Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 88: Báo thù nụ hôn của anh!

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

________________

Đương nhiên con heo đất tiết kiệm sẽ không thể nói chuyện, tùy ý để cho cô nói, Hạ Tiểu Nịnh nói được thoải mái cực kỳ: “Giả bộ được thâm trầm đến như vậy, cho rằng mình đẹp trai là ghê gớm! Lão nương nếu là có tiền, lão nương cũng có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ a! Đẹp trai ở đâu mà chả có a! Ngày mai, ngày mốt còn chưa xác định đâu!

“Giống tên gia hỏa nhà mi, đã sớm nên phá sản! Bởi vì ngoại trừ tiền, mi cũng không có những thứ khác!”

“Nếu không phải bởi vì mi có mấy đồng tiền dơ bẩn, chỉ bằng cái tính thối nóng nảy của mi, đã sớm bị mấy đám phú bà kia chơi thành tiểu bạch kiểm rồi!”

“Mama lão nương nói đánh người là không đúng, bằng không lão nương đã sớm thu thập mi rồi!”

“Một ngày ba bữa cơm cho mi, buổi tối không cho thêm bữa khuya! Xem mi còn kiêu ngạo như thế nào!!”

Sau khi nói xong trong lòng cô thoải mái hơn nhiều!

Báo thù nụ hôn của anh!

Cô thật dài mà thở phào nhẹ nhõm, “Thiếu gia, nếu anh đã đến đây rồi, vậy thì đã tiết kiệm cho tôi một khoản phí tin nhắn của ngày mai, ngày mốt, ngày kia, nhiều ngày khác nữa.

Đi thong thả, không tiễn!”

Nói xong, cô ra lệnh đuổi khách.

Lúc này đây, Phong Thanh Ngạn phá lệ không có lập tức phản bác lời cô nói, mà là nghênh đón bên trên ánh mắt cô, “Cô xác định, đây là cô muốn?”

“Vô cùng xác định!”

Quả thực không thể lại xác định!

“Vậy theo cô nói, cô mấy ngày nữa đều sẽ không trở về trang viên?”

“Không trở về!”

Kẻ ngốc mới trở về, giống như con dê nhỏ bị anh bắt nạt!

“Rất tốt, nếu là chính cô trở về……”

“Tôi đây chính là cún con!” Hạ Tiểu Nịnh tỏ thái độ kiên quyết, bày ra quyết tâm.

Phong Thanh Ngạn ý vị thâm thúy nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy, rời đi.

Sau đó Hạ Tiểu Nịnh chạy tới cửa khóa trái, trong lòng lúc này mới thả lỏng lại.

Cô cầm ngón tay lên bắt đầu tính toán ngày nghỉ tiếp theo của mình.

Quả thực có thể tính thành một kỳ nghỉ dài hạn nhỏ nha! Quán ăn nhỏ lại có thể buôn bán mấy ngày rồi!

Một trận đánh đến so với trong tưởng tượng nhẹ nhàng đến không ít a! Xem ra Phong Thanh Ngạn cũng chỉ là một con hổ giấy……

Thoải mái mà cười cười, cô ở trong lòng vì mình vung tay hô to, tán dương rất nhiều!

……

Khuya hôm đó.

Một chiếc xe màu đen bọc thép Jeep không âm không thanh mà lái vào tiểu khu Cẩm Tú.

Mười người mặc quần áo màu đen dạ hành bộ đội đặc chủng nhanh chóng xuống xe, trang bị huấn luyện tốt, sau đó leo lên trên đỉnh của một toà nhà cao nhất.

Bọn họ thắt dây thừng, trèo xuống cửa sổ, rõ ràng người không ít nhưng mà lại không có phát ra nửa chút thanh âm.

Rất nhanh, đã đến cửa sổ nhỏ bên ngoài tầng hai nào đó.

Phá cửa sổ, tiến vào, rơi xuống đất, một loạt động tác bị bọn họ thực hiện đến mười phần hoàn mỹ, như trước lặng yên không một tiếng động.

Thậm chí ngay cả bức màn đều không có bởi vì bọn họ đến mà lay động chút nào.

Người trên giường như cũ ngủ ngon lành, chẳng qua là tư thế ngủ…… Có chút không nỡ nhìn thẳng.

……

Năm phút đồng hồ sau.

Một đám người áo đen rút lui từ cửa sổ một cách trật tự, đem tất cả mọi thứ đều khôi phục về trạng thái ban đầu.

Sự khác biệt duy nhất chính là, lần này trên vai hai đội viên bọn họ, khiêng một cuộn lớn.

Bọn họ nhanh chóng lên xe, biến mất giống như sương mù trong đêm, tan biến không dấu vết, không có ai biết bọn họ đã từng tới nơi này.

Xe Jeep một mạch đi về phía trước, mười phần ổn định, mãi cho đến bên ngoài trang viên bờ biển nào đó mới ngừng lại được.

Đám người kia nhanh chóng xuống xe, nhìn đến người đàn ông đang đứng ngang tàng ngoài cửa, sau đó bọn họ đồng thời gật đầu, cung kính nói, “Phong thiếu, chúng ta đã đem người mang tới cho ngài!”

Phong Thanh Ngạn hài lòng mà rũ mắt, nhìn thoáng qua người đang quấn tròn ở trong chăn như trước vẫn còn ngủ say sưa, không hề phát giác chút nào bản thân mình đã bị Càn Khôn Đại Pháp chuyển dời - Hạ Tiểu Nịnh.

Hoan nghênh trở về, cún con.

________________