Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 144: Lần đầu tiên của Mộng Ly

Người đàn ông tóc trắng trợn mắt há mồm, hắn hoàn toàn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, theo dự tính, hai người này đều bị đạn xuyên tim.

Nhưng người đàn ông kia chỉ vung tay lên một cái, cuối cùng vẫn không ngã xuống, còn ôm Niếp Thanh Lam chạy vọt về phía sau bức tường. Chẳng lẽ người này là Bất tử thân? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ mình không bắn trúng? Nhưng rõ ràng lúc đó mình tin rằng một viên đạn là chết.

Không cần biết thật sự là như thế nào, hắn phải nhanh chóng rời đi.

Một xạ thủ ở một vị trí mà bắn nhiều lần, đây là tối kỵ. Nếu như còn ở lại thêm chút nữa chính là tìm chết.

Ở bên này, Lục Minh đang tức giận mắng Lâm Vũ Hàm: “Khóc gì mà khóc, kêu gì mà kêu? Anh chỉ bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng, em khóc mẹ gì. Em vừa mở miệng đã làm Thanh Lam chết ngất, em còn khóc” Theo Lục Minh nghĩ sẽ để Niếp Thanh Lam ở đây chiếu cố Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly. Còn hắn sẽ đi giết chết tên xạ thủ kia, bây giờ thì hay rồi. Lâm Vũ Hàm làm cho Niếp Thanh Lam ngất đi, mình chỉ có thể trơ mắt ra nhìn xạ thủ chạy trốn.

“Thanh Lam, Thanh Lam, em mau tỉnh lại đi. Anh không có việc gì đâu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi” Lục Minh tốn rất nhiều công sức mới làm Niếp Thanh Lam tỉnh lại.

“Hu hu hu” Niếp Thanh Lam vừa tỉnh lại vẫn không dám tin. Cuối cùng Lục Minh giải thích mãi, còn để cho nàng nhìn xem vết thương trên lưng mình, Niếp Thanh Lam mới để trái tim đang lo sợ về đúng vị trí.

Nàng bây giờ không còn là một cảnh sát tinh anh nữa, mà chỉ là một cô bé đáng thương. Vừa ôm Lục Minh vừa lớn tiếng khóc.

“Được rồi, không có việc gì, không khóc nữa” Lục Minh còn chưa an ủi xong Niếp Thanh Lam thì Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly đã chạy tới.

Cuối cùng, ba cô gái ôm hắn mà khóc rống lên. Xung quanh trở nên hỗn loạn. Trong lòng Lục Minh đang rất tỉnh táo, hôm nay thật sự quá nguy hiểm. Trong cảnh thập tử nhất sinh, cuối cùng không ngờ mình đã đột phá, đột phá tầng thứ mười của Đồng Tử Công. Còn phát hiện ra một công năng lớn nhất của Trữ vật giới chỉ. Đó chính là mặc kệ là vật thể gì, chỉ cần nó tiến vào trong phạm vi không gian của Trữ vật giới chỉ, đều sẽ biến thành tù binh của mình. Gia gia nói đúng, phải ma luyện qua sinh tử, công lực mới có thể tăng lên.

Chẳng qua may mắn thoát chết như vậy, Lục Minh nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Chờ ba cô gái hết nước mắt, một đám cảnh sát đã đến.

Niếp Thanh Lam lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, gọi mấy cuộc điện thoại, bảo La Cương và tiểu đội Huyết Nhận phối hợp hành động, mau chóng tra ra Ngân Hồ đang ở đâu. Mặc dù không thấy xạ thủ là ai nhưng nàng gần như có thể khẳng định đó chính là Ngân Hồ.

Sau đó, là báo cáo tình huống lên cấp trên một chút. Khi La Cương vừa đến hiện trường, nàng phân phó vài câu, sau đó tự mình lái xe của Lâm Vũ Hàm trở về Phong Đan Bạch Lộ. Lục Minh đang chìm trong trạng thái tìm hiểu cảnh giới tầng mười của Đồng Tử Công. Niếp Thanh Lam thấy hắn nhắm mắt không nói còn tưởng rằng hắn mất máu quá nhiều nên mới thế, nên quyết định vứt tất cả ra khỏi đầu, vội vàng trở về Phong Đan Bạch Lộ, dùng Tục mệnh dịch xử lý vết thương cho hắn. Mộng Ly dùng răng xé áo mình ra, cùng Lâm Vũ Hàm băng bó vết thương trên lưng cho Lục Minh.

“Quái nhân, anh đừng chết. Cùng lắm về sau em không bảo anh giúp em....” Lâm Vũ Hàm mặt đẫm lệ, lẩm bẩm nói.

“Anh nhất định phải tốt lên, nhất định” Hai tay áo đã xé ra, lộ ra bàn tay trắng nõn, Mộng Ly không ngừng cổ vũ Lục Minh, sợ ý chí của hắn không thể kiên trì nổi.

“Mạng của anh còn cứng cỏi hơn cả Ngũ Tiểu Cường trong truyền thuyết, sao có thể chết được chứ. Đừng khóc, hai mắt sắp rơi ra kìa” Lục Minh cười to một tiếng.

Lâm Vũ Hàm khóc như một con mèo rửa mặt không nói, Mộng Ly cũng rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Đặc biệt là sau khi xé tay áo để lộ ra đôi cánh tay dài trắng như tuyết của nàng càng làm cho Lục Minh sợ hãi than thở. Đôi tay của nữ thần Hera được coi là đẹp nhất trong truyền thuyết, chắc cũng chỉ như tay của Mộng Ly mà thôi.

Mộng Ly thấy Lục Minh nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, nàng xấu hổ cúi đầu xuống, hai tay khẽ đưa ra sau lưng.

Trở lại Phong Đan Bạch Lộ, Trang Thần đang ngồi uống trà.

Ông ta thấy Lục Minh người đầy máu từ trên xe đi xuống, lại nhìn ba cô nàng mắt đỏ bừng lên, lập tức lo lắng đứng dậy. Vốn định hỏi Lục Minh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cẩn thận quan sát thì thấy người này mặt mũi hồng hào, thần quang nội liễm, khí tức trên người dao động, ẩn ẩn đạt đến phản phác quy chân, trong lòng không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ...

Lục Minh đã luyện thành Đồng Tử Công?

Trước còn tưởng rằng hắn mới đạt đến tầng thứ bảy, thứ tám. Bây giờ mới có bao lâu không nhìn, hắn đã đạt đột phá đến cảnh giới tiểu viên mãn.

Quả nhiên không hổ là người trẻ tuổi có ngộ tính rất cao, tu luyện chưa đến mười năm năm đã luyện thành Đồng Tử Công. Nếu là người khác sợ rằng khổ tu cả đời cũng khó đạt đến cảnh giới này. Tất cả mọi người cho rằng hắn ít nhất phải khổ tu hai mươi năm nữa mới có thể luyện thành. Không tưởng được chưa đến một năm đã đột phá mấy lần, cuối cùng đã vượt vũ môn, đạt đến tầng thứ mười của Đồng Tử Công, thân thể kim cương bất hoại trong truyền thuyết. Với thân thể của hắn, thiên phú của hắn, ngộ tính và sự chăm chỉ của hắn, thật sự làm cho người ta vui mừng. Ông ta rất muốn tiến lên hỏi Lục Minh có phải đã đạt đến cảnh giới tiểu viên mãn hay không. Nhưng lập tức bỏ đi suy nghĩ này, tạm thời không nên để cho hắn biết là tốt nhất, nếu không bị áp lực lớn sẽ không tốt.

Hơn nữa mẹ Lục Minh vẫn hy vọng bảo bối của mình có thể là người bình thường, sống cuộc sống hạnh phúc như một người bình thường.

Mặc dù về sau không có khả năng, nhưng ít nhất bây giờ có thể làm cho hắn được tự do, làm cho cuộc sống của hắn bớt áp lực, làm cho hắn sống hạnh phúc. Nguyện vọng này không chỉ của riêng mẹ Lục Minh, cũng là tâm nguyện của tất cả mọi người. Trang Thần gật đầu với Lục Minh rồi lại ngồi xuống. Nhưng trong lòng ông ta lúc này đang rất vui, hận không thể gọi điện chia sẻ cho bạn già.

Mọi người đặt rất nhiều hy vọng vào hắn, hắn không những không làm mọi người thất vọng còn liên tục làm cho mọi người vui mừng. Thật đúng là một thằng bé đáng yêu.

Niếp Thanh Lam chạy vào tìm Tục mệnh dịch, còn gọi Chúc Tiểu Diệp xuống.

Chờ Lục Minh vào nhà, Giai Giai đang dọn vệ sinh trên tầng ba cũng vừa khóc vừa chạy xuống. Cô nàng sợ hãi nên giẫm trượt chân, lảo đảo ngã xuống. May là Lục Minh nhanh tay lẹ mắt, chạy tới trước mấy bước đỡ lấy nàng, nếu không khẳng định bị thương.

“Anh không có việc gì, mọi người đừng khóc” Lục Minh vội vàng giải thích. Giai Giai khóc làm cho mấy cô nàng trong phòng đều không nhịn được mà rơi lệ.

Không khóc chỉ có Chúc Tiểu Diệp. Nàng cởi áo của Lục Minh ra, cẩn thận kiểm tra rồi dùng Tục mệnh dịch rửa vết thương.

Nếu như không có Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly ở đây, nàng còn muốn Lục Minh cởi quần ra để kiếm tra một chút. Cuối cùng thấy Lục Minh không có việc gì, Chúc Tiểu Diệp mới nói với mấy nàng Niếp Thanh Lam: “Vết thương không sâu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Nếu như sâu thêm một phân sẽ ảnh hưởng đến xương. Bây giờ chỉ cần băng bó lại, với khả năng khôi phục của anh ấy, một hai ngày là tốt. Vậy mọi người không cần lo lắng”.

Mấy nàng Niếp Thanh Lam thấy đại y thuật nói như vậy, trong lòng lập tức yên tâm hơn phân nửa.

Cũng không phải mọi người không tin lời Lục Minh, mà sợ hắn bị thương nhưng sợ mọi người đau lòng nên giấu đi. Bây giờ Chúc Tiểu Diệp nói không có việc gì, đó mới là thật.

“Tay của chị bị thương”.

Chúc Tiêu Diệp vừa nói, mọi người mới phát hiện ra tay Niếp Thanh Lam cũng bị thương. Chẳng qua vết thương rất nhỏ và nông, có lẽ là lúc bỏ chạy bị vật sắc làm cho bị thương. Bởi vì vết thương nhỏ nên cũng chỉ mất máu một chút mà thôi.

Niếp Thanh Lam đã yên lòng, lập tức dựa lưng vào ghế sofa, nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, đừng động vào nó là được. Chị bây giờ mệt lắm, không muốn làm gì. Vừa nãy thật sự sợ muốn chết, may mà mọi người không có việc gì. Ai, Mộng Ly, vai em cũng bị thương. Tiểu Điệp mau xem cho cô ấy”.

“Không cần, đây, đây không phải máu của em” Mộng Ly giật mình, nhưng lại không thấy đau, khẽ sờ sờ thì phát hiện ra đó là máu của Lục Minh.

“Khửu tay em bị sước kìa” Lục Minh thấy nàng đưa tay ra, phát hiện trên cánh tay hoàn mỹ đó có một vệt máu, vội vàng bảo Giai Giai dùng Tục mệnh dịch lau đi. Giai Giai sợ rằng mình làm không tốt thì lại làm cho cánh tay trắng nõn của Mộng Ly có vết sẹo, như vậy rất đáng tiếc. Nàng liền đưa chai Tục mệnh dịch cho Lục Minh: “Anh làm đi. Mộng Ly ngồi lại gần một chút, tay em mà có vết sẹo là không được đâu. Để Lục Minh xử lý cho em, anh ấy là đại hành gia đó”.

“Cám ơn” Mặt Mộng Ly đỏ lên, lí nhí nói cảm ơn.

Nàng khẽ nâng tay lên, mắt nhìn xuống dưới, không dám nhìn thẳng vào Lục Minh. Nếu là người đàn ông khác thì dù là bác sĩ nàng cũng không để cho hắn nắm tay mình, lại còn bôi thuốc lên đó nữa.

Theo suy nghĩ của nàng, thân thể của nàng chỉ thuộc về một mình chồng mà thôi.

Với những người phụ nữ hiện đại, đối với suy nghĩ phong kiến tam tòng tứ đức như nàng, nhất định sẽ cười cho thối mũi. Nhưng Mộng Ly bị ảnh hưởng rất nhiều từ bố mẹ và gia tộc, mặc dù không quá cổ hủ như tam tòng tứ đức, nhưng lại rất ngoan hiền như những người phụ nữ cổ đại. Xã hội hiện đại có thế nào, bọn họ vẫn đang duy trì phong tục, như hoa sen không nhiễm bùn, thật đáng khen ngợi.

Nàng vừa nãy xé áo băng bó cho Lục Minh, cũng là lần đầu tiên nàng làm như vậy.

Đương nhiên bây giờ đưa bàn tay nhỏ bé ra cho Lục Minh bôi Tục mệnh dịch cho mình, cũng là lần đầu tiên trong đời.

Không biết là do mình khẩn trương hay bởi vì dược hiệu của Tục mệnh dịch, Mộng Ly cảm thấy vết thương trên tay của mình không đau, có chút nóng lên. Ngón tay của Lục Minh tiếp xúc với da thịt càng thêm nóng rực, như ấn vào tận trái tim. Cảm giác này làm cho tim nàng đập loạn nhịp, nhưng lại không thấy khó chịu, rất kỳ quái.

“Tay chị Mộng Ly đẹp thật, trắng thật, thật mịn” Lâm Vũ Hàm hâm mộ kêu lên. Nàng đưa tay ra sờ sờ tay Mộng Ly, động tác giống như một cô nàng háo sắc.

Bây giờ Niếp Thanh Lam đang dựa lưng vào ghế sofa không nhúc nhích, Giai Giai bôi vết thương cho nàng xong, liền bóp vai cho nàng.

Chúc Tiểu Diệp thì đang băng bó cho Lục Minh. Mà tay Lục Minh cũng không rảnh rỗi gì, hắn đang xử lý vết thương nhỏ cho Mộng Ly. Nhờ tác dụng của Tục mệnh dịch và tiên thiên chân khí, vết thương vốn rất nhỏ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp. Mộng Ly nhìn thấy vết thương trên khửu tay nhanh chóng khép lại, chỉ còn lại một vệt máu nhỏ, da tay dần dần trở lại bình thường. Chỉ trong vòng vài phút mà đã lành lăn như cũ, không khỏi thầm than Tục mệnh dịch này thật thần kỳ.

Nàng đương nhiên không biết, nếu không có tiên thiên chân khí của Lục Minh thì sẽ chậm hơn chục lần.

“A, em cũng bị thương, ở đâu?” Lục Minh nghe Lâm Vũ Hàm nói, hỏi: “Muốn anh giúp em không?”

“Được rồi, em tự xử lý là được” Lâm Vũ Hàm không bị thương, nhưng lúc trước khi Lục Minh đấy nàng xuống đất, tiểu pp khá đau. Nàng mặc dù hâm mộ Mộng Ly được Lục Minh chữa khỏi, nhưng nàng không thể không biết xấu hổ để Lục Minh xoa bóp giúp mình. Chỉ có thể tự mình đưa tay xoa xoa, mặt hơi nhăn lại.

“Anh rất muốn giúp, nhưng chắc em không chịu” Lục Minh cười ha hả, cười đến lúc Lâm Vũ Hàm đỏ mặt mới thôi.