Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 24: Giúp tôi làm một việc này

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

_____________

………

Phòng bếp lầu dưới.

Hạ Tiểu Nịnh đeo bao tay thật dày, lấy bánh mì ra khỏi lò nướng.

Sự thật chứng minh, có tiền thật sự có thể tùy hứng, thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

Từ trên mạng tìm hiểu một chút về thế lực cùng bối cảnh Phong gia, lúc sau cô yên lặng mà tính toán lại tiền tiết kiệm của nhà mình ——

Ở một vụ động đất 5 năm trước, cô bị chấn thương rất nặng, gần như tiêu hết tích cóp trong nhà.

Cho nên tiền vi phạm hợp đồng bồi thường giá trên trời như này, Hạ gia căn bản không có.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể thay thế ba ba trở về nơi này.

Mà vừa rồi thời điểm cô bước vào trang viên, xui xẻo như vậy mà gặp Phong Thanh Ngạn đang chạy bộ buổi sáng.

Lúc ấy anh nhìn đến mình, tựa hồ nhếch miệng lên một chút, lộ ra vẻ nụ cười đắc thắng.

Thật là làm người khác thực khó chịu!!

“Tiểu Nịnh, chị như thế nào đem bánh mì đều tạo thành nắm?” Phong Mạn Mạn chạy vào, ôm chặt đùi cô, “Bất quá em cũng thích ăn! Chỉ cần là tiểu Nịnh làm, em đều thích ăn!”

Hạ Tiểu Nịnh hoàn hồn, yên lặng mà đem ổ bánh mì trong tay buông ra, lại không thể nói cho cô bé, cô đây là đem bánh mì trở thành đầu ba ba bọn nó.

“Nhanh ngồi xuống đi, bây giờ ăn cơm.”

Nhìn thấy cô bé, tâm tình của cô khá hơn nhiều, buồn bực tiêu tan đi không ít.

“Được!”

Phong Mạn Mạn nghe được lệnh, ngoan ngoãn mà từ phòng bếp chạy ra, ngồi ở ghế ăn của mình.

Nhìn thấy bên ngoài anh trai đang tiến vào, cô bé lập tức vẫy tay, “Anh ơi, mau tới đây! Tiểu Nịnh đã trở về!”

“Hạ Tiểu Nịnh?” Phong Tu Viễn ấn đường hung hăng nhăn lại, bước nhanh về hướng nhà ăn, “Cô ta trở về làm cái gì?”

Một lần câu dẫn chưa đủ, lại tới lần thứ hai?

“Làm đồ ăn cho chúng ta nha!”

“……” Phong Tu Viễn hận rèn sắt không thành thép mà liếc nhìn em gái mình một cái.

Cái khó ló cái khôn, trong đầu cậu bỗng nhiên toát ra một ý tưởng……

Đã có!

Liền như vậy mà làm!

“Anh, anh đang nghĩ cái gì vậy?” Phong Mạn Mạn nhìn cậu không nói lời nào, âm thanh non nớt hỏi.

“Không có gì, chuẩn bị ăn cơm đi.”

“Em như thế nào cảm giác ánh mắt vừa rồi của anh giống như là muốn đi làm chuyện xấu?”

“…… Nào có?” Phong Tu Viễn mất tự nhiên mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Anh mới không làm chuyện xấu!”

Cậu chỉ là muốn bảo hộ tốt cái gia đình nhỏ này, chờ mẹ ruột sinh ra mình cùng em gái trở về, làm cho mẹ có thể thuận lợi vui vẻ mà làm Phong phu nhân mà thôi……

Nói xong, cậu từ ghế ăn chạy xuống, cộp cộp cộp mà chạy lên lầu.

Một lát sau, lại cộp cộp cộp mà trở lại.

“Anh vừa mới làm gì vậy?”

“Xuỵt xuỵt.” Phong Tu Viễn cẩn thận mà nói.

Chuyện trọng đại, lúc này đây, không thể lại để cho Mạn Mạn bởi vì tham ăn mà làm hỏng được.

……

Hạ Tiểu Nịnh ở phòng bếp bận rộn loạt việc mới đi ra.

Phong Mạn Mạn sau khi ăn xong đã đi lầu.

Trong nhà ăn, chỉ còn lại có Phong Tu Viễn một mình vẫn còn thong thả ung dung mà ăn bánh mì.

Nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh đi ra, cậu vẫy vẫy tay, “Chị lại đây một chút.

“Làm sao vậy?”

Phong Tu Viễn buông bánh mì, chỉ chỉ vào má đang phồng của mình, “Nhìn thấy không?”

“Cái gì?” Hạ Tiểu Nịnh nhìn khuôn mặt trắng nõn trơn bóng của cậu.

“Chị hại tôi dị ứng, hiện tại vẫn còn dấu vết. Chị không áy náy một chút nào sao?” Tiểu gia hỏa nói lẽ thẳng khí hùng, hợp tình hợp lý.

Hạ Tiểu Nịnh bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy cậu bình yên vô sự, cô cũng yên lòng, “Được rồi, thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi ba chữ quá nhẹ, vừa thấy liền biết chị không có thành ý gì.”

“…… Vậy em muốn chị làm như thế nào?”

Phong Tu Viễn chớp nhanh đôi mắt to một chút xoay lại, "Chị giúp tôi làm một việc này. Tôi liền tha thứ cho chị.”