Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 167: Bọn họ cười tôi là cẩu độc thân (bão.5)

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________(Bão5/7)_________

Giọng của Hạ Tiểu Nịnh đặc biệt mềm mại, làm người ta hoảng hốt sinh ra loại ảo giác cô nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì.

Phong Thanh Ngạn không chút do dự mà tiếp tục nắm lấy tay nhỏ của cô.

Cô cũng không giãy giụa phản kháng, mà là vô cùng, vô cùng ôn hòa mà nhìn anh, “Lúc tôi chọn con hải sâm cũng sẽ bóp nhúm trước, thích hợp với kho hay phi hành hay là hấp, chỉ cần sờ tôi trong lòng liền hiểu rõ!”

“……!”

Tay anh, cứng đờ ở chỗ đó.

Kho, phi hành, hấp……

Người phụ nữ này ngay cả thủ đoạn uy hiếp đều tươi mát thoát tục như vậy, là muốn đem anh biến thành thái giám sao?

Hạ Tiểu Nịnh nhân cơ hội nhanh chóng đứng lên một chút, “Được rồi, hôm nay chuyện giả mạo làm Phong phu nhân tôi xin lỗi. Trừ cách đó ra, tôi thật sự không có biện pháp khác có thể đền bù.”

Chân thành lại bất đắc dĩ nói, làm Phong Thanh Ngạn càng thêm…… Không thể làm gì.

Anh cúi đầu, không có nhìn cô, đường như đang suy nghĩ cái gì đó, cho nên hít thở cũng nhẹ hơn một ít.

Đã qua vài phút, Hạ Tiểu Nịnh mới thấy anh lại từ trong túi chậm rãi lấy điện thoại ra, ấn mở một giọng nói khác——

[ A Ngạn, anh khi nào lặng lẽ không một động tĩnh gì mà tìm ra một người vợ vậy? Dẫn đến đây cho mấy người chúng em nhìn xem a! Bây giờ tất cả mọi người đều biết cái danh hiệu Phong phu nhân này đã bị anh chắp tay đưa cho người ta rồi, muốn gặp chị dâu quá! ]

Hạ Tiểu Nịnh nghe được ngây người, đây là ai vậy?

Phong Thanh Ngạn ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt gần như sương mù nhìn về phía cô, đáy mắt kia hình như có bất đắc dĩ, hình như đang lăn tăn, lại có vài phần không biết làm sao, “Đây là một trong những cậu bạn thân nhất của tôi, đại luật sư Kỳ Tư Diệu. Hiện tại tất cả bạn bè của tôi đều biết có sự tồn tại của một Phong phu nhân, tôi có chút…… Không biết nói rõ cho bọn họ như thế nào.”

“……” Từ trước đến nay nói một không nói hai, người đàn ông dường như có thể khống chế tất cả lại dùng ánh mắt mê mang như vậy mà nhìn mình, Hạ Tiểu Nịnh lập tức liền tay chân cũng không biết đặt ở đâu.

“Bọn họ cười tôi cẩu độc thân đã lâu lắm rồi, tôi cũng không thể phản bác cái gì……” Phong Thanh Ngạn đứng lên, đi về phía cô nhưng lại không có nhìn cô, “Lần này lời đồn truyền ra, chỉ sợ sẽ có càng nhiều người cười nhạo tôi hơn. Nhưng mà cái này không quan trọng……”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt như cũ không mang bi thương, “Tôi chỉ là…… sợ Tu Viễn cùng với Mạn Mạn bị liên lụy, sẽ lại khóc.”

Nói xong, còn có dư vị một tiếng thở dài thật lâu.

Tiếng thở dài của anh cùng với cảm giác vô tận áy náy ở trong lòng Hạ Tiểu Nịnh bỗng nhiên bị tràn ra, trái tim dường như bị nắm chặt, làm cô khổ sở đến nhất thời không thể nói ra lời được.

Hóa ra Phong Thanh Ngạn cao cao tại thượng, cũng sẽ có lo lắng với ưu sầu, anh cũng sẽ có những lúc bất đắc dĩ như vậy……

Anh dừng lại cách cô nửa bước, cô cúi đầu, nhìn trên mặt đất hai bóng người gần như chồng chéo lên nhau.

Hơi thở của người đàn ông như xa như gần mà một vòng một vòng dừng ở trên đỉnh đầu cô, rõ ràng anh không có nói thêm nữa chữ, cũng không có lại khiển trách cô nửa câu, nhưng Hạ Tiểu Nịnh lại im ắng vô hình mà cảm thấy cảm giác áy náy không ngừng bành trướng đến, cùng với áp lực……

Cuối cùng, cô rốt cuộc vẫn không thể đứng vững, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nói muốn làm sao giải trừ cái hiểu lầm này? Tôi có thể đi giải thích một chút cho bạn bè anh.”

“Không được.” Phong Thanh Ngạn nhẹ nhàng mà nói, “Giải thích, bọn họ chỉ càng cảm thấy tôi kém cỏi, ngay cả một người phụ nữ cũng đều không giữ lại được.”

Này cũng không được, kia cũng không được, Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy mình không có chiêu, chỉ có thể cầm lấy tóc buồn rầu hỏi anh: “…… Hoặc là anh còn biện pháp nào khác không?”

Anh tài giỏi lại lợi hại như vậy, có thể quản lý một tập đoàn Phong thị lớn như vậy, không đến mức ngay cả chút việc nhỏ này đều làm không được a?

Nhưng Phong Thanh Ngạn lại lắc lắc đầu, dùng ánh mắt vô tội gần như thất vọng, liền như vậy vẫn luôn nhìn cô……

________________