Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 162: Mẹ hai đứa nó_Sâu

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

_________________

Cô ta hôm nay tính toán thành công dã tràng, còn giữa thanh thiên bạch nhật bị những phụ huynh nhìn một hồi chê cười, đều do Hạ Tiểu Nịnh kia!

Kha Linh Lung hận đến ngứa răng, “Con trai, con nhớ kỹ, về sau người phụ nữ này có chuyện gì lại đến trường học, con cũng phải nói với mẹ trước tiên!”

Cô ta không tin một lần bắt không được nhược điểm, hai lần ba lần, còn có thể nhiều lần đều bắt không được?! “Vâng!”

……

Trên xe.

Phong Tu Viễn bởi vì thái độ của ba mình mà tâm trạng rất tốt, trong khoảng thời gian ngắn phòng thủ đã giảm đi rất nhiều, ở trên xe còn cùng em gái mình chơi kéo búa bao..

Hạ Tiểu Nịnh lén lút quan sát một lúc, phát hiện Phong Thanh Ngạn chỉ là ngồi ở một bên, thần sắc lạnh nhạt, thỉnh thoảng nhìn con gái một cái, ánh mắt yêu thương vẫn như mọi khi.

Xem ra anh còn chưa biết chuyện xảy ra trong trường học.

Cô lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt trái tim thả lại trong bụng.

Toàn bộ hành trình trở về, không khí trong xe đều nhẹ nhàng với vui sướng, tài xế càng lái chậm càng ổn định, bật hệ thống máy sưởi vừa phải, Hạ Tiểu Nịnh có chút buồn ngủ.

Cứ như vậy một đường đã đến trang viên, vào phòng khách, mở máy sưởi ấm trong nhà làm cô cảm thấy so với bên ngoài xuân lạnh thoải mái hơn vài phần.

Quả thực chính là xuân về hoa nở không khí dễ chịu!

Hôm nay thật là một ngày tốt đẹp! Sau đó…… Cô chợt nghe được Phong Thanh Ngạn mười phần gần gũi mà nói với con gái bên cạnh, “Mạn Mạn, con lên tầng vào trong phòng nhìn xem con búp bê Barbie mới đã tới chưa?”

Phong Mạn Mạn ánh mắt sáng lên, “Hay quá! Cảm ơn ba ba!”

Nói xong còn ở dùng sức hôn lên trên mặt anh một cái mới trượt xuống, thật vui vẻ mà chạy lên tầng.

Phong Tu Viễn ở bên cạnh xòe tay, “Ba ba, con muốn phiên bản Lego mới nhất……”

“Đi làm bài tập trước, sau đó lại đến nói với ba hôm nay đã xảy ra chuyện gì."

Oanh một tiếng, sấm sét từ trên trời đánh xuống.

Phong Tu Viễn kịp thời né tránh, nhanh chóng chạy trốn lên tầng.

Hạ Tiểu Nịnh chạy trốn không kịp, hồn phách bay ra ngoài, cô chẳng quan tâm lo ý nghĩa trong lời nói thâm ý của anh, nhanh chóng hóp lưng lại như mèo từ bên người anh muốn trốn đi.

“Trốn đi đâu a? Mẹ hai đứa nó.” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng truyền đến.

“……!"

Xong rồi, mọi thứ sớm đã bại lộ, là cô quá "too.young.too.simple" (trẻ tuổi, đơn giản), mới cảm thấy chính mình đã hạ cánh an toàn.

Hai cái chân chạy trốn càng nhanh hơn, chỉ cần có thể an toàn đến trong căn phòng nhỏ khóa trái cửa lại, không chờ mong anh hoàn toàn nguôi giận, nhưng cầu xin thời gian kéo dài một tí, anh cũng có thể bình tĩnh hơn một chút.

“Đứng lại.”

Giọng nói, càng lạnh hơn.

Hạ Tiểu Nịnh cảm giác quanh mình không khí đều kết băng, không thể không dừng lại, căng da đầu xoay người, “Ha ha, anh là đang gọi tôi sao thiếu gia?”

“Cô không phải nói với giáo viên tự xưng là mẹ hai đứa nó ư? Tôi không gọi cô, chẳng lẽ là gọi lão Cao? Ông ấy còn có kinh vi thiên nhân(*) như vậy, trai già có năng lực đẻ ngọc?!”

[(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.]

Lão Cao một bên: “……”

Hạ Tiểu Nịnh: “Tôi, tôi có thể giải thích……”

Phong Thanh Ngạn căn bản không có trả lời cô, mà là bước chân dài ra, từng bước một mà đến gần cô.

Hạ Tiểu Nịnh bị mắt anh thấy rõ hiểu rõ tất cả sợ tới mức không nhẹ, cả người trực tiếp dán ở trên mặt sau đồng hồ để bàn, đưa tay ôm chặt lấy thân chuông, một bộ dạng biểu lộ hôm nay tôi ở chỗ này đứng thành hoá thạch cũng sẽ không đi theo anh.

Phong Thanh Ngạn trực tiếp đứng ở trước mặt cô, cười lạnh, không đợi cô kịp phản ứng lại, hai tay trực tiếp ôm lấy eo cô.

Trời đất quay cuồng, lập tức đem cô khiêng ở trên vai, sau đó trực tiếp đi thẳng vào trong căn phòng nhỏ của cô, đồng thời còn không quên cảnh cáo những người hầu kia: “Ai cũng không cho phép đi theo!”

_____________