Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 173: Ngoan ngoãn chờ tôi

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

_______________

Hạ Tiểu Nịnh trong lòng nghi ngờ vừa mới lóe lên, bên ngoài tiếng người bỗng nhiên ồn ào lên: “Mộ Đình Tiêu!”

“A a a a, em yêu anh——”

“Tiêu gia soái nhất, Tiêu gia uy vũ, Tiêu gia là nhất!!!”

Mộ Đình Tiêu đi bộ trong đám đông vệ sĩ cùng trợ lý vây quanh, vừa vào cửa liền thấy được Hạ Tiểu Nịnh đang đứng trố mắt tại chỗ.

Anh vẫn như trước là quần trắng áo trắng, ngay cả áo khoác cũng là màu trắng, bước đi thong dong, cử chỉ khuynh thành.

Anh ưu nhã tinh tế mà mỉm cười với cô, sau đó im lặng dùng khẩu hình nói hai chữ: Hảo xảo (*Thật là đúng dịp).

Không kịp nói thêm lời nào, đã bị đám vệ sĩ vây quanh vào trong thang máy, đi lên tầng hai.

Bảo an phía bên ngoài được sơ tán, người hâm mộ lập tức vọt vào, Diệp Anh mắt sắc nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh, kéo cô lại, “Cậu tại sao lại ở đây?”

“Tớ đến báo danh, có cuộc thi Trù Thần tớ muốn tham gia.”

“Ah?” Diệp Anh trong mắt lập tức toát ra vẻ hưng phấn, lặng lẽ kéo cô sang một bên, “Vậy cuộc thi này cậu nhất định thắng rồi!”

“Tại sao đột nhiên nói như vậy?”

“Cậu còn không biết?” Diệp Anh vỗ một tát vào trên ót của cô, “Mộ Đình Tiêu chính là người đại diện kiêm giám khảo cuộc thi Trù Thần này. Anh ấy hôm nay đến chính là đi ký hợp đồng, phỏng chừng một lát nữa sẽ đi xuống đây!”

“……” Hạ Tiểu Nịnh cố gắng tiêu hóa tin tức này, “Giám khảo có lẽ không phải chỉ là một mình anh ấy?”

“Quản nhiều như vậy làm gì? Anh ấy nhất định là đẹp trai nhất, chói mắt nhất, đặc biệt nhất, có trọng lượng nhất trong ban giám...!” Nói quá nhanh, Diệp Anh bị nước miếng của mình làm cho sặc.

Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà vỗ lưng cô giúp cô thông khí, “Cậu nói chuyện chậm một chút được không?”

“Không được! Tiêu gia làm việc hiệu suất vẫn luôn rất cao, lập tức sẽ xuống! Không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi đợi đây!” Diệp Anh đẩy tay của cô ra, lại chạy đi nhanh như chớp.

Hạ Tiểu Nịnh nhìn thấy cửa thang máy bên kia người hâm mộ nữ đang chen chúc thành đoàn, quyết định vẫn là không đi xem náo nhiệt.

Lách qua đám người kia, đang chuẩn bị rời đi, điện thoại bỗng nhiên rung một chút, là Mộ Đình Tiêu gửi tin nhắn WeChat đến 一

[ ngoan ngoãn đi cửa sau chờ tôi. ]

Giọng điệu này làm người ta cảm thấy có chút kỳ quái…… Hạ Tiểu Nịnh nghĩ nghĩ, trả lời anh: [ có chuyện gì không? ]

Bên kia rất nhanh trả lời lại, chỉ có bốn chữ: [là chuyện quan trọng. ]

“……”

Chẳng lẽ là về Chử lão tiên sinh Lâm Bắc hoặc là chuyện gia đình mình? Hạ Tiểu Nịnh nghĩ như thế, bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó nhìn thoáng qua hướng ngược lại của cửa chính, rẽ trái rẽ phải mà đi đến phía cửa sau.

Không quá mười lăm phút, đại sảnh bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng reo hò, tiếng thét chói tai, dường như người của các cô gái ấy đang đợi đã xuống rồi.

Không phải nói ở phía cửa sau sao? Hạ Tiểu Nịnh nghi ngờ nhíu mày, vừa định qua xem đến tột cùng là chuyện gì, bỗng nhiên có một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra giữ chặt cô, đẩy cửa sau ra rồi chạy ra ngõ nhỏ bên ngoài.

Hạ Tiểu Nịnh hét lên, xông đến đối phương đá một cước.

Mộ Đình Tiêu linh hoạt tránh đi, bật cười, “Ý thức phòng bị rất mạnh nha, là tôi đây. Tiểu Nịnh.”

“…… Anh không phải đi ra bằng cửa chính sao?”

Nhìn thấy là anh, Hạ Tiểu Nịnh mới bình tĩnh lại.

“Phía trước chỉ là quả bom khói tôi đặt thôi. Cô đang ở đây, tôi sao có thể đi nơi khác được?” Hơi thở anh hơi dồn dập.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt một chút.

Về sau, cũng đều dường như không có việc gì mà nhìn về sang một bên.

Mộ Đình Tiêu sắc mặt khôi phục như thường: “Khụ, ý của tôi là, vệ sĩ cùng với trợ lý bọn họ rời đi trước rồi. Thời gian cả ngày sau đó đều là thời gian riêng của tôi. Cho nên, cô muốn đi đâu?”

“Hửm?” Cô khó hiểu, “Anh không phải nói có chuyện quan trọng muốn nói cho tôi sao?”

“Đúng vậy, bởi vì quan trọng, cho nên càng không thể ở nơi này tùy tiện nói được.” Mộ Đình Tiêu cười đến giờ phút này chân trời kia giống như đám mây trắng mềm mại, " Cô nói có đúng không?”

_____________