Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 170: Không có người nào là không thể thay thế

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

________________

Mười phút sau, chiếc RV màu đen lặng lẽ ra khỏi trang viên.

Nhưng mới vừa đi đến cổng, xe bỗng nhiên phanh gấp.

Phong Thanh Ngạn lông mày nhíu lại, “Còn biết lái xe hay không vậy?”

Tài xế mồ hôi rơi như mưa: “Thiếu gia, đột nhiên có một chiếc xe ngăn cản chúng ta……”

Tề Hàng từ trên một chiếc xe xuống, anh theo Phong Thanh Ngạn đã nhiều năm, trên người từ lâu có vài phần dáng vẻ trầm ổn giống như Boss nhà mình, chỉ là hôm nay có vẻ hơi khác thường, “Thiếu gia, dự án hợp tác lớn kia bên châu Âu xảy ra vấn đề, cần ngài tự mình qua đó xử lý. Máy bay đã chuẩn bị ở sân bay, chờ ngài vừa đến là có thể lập tức cất cánh.”

……

Hạ gia.

Cùng với cơn mưa xuân liên tục, Hạ Tiểu Nịnh ngủ một giấc thật dài, đến hơn 10 giờ mới bị Hạ Chí Dũng từ nhấc khỏi giường đi ăn bữa sáng.

Hai vợ chồng già từ trước đến nay đối với con gái vừa khoan dung vừa chiều chuộng, giờ phút này trên bàn cơm tất cả đều là món cô thích ăn.

Hạ Tiểu Nịnh bưng một chén cháo gà thơm ngào ngạt, tai thính nghe được tiếng giọt mưa tí tách từ ngoài cửa sổ truyền đến, cô quay đầu nhìn một chút.

Tình cờ liền nhìn vào đồng hồ treo trên tường.

Gần 11 giờ rồi.

Người ở trang viên bên kia có lẽ đã sớm phát hiện mình biến mất, nhưng trong điện thoại không có bất kỳ cuộc gọi cùng tin nhắn nào.

Phong Thanh Ngạn có lẽ cũng biết.

Xem đi, đã nói tối hôm qua lời đề nghị kia là đang chơi đùa mình, căn bản không có bất kỳ thành ý gì.

Nghĩ đến đây, không có lý do gì mà trong lòng cô tựa như là hơi nước thấm vào ngoài cửa sổ, cảm thấy không hiểu sao mà buồn bực một trận……

“Tiểu Nịnh?” Cố Lâm Anh duỗi tay vẫy vẫy ở trước mặt con gái mình, “Còn chờ gì nữa? Nhanh ăn đi!”

“…… Ah, vâng.”

……

Mười ngày tiếp theo, Hạ Tiểu Nịnh ở trong nhà sống an tĩnh.

Không có bất kỳ người nào đến tìm cô, hoặc là liên lạc với cô.

Ở phía trang viên bên kia, hẳn là cũng chấp nhận sự thật cô đã rời đi rồi, phỏng chừng đã tìm được đầu bếp mới rồi.

Không có người nào là không thể thay thế.

Nếu như bây giờ hợp đồng ước xem như đã được hủy bỏ, cô cũng lên kế hoạch một chút công việc tiếp theo của mình, quán ăn nhỏ có thể như thường lệ buôn bán, đợi cô trước tiên làm xong chuyện trong tay này rồi, liền có thể một lần nữa khai trương lại.

Ăn bữa sáng xong, Hạ Tiểu Nịnh gọi ba mẹ đến, “Ba, ba hôm nay xin phép nghỉ, không đi làm. Mẹ hôm nay cũng không cần đi công viên luyện Thái Cực Quyền, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài một chuyến.”

“Có chuyện gì thế con?” Hạ Chí Dũng hỏi.

“Ừm, có việc.”

Trong tay cô cầm tờ chi phiếu Phong Thanh Ngạn đưa kia, một ngàn vạn không phải con số nhỏ, cầm ở trong tay tóm lại vẫn là có chút nóng tay, không bằng sớm một chút đi mua một ngôi nhà cho anh trai để cho ba mẹ sớm yên tâm.

Hai vợ chồng già nghe cô nói như vậy đều sốc, nửa ngày không khép miệng được, chờ Hạ Tiểu Nịnh giải thích xong nguồn gốc của số tiền này, lại đưa bọn họ đến một văn phòng bán bất động sản gần đó, bọn họ vẫn còn cảm thấy như là đang trong mơ.

Các nhân viên bán hàng rất là nhiệt tình mà dẫn bọn họ đi vào, giới thiệu các loại nhà cùng với giá cả, cùng thời gian giao nhà.

Loại chuyện mua nhà này vẫn là người già có kinh nghiệm, Hạ Tiểu Nịnh tùy ý cho hai người họ đi dạo nhìn xem xung quanh, mình thì đi đến quầy tiếp tân bên kia định lấy mấy quyển quảng cáo về nhà ở, muốn gửi đến anh trai mình trong bộ đội nhìn xem một chút.

Lúc bàn tay vươn ra ngoài, trùng hợp đụng phải người bên cạnh, cô hướng sang bên cạnh một chút, “Xin lỗi.”

“Không sao,” Giọng nói dễ nghe từ bên cạnh truyền đến, “Ồ, là cô? Tôi còn nhớ cô tên là…… Hạ Tiểu Nịnh?”

Bỗng nhiên bị người ta gọi tên, sửng sốt rồi ngẩng đầu nhìn, liền thấy đứng ở trước mặt cô là Bạch Nhu Gia.

_______________

Chu choa, cha mạ ưi, phiếu tăng lên nữa rồi, tui lại típ tục làm nữa đây