Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 288: Nhập vai quá sâu

“Mau đến giúp một chút. Con nhìn xem, ba con ngày thường đối với anh trai con nghiêm túc như vậy, nói chuyện đều là một ít chuyện quốc gia đại sự, hận không thể cho anh con mỗi ngày chấp hành nhiệm vụ, bây giờ anh trai con trở về, ông ấy tuy rằng trong miệng không nói, nhưng mấy thứ này……”

Hạ Tiểu Nịnh lúc này mới nhìn đến cánh cửa nhà mình đang rộng mở, ngoài cửa chất đống mấy cái túi mua hàng.

Cô nhìn thoáng qua thời gian, lúc này mới 9 giờ sáng, chẳng lẽ lão ba cũng đã mua nhiều đồ như thế trở về?

“Anh không phải còn mấy ngày nữa mới có thể trở về sao?”

“Ông ấy kích động đó! Tối hôm qua một đêm không ngủ, vẫn luôn trở mình! Mấy thứ này vừa để xuống, lại vội vã đi đến siêu thị, nói anh con trước kia lúc ở nhà thích ngủ túi ngủ, muốn đi mua cái mới!”

Hạ Ngật Khôn ở bộ đội rất được trọng dụng, binh chủng lại đặc thù, mấy năm này cũng chưa trở về, đừng nói Hạ Chí Dũng, nhà này ai không kích động được chứ?

Hạ Tiểu Nịnh 5 năm trước ấn tượng toàn bộ theo trận động đất kia mà mất đi, anh em hai người mấy năm nay lần duy nhất ở bên nhau, vẫn là sau khi cô được người ta cứu ra từ đống đổ nát, quân đội của Hạ Ngật Khôn cũng tới tham gia cứu viện.

Lúc ấy thời gian gấp nhiệm vụ nặng, quân lệnh như núi, anh chỉ có thể rút ra một chút thời gian tới xác định người nhà của mình an toàn.

Nhưng chờ sau khi dư chấn chấm dứt, anh mới có thời gian hiếm hoi được ở lều trại một ngày cùng ba mẹ cùng em gái.

Sau lại cùng quân đội xuất phát, anh trước khi đi nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hạ Tiểu Nịnh, đem thẻ tiền lương của mình nhét vào trong tay cô, dặn kĩ cô chăm sóc ba mẹ cùng bản thân thật tốt, sau đó liền rời đi.

Trong quân rèn luyện làm anh sớm đã trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa cương ngạnh, lời nói sẽ không nói ra quá mức mềm mại, nhìn thấy bóng dáng anh đĩnh bạt lao vào màn mưa đi tập hợp một khắc kia, Hạ Tiểu Nịnh vẫn là không thể nào nhịn xuống, khóc.

Cô dừng hồi ức lại, cúi người nhanh chóng giúp Cố Lâm Anh cùng nhau sắp xếp chúng lại với nhau.

Không bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Cố Lâm Anh vừa nghe liền biết là ai, “Ba con về rồi kìa, mau đi cầm giúp lấy đồ.”

“Được rồi!” Hạ Tiểu Nịnh bước nhanh qua đó, vừa mới kéo mở cưara, liền thấy được ngoài cửa không chỉ có một mình Hạ Chí Dũng.

Phong Thanh Ngạn, cũng không mời tự đến.

……

Hạ Chí Dũng xách theo bao lớn bao nhỏ, nhìn người vừa mới từ phía sau mình đi lên - Phong Thanh Ngạn, “Phong tiên sinh, anh trai Tiểu Nịnh sắp về, mấy ngày này con bé xin nghỉ. Nếu cậu là tới muốn người, vậy mời trở về đi.”

Giọng điệu này nghe được khiến cho Tề Hàng đi theo phía sau thiếu gia nhà mình trong lòng rất chi là bồn chồn.

Nhìn bộ dạng này, là tối hôm qua gặp gia trưởng không thành công?

Nhưng Phong Thanh Ngạn lại không thấy nửa phần quẫn bách, chân dài sải bước trên mấy bậc thang cuối cùng, mặc sơ mi trắng quần tây đen, thân ảnh đĩnh bạt đi ở trên cầu thang chật chội cũng như cũ như vậy mà thong dong, liếc mắt một cái nhìn lại, cực kỳ giống từ từ mở cuốn tranh thuỷ mặc.

Nhạt như núi xa, khí chất lỗi lạc.

“Cháu biết, cháu không phải tới kêu cô ấy đi làm. Hôm nay, cô ấy cũng không phải nhân viên của cháu.”

Hạ Chí Dũng nhìn anh, không nói chuyện.

Phong Thanh Ngạn đưa tay, đem túi giấy trong tay đưa cho Hạ Tiểu Nịnh, “Em mấy ngày này kỳ đặc biệt, đồ không nên ăn bậy. Đây là cháo táo đỏ gạo nếp tôi chuẩn bị cho em, nhân lúc còn nóng uống một ít.”

Sau khi nói xong, còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, “Trong nhà bề bộn, em cũng phải chú ý thân thể. Không cần sốt ruột đến chỗ anh đi làm, nhớ rõ em chỉ cần nghĩ về anh là tốt rồi.”

“……”

Đây là tiết tấu gì vậy? Người đàn ông này, giờ này phút này lại so với nắng sớm phía sau còn ôn nhu hơn?

Không phải đã nói diễn kịch chỉ làm tối hôm qua thôi sao? Chẳng lẽ là anh ta là nhập diễn quá sâu nên chưa thoát được?

Còn có, anh ta là như thế nào biết mình hôm nay bắt đầu sẽ bước vào kỳ sinh lý? (kinh nguyệt nha mấy má-))