Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 123: Người ta muốn

Dưới lầu, Ôn Hinh phu nhân đang nói chuyện phiếm cùng ông lão Trang Thần, Tiểu Đậu Đậu vừa nhìn vừa kêu to “mụ mụ” rồi nhào vào lòng nàng.

Nàng ôm lấy Tiểu Đậu Đâu, khẽ hôn một cái, lại khẽ nhìn Lục Minh mỉm cười, xem như là bắt chuyện.

“Thiếu gia, mới vừa rồi hai huynh đệ Quách thị gọi điện tới, hẹn cậu nửa tháng sau gặp mặt ở Thượng Thiên Nhân Gian. Hai huynh đệ họ Quách đều là hai lão tổ tông của Bích Thúy Hào Đình, bối cảnh không kém. Mặc dù thiếu gia có tâm lên núi bắt hổ nhưng nếu không nắm được nhược điểm của bọn họ thì tôi cảm thấy tạm thời không nên gây xung đột cùng bọn họ. Nên đề nghị cậu và Vương Đổng trước tiên đáp ứng, tùy cơ mà hành sự, ý cậu thế nào?” Ông lão Trang Thần đi qua cầu còn nhiều hơn cậu đi đường, cho nên khi ông ta lên tiếng Lục Minh liền gật đầu.

“Cậu cùng Hinh phu nhân nói chuyện tiếp đi, tôi đi an bài một chút” Ông lão Trang Thần đứng dậy gọi điện thoại cho Vương Đổng.

Ba ba, ngồi ở đây, ngồi ở chỗ này” Tiểu Đậu Đậu cảm giác có cả cha và mẹ ở bên cạnh thật là tốt, nên cô bé liên tục gọi Lục Minh lại đây ngồi.

“Được rồi, gọi ta là ca ca..Lục Minh tuy rất quý Tiểu Đậu Đậu, nhưng nếu tại trước mặt Ôn Hinh phu nhân hắn cảm giác thấy nếu trực tiếp đồng ý ngồi xuống thì có chút xấu hổ nên vẫn đứng đó.

“Tôi nghe nói anh phát minh ra hai loại linh dược quý hiếm, nên cố ý đến đây nói chuyện với anh” Ôn Hinh phu nhân dường như không nghe thấy Tiểu Đậu Đậu gọi Lục Minh là ba ba, nàng liền chuyển đề tài, hỏi Lục Minh về sự tình của “cửu chuyển dưỡng nhan” và “lục thần hoàn đồng hoàn”. Lúc mới đầu Lục Minh còn tưởng nàng có hảo ý tốt nên giới thiệu cho nàng một chút về công hiệu của “cửu chuyển dưỡng nhan dịch” cùng “Lục thần hoàn đồng hoàn” cũng như phương pháp sử dụng. Cuối cùng còn hứa sẽ tặng nàng hai bình.

“Cảm ơn!” Ôn Hinh phu nhân cũng không có biểu lộ chút biểu tình gì, miệng chỉ lễ phép nói cảm ơn, nàng lại nói: “Kỳ thực là thế này, ta cùng Vương Thất tại Châu Âu có mối qua lại làm ăn, các thành viên trong Vương thất đều có cuộc sống xa hoa, nếu như tôi có thể có được thứ nàng muốn, như vậy cuộc làm ăn này càng thêm tốt đẹp, còn rất có ý nghĩa. Nhưng ở các Vương thất tại Âu Châu cũng có không ít quốc bảo trong nước bị trôi ra ngoài, tôi hi vọng có thể đem chúng toàn vẹn trở về, đây cũng là tâm nguyện của tiên phu. Tôi hy vọng cậu có thể ủng hộ mười binh cửu chuyển dưỡng nhan dịch, đương nhiên cậu có thể nêu ra một điều kiện, chỉ cần tôi làm được thì cái gì cũng không thành vấn đề, tỷ như cậu thích phỉ thúy bảo thạch, tôi có thể chuẩn bị cho cậu một ít”

“Được, cửu chuyển dưỡng nhan dịch còn có sẵn, cho nên mấy loại bảo thạch kia cũng không cần quá trân quý, số lượng nhiều là được, mà hạt phải thật nhỏ, về phần bên ngoài cho dù là không trọn vẹn, xấu xí cũng không thành vấn đề” Lục Minh cũng không khách khí, gật đầu đồng ý trao đổi.

“Cậu so với trước đây có thật nhiều điểm khác” Ôn Hinh cười cười khiến Lục Minh cảm thấy kì lạ. Chẳng lẽ lúc còn bé mình đã gặp qua vị Ôn Hinh phu nhân này?

Nhưng trong trí nhớ của chính mình thì không có bóng dáng của bà ta trong đó. Nếu chưa từng gặp qua thì tại sao bà ta lại nhắc tới? Chẳng lẽ bà ta đã nhìn thấy mình hồi còn nhỏ?

“Đúng rồi, tháng sau ở Hong kong có một Sa Long yến hội, có mặt ở đó đều là đại phú hào hoặc ngôi sao nổi tiếng, tại yến hội có cử hành hội đấu giá từ thiện, có khi ở đó lại xuất hiện ngọc thạch chân phẩm, cậu có muốn cùng tôi tới đó xem một chút hay không?” Ôn Hinh phu nhân ôm lấy Tiểu Đậu Đậu chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên dừng lại hỏi.

“Tôi không phải đại phú ông cũng không phải ngôi sao” Lục Minh đã từng nghe nói đến Sa Long yến hội này, người bình thường muốn tiến vào phải quyên góp khoảng tám vạn đến mười tám vạn mới có thể tiến vào cửa, chính mình không có lấy đến một vạn thì lấy cái gì để quyên góp?

“Có mặt không phân biệt là nam hay nữ. Lúc đầu tôi định mời Trang lão nhưng ông ta nói thân thủ của cậu không tồi càng thích hợp giúp tôi tham dự hơn. Chẳng qua nếu cậu không nỡ xa tiểu cô nương trong nhà thì thôi vậy” Ôn Hinh phu nhân vừa nói, Lục Minh đã vội vàng khoát tay lắc đầu, kỳ thực hắn cũng muốn nhìn xem cho biết thế nào là hội đấu giá Sa Long. Nếu như đem cửu chuyển dưỡng nhan dịch ra đấu giá ở nơi này thì chắc chắn đây là một cuộc tuyên truyền quảng cáo tốt nhất, sẽ có vô số phú ông cùng ngôi sao điên cuồng lên. Nhìn thấy Lục Minh đáp ứng, Ôn Hinh phu nhân nhoẻn miệng cười: “Đã như vậy an toàn của tiểu thiếu gia Lục gia nhà tôi sẽ giao cho cậu”

Lục Minh nhìn Ôn Hinh phu nhân nắm tay Tiểu Đậu Đậu rời đi, hắn vẫn nhìn theo bóng lưng của bà ta thật lâu.

Không thể phủ nhận người phụ nữ xinh đẹp này trên người tỏa ra mị lực có thể không một tiếng động mà mê hoặc tâm hồn của mỗi gã đàn ông.

Đột nhiên có người nhẹ nhàng đấm lên lưng Lục Minh một cái khiến hắn bừng tỉnh - là Cảnh Hàn. Mỹ nhân lạnh lùng này nhìn thấy Lục Minh ngẩn ra. Tốt thật, chính mình thất thố lại để nàng ta nhìn thấy.

Cảnh Hàn chỉ một cái túi lụa trên bàn, Lục Minh còn tưởng đây chính là quà tặng của nàng cho hắn, vui vẻ mở ra.

Bên trong có gần trăm khối thủy tinh năm màu đủ cả, lớn nhỏ không đồng nhất, hai mắt Lục Minh sáng lên.

“Cô lấy ở chỗ nào mà nhiều như vậy?” Lục Minh nghĩ thầm mỹ nhân lạnh lùng này không phải là đi ra cướp của tiệm vàng bạc đá quý chứ? Cho dù có đem toàn bộ các cửa hàng vàng bạc đá quý cướp sạch cũng không nhất định có thể có nhiều thủy tinh thế này.

“Không phải là tôi, là tiểu quả phụ kia đưa cho anh” Cảnh Hàn có chút tức giận, bởi vì nàng là người giúp đưa bảo thạch tới cho Lục Minh, không ngờ rằng Ôn Hinh phu nhân vừa ra tay đã là trăm khối thủy tinh nhan sắc bất đồng. Lục minh vừa nhìn, lập tức kéo lấy cánh tay nhỏ bé của mỹ nhân lạnh lùng này, an ủi nói: “Đừng nóng giận, tôi thích nhất chính là ngọc bội phỉ thúy của cô, thủy tinh này mặc dù cũng hữu dụng nhưng còn kém xa ngọc bội phỉ thúy của cô!”

“Anh vừa đồng ý đi cùng cô ta đến Sa Long, lần sau tôi đi trộm đồ cũng sẽ mang theo anh một lần” Cảnh Hàn vừa nhìn thấy Lục Minh vẫn mang theo ngọc bội phỉ thúy của mình bên người thì trong lòng vui mừng, khẽ bĩu môi tỏ vẻ làm nũng.

“Rất sẵn sàng, tôi muốn ghi tên tham gia đã lâu” Lục Minh đối với đi trộm đồ thì không có lòng hiếu kỳ nhưng hắn lại có tâm nguyện được cùng Cảnh Hàn vào ban đêm hành động.”

“Lần sau sẽ mang theo anh đi trộm mộ, hù chết anh!” Cảnh Hàn nghe thấy Lục Minh đáp ứng sảng khoái như thế thì trong lòng càng ngọt ngào, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại vênh lên. Nhanh như chớp nàng đã đi lên lầu trên, nếu để Niếp hồ ly nghe thấy nàng ta rủ Lục Minh đi trộm mộ thì chắc chắn hồ ly này cũng sẽ kéo hắn đi bắt cường đạo. Niếp Thanh Lam mặc một cái áo ngắn hở lưng, phía dưới là một cái quần đùi che đi bắp đùi, để lộ hai cặp chân dài trắng muốt. Nàng như bạch hạc điểm trong tuyết chậm rãi đi từ bên trên xuống, trong tích tắc đó, Lục Minh nhịn không được liền dương tay ra ôm lấy nàng.

“Chồng à, người ta đang buồn, chúng ta đi dạo phố được không?” Niếp Thanh Lam thấy Lục Minh ôm lấy nàng thì trong lòng vui mừng, khẽ bám lấy cánh tay hắn làm nũng.

“Em mà ra ngoài là có thể đem cả Lam Hải này lật nhào lên đấy, ngoại trừ ở nhà, khi ra ngoài không được mặc thế này!” Lục Minh rất muốn đưa tay khẽ vuốt lên đùi Niếp Thanh Lam một cái nhưng lại sợ để Ngô mụ đang làm vệ sinh nhìn thấy, nên không thế làm gì khác hơn là chuyển ánh mắt nhìn vào ngực nàng.

Núi đôi ngạo nghễ của Niếp Thanh Lam đang được giữ lại bởi cái áo ngực màu xanh, nhưng nhìn như nó muốn phá áo mà nhô ra ngoài.

Cái khe thật sâu giữa hai vú kia thiếu chút nữa đã hút cả tròng mắt của Lục Minh vào trong đó. Lục Minh vài lần muốn vươn móng vuốt sói của mình vào trong đó nhưng bởi vì có Ngô mụ đang dọn dẹp ở ngoài nên chưa có cơ hội hành động. Lục Minh đành giả dạng làm đứa trẻ ngoan ngoãn, khẽ bưng cái chén uống nước nên che đi động tác tà ác kia của mình.

Đổi lại Giai Giai còn tưởng Lục Minh khát, đang muốn rót cho hắn thêm vài chén nước.

“Bại hoại, anh dám!” Niếp Thanh Lam che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.

“Sớm muộn gì anh cũng sẽ thu thập em, em đừng quá đắc ý! Lục Minh cuối cùng đành lựa chọn rút lui, bởi vì hắn nhìn lén vài lần, áo ngực của Niếp Thanh Lam tuy nhỏ nhưng lại rất chặt, căn bản không có biện pháp từ cổ nhìn xuống thấy được cái gì khả quan hơn.

“Anh có bản lãnh thì đến luôn bây giờ đi tốt nhất là tại trước mặt Giai Giai hay mỹ nhân lạnh lùng kia. Anh muốn thế nào em cũng cho anh mà, chồng à, người ta muốn...!” Mỹ nữ Niếp Thanh Lam dùng hai tay của mình ôm chặt lấy Lục Minh, lời nói tuy nhỏ nhưng khi lọt vào tai lại vô cùng kích thích. Lục Minh nghe được lời này cả người run lên, thiếu chút nữa thì hắn tức giận hét lớn một tiếng, biến thân thành một “siêu nhân người châu á”

“Tiếng mèo kêu gọi xuân nhưng mùa đã sớm qua!” Lục Minh buông mỹ nhân hồ ly này ra, một tay cầm lấy túi nhỏ trên bàn, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.

Trong lòng hắn đang vô cùng tức giận, thống hận chính mình tại sao lại đi luyện cái đồng tử công đáng chết này.

Đều là tại bạo quân kia, nếu như không phải lão bắt mình luyện đồng tử công thì tình hình cũng sẽ không thê thảm như thế này. Còn có chuyện tình gì trên thế gian này thê thảm hơn việc có một đại mỹ nhân tựa vào lòng hắn ỉ oi “người ta muốn... mà chính mình lại không thể, chỉ vì để bảo trì cái đồng tử thân này mà không thể không cắn răng cự tuyệt. Phụ lại tình ý của một mỹ nhân như vậy càng là một chuyện tình bi thảm.

Mặc kệ thế nào, nhất định phải nhanh chóng đem cái đồng tử công đáng chết này luyện thành, đến lúc đó còn ai dám hấp dẫn chính mình.

Niếp hồ ly nếu có dũng khí dám hấp dẫn mình thì hắn đối phó với nàng chỉ có hai chữ “đè ra”

Lục Minh chạy trốn lên lầu, toàn tâm luyện đồng tử công một hồi, phát hiện lại có một chút tiến bộ, khoảng cách đến tầng thứ mười đã không còn xa, chỉ còn kém một chút. Trong lòng hắn trở lên vui mừng, bây giờ chỉ còn một chút nữa là đột phá, tin tưởng rằng tại kỳ ngộ nào đó mình sẽ đề cao được công lực, đồng thời tâm cảnh cũng tăng lên, lúc đó sẽ vô cùng thuận lợi tiến vào tầng thứ mười. Đến lúc đó thì cuộc sống mới có ý nghĩa!

Nhìn thấy thời gian bây giờ còn sớm, vậy thì tiếp tục nghiên cứu thủy tinh.

Cuối cùng phát hiện không ai quấy rầy mình, hắn lại trộm dùng lô vàng đỉnh bạc để luyện chế nhẫn vẫn thiết, hắn hy vọng linh giới trữ vật sớm ngày luyện thành.

Hiện tại nhẫn thủy tinh thăng cầm hắn còn một đống lớn, nhưng nhẫn trữ vật thì vẫn chưa có, thật sự là khó chịu.

Trang tỷ đột nhiên gọi điện qua đây hỏi lúc khai trương nhà hàng có cần chọn giờ lành hay không. Hơn nữa Vương Đổng cùng Lan tỷ đã tới, Lan tỷ tựa hồ rất để ý đến màu sắc, nên có cần phải mười đội múa lân vũ Long và một đội nhạc đến góp vui hay không?

“Tỷ quyết định thế nào cũng được, chỉ cần tình hình tài chính cho phép, náo nhiệt một chút cũng tốt” Lục Minh hoàn toàn đã trao lại chức chưởng quầy, Trang tỷ cũng là chỉ gọi điện thoại đến báo cáo một chút, sợ hắn có chủ ý của riêng mình, Trang tỷ cười nói: “Ông em, tôi dám nói cho tới bây giờ ông em chưa từng xem qua trong số vốn có bao nhiêu nhưng khả năng dùng tiền lại cao hơn cả Vương Đổng. Trời ạ, tôi còn chưa nghe nói qua một cái cửa hàng miễn cưỡng có thể gọi là cấp ba lại cần nhiều vốn lưu động như vậy, mà bây giờ trong tài khoản chúng ta vẫn đủ căn bản không cần mượn tiền ngân hàng. Mấy lão giám đốc ngân hàng bây giờ đều đua nhau tìm đến nhà, tranh nhau cho chúng ta vay tiền với lãi xuất thấp không ngờ!”

“Tiền nhiều không phải là chuyện xấu, đúng rồi, rượu và đồ ăn chuẩn bị thế nào? Đừng đến lúc đó khi mọi người dùng đến lại không đủ.” Lục Minh hỏi vấn đề duy nhất khiến hắn lo lắng. “Bạn học đại học của cậu có tầm ba bốn trăm người, Vương Đổng nghe nói cũng sẽ kéo theo ít người tới góp vui, ước chừng trăm người. Còn có đội múa sư tử, ban nhạc, hơn nữa còn có nhân viên của chúng ta, phỗng chừng có khoảng năm trăm người. Nhiều thì cũng không nhiều lắm, tôi đã chuẩn bị thức ăn đủ cho một ngàn người rồi, hẳn là không có vấn đề gì chứ? Nếu thực sự còn thiếu thì chúng ta có thể tìm đầu mối cung ứng, để bọn họ chuyển nhanh hàng vào, tất cả đều đã chuẩn bị, đến bao nhiêu người cũng không thành vấn đề” Trang tỷ ha ha cười.

“Cứ như vậy mà làm” Lục Minh vốn muốn nhắc nhở Trang tỷ, tiếu tử Trương Phong kia còn có thể mang theo một trăm người tới, chẳng qua ngẫm lại thấy thức ăn và rượu vẫn đủ nên không nói.

“Bíp bíp...”

Bên ngoài có người ấn còi ô tô inh ỏi, lại nghe thấy âm thanh của Lâm Vũ Hàm từ hoa viên truyền vào: “Quái nhân sao vậy? này, quái nhân, nghe được mau trả lời!”