Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 120: Quả Nhiên là một quái nhân

“Quái nhân, anh có thể bắt rắn được không?” Lâm Vũ Hàm hỏi một vấn đề rất kỳ quái. “Mặc dù điểm mạnh của tôi là thông ống nước, nhưng nếu muốn ta bắt một ‘mỹ nữ xà’, ta nghĩ chắc cũng không vấn đề gì” Lục Minh lộ ra vẻ mặt ‘sói già gian ác’, nhìn hai con dê con trước mặt cười xấu xa.

“Không đứng đắn gì cả. Chuyện nghiêm túc đấy, nhà của tôi có rắn, anh mau giúp tôi đến bắt!” Lâm Vũ Hàm kéo tay Lục Minh lôi đi.

“Có rắn thì gọi bảo an chứ!” Lục Minh trong lòng kêu khổ, nhà các nàng sao lại có rắn được chứ? Không phải đang kiếm cớ chứ?

“Gọi bảo an, ngộ nhỡ họ bị rắn cắn thì sao?” Lâm Vũ Hàm phản đối đề nghị này.

“Này này, bọn họ bị rắn cắn thì cô lo, tôi mà bị rắn cắn cũng sẽ đi đứt cái mạng nhỏ luôn! Cô nghĩ tôi là siêu nhân hả? Đại tiểu thư, xin bỏ tay tôi ra, trong nhà tôi còn một chai bia đang uống dở, còn một bát mỳ đang úp dở chưa kịp ăn, giờ mà tôi bị rắn cắn chết thì quả là chết không nhắm mắt đó!” Lục Minh giả bộ đáng thương khiến hai ‘mimi’ bật cười.

“Chả liên quan, anh ‘đi’ rồi, em giúp anh uống nốt chỗ bia, chị Mộng Ly giúp anh ăn nốt chỗ còn sót, vậy là anh có thể an tâm nhắm mắt!” Lâm Vũ Hàm cười hì hì nói.

“Ừm!” Cô gái tên Mộng Ly cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái ủng hộ quyết định của Lâm Vũ Hàm.

“Tôi đây càng chết không nhắm mắt...” Lục Minh vừa bước ra cửa, Tiểu Đậu Đậu ở trong lòng Ôn Nhu vội nhảy xuống đuổi theo, miệng gọi to “Ba ba”

“Ba ba?” Lâm Vũ Hàm vừa nghe thấy ngẩn cả người.

“Ba ba?” Cô gái tên là Mộng Ly vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc.

“Ngất mất! Các cô cũng gọi tôi là ba ba sao? Tôi già vậy à?” Lục Minh rất thất vọng đi lại bức tranh phía góc tường đứng.

“Đó hình như là con gái của Ôn Hinh phu nhân mà. Tiểu bảo bối, sao lại gọi hắn là ba ba?” Lâm Vũ Hàm nhận ra Tiểu Đậu Đậu, mặc dù không phải quen thân lắm nhưng cũng biết cô bé là tất cả đối với Ôn Hinh phu nhân.

Tiểu Đậu Đậu nhìn Lâm Vũ Hàm không trả lời, chạy nhào đến leo lên lưng Lục Minh, bám vào tóc hắn rồi ngồi vắt vẻo trên vai của hắn vô cùng thân mật.

“Đã bảo đừng gọi ta là ba ba mà, gọi ta là ca ca, nếu gọi ba ba mẹ em sẽ tức giận đấy” Lục Minh toát cả mồ hôi. Tiểu Đậu Đậu này dường như rất sợ người lạ. Ngay cả Niếp Thanh Lam thường ở cạnh mình, lại còn thường hay dùng bánh pudding... lấy lòng cô bé. Vậy mà cô bé dù đối với hồ ly mỹ nhân không quá kháng cự, nhưng cùng lắm chỉ bị động cho Niếp Thanh Lam ôm một cái thôi, cũng không hiểu vì lý do gì mà Tiểu Đậu Đậu lại thích mình như vậy?

Giai Giai buồn bực nhất chính là việc Tiểu Đậu Đậu thế nào cũng không chịu làm thân với nàng. Bất kể nàng dùng bao nhiêu đồ ngọt lấy lòng, Tiểu Đậu Đậu cũng không chịu chủ động thân mật.

Lục Minh thì trái ngược hoàn toàn, chẳng làm gì mà Tiểu Đậu Đậu lại rất thích hắn.

“Ba ba” Tiểu Đậu Đậu mở miệng là gọi ba ba, bảo sao cũng không chịu sửa. May mà Ôn Hinh phu nhân cũng không giận, có nghe thấy cũng không ý kiến gì.

“Hiếm lắm mới được tiểu bảo bối thích anh như vậy. Hừ, cô bé gọi anh là ba ba, đã cho ngươi chiếm tiện nghi rất lớn rồi đấy!” Ôn Nhu tiểu cô nương rất bực bội, nàng thấy Lục Minh cùng hai nàng kia đi ra ngoài liền đuổi theo. Lý do sao? Bổn Đại tiểu thư đây là muốn trông chừng Tiểu Đậu Đậu, không để cho tên đại thúc ‘biến thái’ kia mang đi được.

“Anh thật sự là một quái nhân” Lâm Vũ Hàm nhìn Tiểu Đậu Đậu ngồi trên vai của Lục Minh cười to, trong lòng không khỏi cảm thán!

“Ừm” Cô gái tên là Mộng Ly cũng đồng ý gật đầu.

Nhà Lâm Vũ Hàm thực sự có rắn. Trong hoa viên có một con hắc mãng dài mấy thước, đầu tuy không lớn nhưng thân thể thô to giống như chân người, có nhiều hoa văn màu nâu trên thân. Nó lười biếng nằm ở bụi cỏ phơi nắng không nhúc nhích. Lục Minh để ý thấy bụng nó phình to, chắc ăn vụng vật gì của Lâm gia, giờ đang nằm tiêu hóa.

Hai người phụ nữ trung niên làm thuê sắc mặt tái nhợt đứng ở xa xa thấy Lâm Vũ Hàm trở về, giọng gọi bảo tiểu thư đừng đi vào.

Lục Minh giao Tiểu Đậu Đậu cho Ôn Nhu đứng phía sau, cười nói: “Đây là một con rắn được người nuôi, các cô không cần sợ. Nó ăn vụng đồ ăn xong, giờ đang tiêu hóa, lười di chuyển, nhưng cũng không tấn công người đâu”.

Ôn Nhu lúc đưa tay bế Tiểu Đậu Đậu cảm giác được bàn tay “tội ác” của Lục Minh chạm khẽ vào ngực mình, trong lòng rất tức giận. Tên đại thúc biến thái này dám nhân cơ hội ‘phi lễ’ mình. Mặt nàng ửng hồng như một quả táo, hai mắt có tia giận dữ lườm Lục Minh, trong lòng hận không thể tiến lại một cước đá bay hắn. Nhưng mọi người chẳng ai chú ý đến nàng đang hờn dỗi, mà đều tập trung chú ý nhìn con đại xà đang nằm lười biếng kia. Lục Minh đương nhiên cũng không để ý, hắn vốn định tiến lên, định theo phương pháp ‘đối phó’ với rắn trên... TV để ‘xử’ mãng xà, dè đâu Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly lại nắm chặt áo hắn kéo lại, ngăn không cho hắn tiến tới.

“Nếu tôi không tiến lên, sao có thể biến thân thành... super man? Vì toàn bộ hạnh phúc của nhân loại, các cô mau buông tay, tôi còn muốn cứu cả địa cầu nữa?” Lục Minh cười to.

“Hì hì...” Hai nàng vừa nghe, cười đến rung cả người, nỗi sợ hãi đại xà trong nháy mắt cũng biến mất.

“Lời ngon tiếng ngọt lừa gạt các cô gái trẻ. Hừ, ta còn lâu mới ‘trúng chiêu’ của ngươi!” Ôn Nhu tiểu cô nương đối với Lục Minh có thành kiến, mặc dù cảm giác được hắn nói đùa rất thú vị, nhưng nàng vẫn không phục. Hắn muốn ‘hót hay’ lừa gạt các cô gái trẻ đẹp ư? Bản Đại tiểu thư đã nhìn rõ trái tim đen tối tà ác của hắn rồi.

Đội trưởng đội bảo an dẫn theo một nhóm bảo an chạy lại, trong tay cầm đủ các dụng cụ lớn nhỏ.

Đừng nói là một con mãng xà được nuôi dưỡng, cho dù là một con cọp đói, đối với tổ bảo an cũng là may mắn lắm rồi. Con mãng xà này không có làm tổn thương đến ai, cũng không làm loạn gây ra động tĩnh gì cả, nếu không trách nhiệm của bọn họ quả thật không nhỏ. Không cần Lục Minh ra tay, bảy tám bảo an đã xông lên, còn cử lại hai người để bảo vệ Lục Minh, Lâm Vũ Hàm, Mộng Ly, Ôn Nhu các nàng, toàn những Đại thiếu gia với Đại tiểu thư thân quý như ngọc...

Chế phục chú mãng xà này quả thật cực kỳ đơn giản, nhấc nó từ mặt đất lên, sau đó... nhét vào một cái túi vải đen là xong.

Bởi vì nó đang tiêu hóa thức ăn, nên căn bản có nhúc nhích được tí nào đâu.

Đội trưởng bảo an liên tục xin lỗi, nói đây là vật nuôi của Vương tiên sinh ở biệt thự phía dưới, không có khả năng tấn công người. Nhưng qua việc này, sẽ bảo Vương tiên sinh quản lý vật nuôi của ông ta cho tốt, hoặc là mang vật nuôi đi chỗ khác, tránh lại xảy ra việc như hôm nay.

“Không sao rồi, làm phiền mấy người! Quái nhân, anh không vào trong ngồi một chút sao?” Đây là lần thứ hai Lâm Vũ Hàm yêu cầu.

“Không, tôi còn muốn tiếp tục thông ống nước, nhiệm vụ vĩ đại cứu vớt địa cầu đành giao cho hai nữ chiến sĩ xinh đẹp các cô, cố gắng lên!” Lục Minh nghiêm trang vỗ vỗ vai Lâm Vũ Hàm mà hai nàng thì đang cười lăn cười bò chảy cả nước mắt. Ôn Nhu tiểu cô nương khinh thường nhìn, hừ, đại thúc biến thái quả là đồ cơ hội, đúng là quá... biến thái!

“Nhà của tôi cũng có tiểu quái thú trốn ở đường xuống nước, quái nhân super man, tôi lệnh cho anh đi vào tiêu diệt nó” Lâm Vũ Hàm cố nhịn cười, dùng ngón tay ngọc chỉ vào trong phòng, ý bảo Lục Minh đi vào.

“Tiểu bảo bối, vào cho cháu tha hồ ăn pudding thơm ngon” Người nữ giúp việc nhà Lâm Vũ Hàm dường như biết Tiểu Đậu Đậu thích ăn pudding, đã bê ra một cái đĩa nhỏ.

“Ôn Nhu tiểu thư, đây là của cô” Một nữ giúp việc khác cũng đưa mời Ôn Nhu tiểu cô nương một đĩa.

“Nhà của tôi cũng có...” Ôn Nhu tiểu cô nương nuốt nước miếng, cố gắng lắm mới từ chối. Cuối cùng nhìn thấy Tiểu Đậu Đậu bắt đầu ăn ngon lành, nàng cắn răng một cái, chỉ vào cửa nói với Lục Minh: ”Biến thái đại thúc, ngươi đi về cho ta... Chờ ta ăn pudding xong sẽ cùng Tiểu Đậu Đậu trở về. Oa, ăn ngon thật. Tiểu Đậu Đậu, để thử xem mùi vị của em thế nào. Oa, cũng ngon quá. Lại đây, chị đút cho em một miếng, há cái miệng nhỏ xinh ra nào..

Rơi vào bẫy... đồ ăn ngon, Ôn Nhu tiểu cô nương hoàn toàn quên béng nhiệm vụ giám sát Lục Minh, cùng Tiểu Đậu Đậu bưng chiếc đĩa, ngồi ở ghế đá dài, ngươi một miếng ta một miếng hào hứng ăn.

Lục Minh vào trong nhà Lâm Vũ Hàm thấy bên trong trang trí hoàn toàn theo kiểu phương Tây, cực kỳ hào hoa. Nhưng phong cách bài trí rất độc đáo, rất sáng tạo. Xem ra chủ nhân nơi này có con mắt thấm mỹ rất tao nhã, bởi vì ngoài nhiều chiếc chuông cổ, lại có thêm cả lò sưởi kiểu phương Tây, rồi bài trí giá sách đều là những vật mà người bình thường khi trang hoàng nhiều khi không nghĩ tới. Lục Minh cầm một cuốn sách trên giá, lật xem qua, đều là những ấn phẩm in ấn chất lượng cao và giá trị, cười cười rồi lại bỏ về chỗ cũ.

Đi thăm quan một lúc, Lục Minh phát hiện Ôn Nhu tiểu cô nương ăn xong mấy món ngon, đang ôm Tiểu Đậu Đậu ở bên ngoài gọi lớn, bèn đi về hướng hai nàng.

Giơ tay lên chào, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo: “Báo cáo các mỹ nữ chiến sĩ đội trưởng, tiểu quái thú đã bị tiểu vũ trụ của các cô phát ra dọa sợ chạy rồi, tôi quyết định điều khiển tàu vũ trụ truy kích. Hết!”

“Quái nhân, anh muốn làm chúng ta cười chết hả?” Hai nàng bị Lục Minh chọc cho cười rũ, ôm nhau cười mãi mới ngưng lại được.

“Đội trưởng, sau khi tôi đi, hòa bình của địa cầu đành giao cho các cô bảo vệ” Lục Minh đưa tay khẽ búng nhẹ hai chiếc mũi xinh xắn của hai nàng, rồi ôm Tiểu Đậu Đậu vừa nhào vào lòng mình đặt cô bé lên vai mình, cười to rồi đi ra ngoài.

“Người này vô lễ quá... chẳng qua hắn thật làm người khác buồn cười mà” Cô gái tên Mộng Ly cũng bị Lục Minh quệt vào mũi một chút, nàng đỏ mặt nói “Cho nên nói hắn là quái nhân quả không sai” Lâm Vũ Hàm khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng như quả táo. Nàng nhìn thấy Lục Minh đi ra cửa hoa viên, vội chạy ra hướng về phía hắn vẫy vẫy tay: “Quái nhân, gặp lại sau!”

Ôn Nhu tiểu cô nương hừ một tiếng nói vọng lại “Các cô đừng bị hắn lừa gạt. Hắn là một tên biến thái, không phải người tốt. Hừ, không thèm nói với mấy người các cô nữa!”

Vừa thấy Lục Minh đi xa, nàng lại vội gọi với theo: “Này, biến thái, từ từ đợi ta với!”

Lục Minh đang đi ra ngoài vườn nghe vậy rất bực mình: “Ai thèm để ý đến em. Lúc ăn pudding thì gọi tôi là ba ba, giờ no xôi chán chè xong lại gọi tôi là biến thái, cẩn thận tôi đem em phơi khô trên nóc nhà! Em định làm gì? Giương nanh múa vuốt sao, em nghĩ tôi sợ chắc? Oa, đáng sợ ghê nhỉ, ta chạy trốn còn không được sao? Tiểu Đậu Đậu, quái thú đến kìa, chúng ta mau chạy thôi!”

Hai nàng nhìn thấy Lục Minh bị Ôn Nhu nhe hàm răng trắng ra dọa tới mức nhanh chân chạy trốn, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó quay sang nhìn nhau một chút rồi cười rộ lên, đồng thanh nói: “Đúng là một quái nhân mà!”

Lục Minh trở về, cùng Vương Đổng và Lan tỷ nói chuyện về ‘Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch’ một lúc, thấy Tiểu Đậu Đậu trong lòng đã ngủ gục từ bao giờ, bèn ôm cô bé đi lên lầu.

Trở lại phòng mình, hắn phát hiện trên giường mình đang có một mỹ nhân nằm ngủ.

Đó là Giai Giai.

Nhìn thấy trên mặt bàn và đầu giường còn một đám dụng cụ và tư liệu, khẳng định nàng chắc làm việc đến tận khuya, cuối cùng không đợi được Lục Minh trở về nên ngồi nghỉ tạm trên giường hắn. Trên người nàng còn mặc áo sơ mi, quần bò thì lại được cởi ra vắt ở trên bàn. Bởi vì nàng nằm xoay nghiêng người nên chiếc chăn đắp bị tuột ra một nửa, lộ ra cặp đùi ngọc thon dài và bờ mông mê người...

Lục Minh đặt Tiểu Đậu Đậu xuống, định dùng chăn giúp Giai Giai đắp kín lại.

Kéo lại chiếc chăn, phát hiện bờ mông mê người kia ngay trước mắt mình, thêm chiếc quần lót viền hoa màu phấn hồng, hơn nữa lại còn gần như trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy bờ mông đầy đặn với một đường cong tuyệt vời hướng về chỗ ‘vườn hoa’ trong truyền thuyết kia... thật sự là quá tuyệt vời!

Vô số lần, Lục Minh muốn đưa tay... chạm vào, nhưng cuối cùng lại không hành động, mà thở dài một tiếng rồi kéo chăn đắp kín lại cho nàng.

“Đại sắc lang kia, có phải bởi vì biết em đến nên anh mới ngoan ngoãn như vậy không?” Hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam ôm lấy hắn từ phía sau, dùng thân thể nóng bỏng mềm mại của nàng dán chặt lấy lung Lục Minh, cặp môi thơm di chuyển lại gần tai của hắn, vừa hôn vừa hỏi.