

Phong Thanh Ngạn tầm mắt dừng một chút, thu hồi tới, dừng ở trên cổ trắng nõn mịn màng của cô.

Ánh mắt, sâu hơn một chút.

Cổ tay được nhẹ nhàng xoay chuyển, một nắm, chiếc đũa trong tay cô liền như vậy trơn tuột ra ngoài, rơi trên bàn.

Người, bị anh xoay ngược trở lại.

Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, đối mặt với ánh mắt của anh, trái tim nhẹ nhàng đung đưa.

Bên tai cô sợi tóc buông xuống dưới, bị ngón tay anh rẽ một cái, dừng lại ở phía sau tai.

Đường vân đầu ngón tay ấm áp giống như đánh bóng mà xuyên qua da đầu cô, tóc đen len lỏi ở giữa các ngón tay anh.

Lòng bàn tay nắm lấy cơ hội kìm lại, anh lập tức giữ ở cái ót cô, sau đó, môi mỏng liền như vậy đè ép đi qua ——

______________

(Bão_11)