Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 186: Hơi thở đặc biệt

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________

“Hiểu rõ khẩu vị phải vào phòng bếp, không phải làm tôi ngửi môi anh!” Hạ Tiểu Nịnh nhịn xuống nhịp tim đập thịch thịch thịch, từ cánh tay anh nhanh như chớp chui ra ngoài chạy đi.

Tốc độ cực nhanh, như thể phía sau có tập thể một trăm vạn con gián đang đuổi giết cô.

Tìm được cửa phòng bếp, đẩy ra, sau khi cô đi vào lại nhanh chóng đóng lại.

Trái tim, lại vẫn là nhảy đến lợi hại như vậy……

Một chút lại một chút, như là muốn từ cổ họng trong miệng nhảy ra.

Đều do tên kia, không có việc gì dựa gần như vậy làm cái gì!

Cô đưa tay sờ lên bên tai còn đang nóng, chóp mũi dường như còn lưu lại hơi thở nóng rực của anh, trong đó còn được pha trộn một chút hương vị kem cạo râu mát lạnh……

Không hiểu sao mà, cảm thấy không khó chịu. Thậm chí còn có một chút đặc biệt ……

“Mở cửa.”

Giọng nói Phong Thanh Ngạn cách tấm cửa mà cũng có lực xuyên thấu như vậy, cô sợ tới mức cả người kéo căng, về sau mới phản ứng lại mình đây là đang suy nghĩ mấy thứ đó.

Mặt không khỏi càng thêm nóng lên, trong lòng nhẹ nhàng xem thường bản thân mình nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, lần sau cho dù như thế nào chỉ cần ở trước mắt anh, cô muốn đem anh trở thành không khí, trở thành một thân cây, trở thành một đám mây!

Tóm lại, chính là có cũng được, mà không cũng không sao mới được!

Yên lặng hạ quyết tâm, Hạ Tiểu Nịnh mở vòi nước ra khoát khoát lên mặt, sau đó mới đi qua mở cửa.

Phong Thanh Ngạn nhìn thấy khuôn mặt còn ướt dầm dề của cô, nhịn không được nhíu mày, “Cô đang làm cái gì vật?”

“Có hơi nóng, rửa mặt.” Hạ Tiểu Nịnh bình tĩnh nói xong, quay đầu đi về phía tủ lạnh.

Phong Thanh Ngạn: “……”

Lúc kéo cửa ra, có hơi lạnh từ tủ lạnh phả vào trước mặt, cô mới cảm thấy hơi thở thông thuận hơn một ít.

Chỗ phòng bếp này rõ ràng không được coi là nhỏ, nhưng vì cái tên này vừa bước vào, khiến cho cô không hiểu sao lại cảm thấy được một trận oi bức……

Tủ lạnh, có người hầu đến thường xuyên để thay đổi các nguyên liệu nấu ăn tươi mới, thịt sữa trứng mọi thứ đều đầy đủ, thậm chí còn có một con cá được gói kỹ trong màng giữ tươi không độ.

Hạ Tiểu Nịnh lấy mấy thứ này ra, trải chúng lên trên bàn nấu ăn, “Muốn ăn cái gì? Phong tiên sinh.”

Anh chọn ra mấy thứ, cô lấy ra cái thớt gỗ, lại chọn một con dao từ trên giá, “Có yêu cầu gì mời nói sớm cho tôi biết.”

Bề mặt dao lóe một chút, ánh sáng bạc phát sáng. Phong Thanh Ngạn lại mặt không đổi sắc, “Tôi muốn ở chỗ này nhìn cô làm.”

“……OK.”

Còn muốn giám sát cô, quả nhiên là bản tính nhà tư bản, áp bức cô đến từng mỗi một phần giá trị thặng dư.

Hạ Tiểu Nịnh nhìn thoáng qua những cái thứ đồ ăn kia, đều là đã rửa sạch sẽ. Cô cầm lấy một quả đu đủ đặt ở trên cái thớt cắt miếng.

Nhưng chưa cắt được hai miếng, phía sau bỗng nhiên nóng lên.

Một vòng tay ấm áp dán lên, nhịp tim anh từ phía sau thịch một tiếng đập vào ngực cô, sợ tới mức tay cô run lên.

“Để ý,” Anh cầm tay phải cô, độ ấm lòng bàn tay vô cùng nóng hổi mà dán sát vào làn da mu bàn tay của cô, “Trong khẩu vị của tôi, không bao gồm đu đủ máu người.”

Hạ Tiểu Nịnh: “…… Anh như vậy tôi còn nấu ăn như thế nào được?”

“Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết,” giọng nói anh từ bên tai, từ ngực, từ bốn phương tám hướng, như thủy triều bọc lấy cô, “Đu đủ tôi không thích ăn miếng, tôi thích ăn lát nhỏ.”

“Biết, biết rồi……” Cô bất an di chuyển, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ra trước.

Ai ngờ anh lại cầm thật chặt, cúi người dán sát vào tai của cô: “Vậy cô biết… dày nhiêu không?”

Ba chữ cuối cùng bị anh cố ý nói thật trầm thấp, Hạ Tiểu Nịnh nghe được chân mềm nhũn, toàn thân khô nóng lần nữa giống như bị ấn xuống chốt mở, oanh một chút liền phát nổ!

_________