Sống Không Bằng Chết

Chương 17

Nghệ Hưng, tại sao Thế Huân nó làm ra những chuyện đó với em. Em lại không nói cho tôi biết chứ?" Ngô Kỳ Long ôm Nghệ Hưng đặt cậu lên giường, y có hơi tức giận trách mắng cậu. Nghệ Hưng vẫn một mực im lặng cúi đầu không nói bất cứ một chữ nào.

Ngô Kỳ Long nhìn thấy cậu như vậy y đau lòng thở dài kéo cậu ôm chặt vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Nghệ Hưng.

"Tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được em, hết lần này đến lần khác để em bị tổn thương, nhưng từ bây giờ trở đi tôi sẽ không cho ai bắt nạt em nữa. Nếu có ai dám bắt nạt em em phải nói cho tôi biết có hiểu không?" Nghệ Hưng vùi đầu vào ngực Ngô Kỳ Long cậu gật gật đầu xem như đồng ý.

"Ngoan lắm, em cũng mệt lắm rồi ngủ một giấc đi rồi dậy ăn cháo." Ngô Kỳ Long để Nghệ Hưng nằm xuống giường y cũng nằm theokéo cậu ôm vào lòng, Nghệ Hưng vòng đôi tay gầy yếu qua ôm lấy thắt lưng Ngô Kỳ Long. Cậu vùi mặt vào lòng ngực rộng lớn của y an tâm chìm vào giấc ngủ...

.

.

.

'Chát' một cái tát vang dội vào mặt Nghệ Hưng kèm theo tiếng chửi mắng của phụ nữ.

"Cũng tại vì mày mà Thế Huân của tao phải ở ký túc xá trường học chịu khổ, loại người đê hèn bẩn thỉu như mày sinh ra trên đời này làm gì chứ? Mày phải nên chết đi từ sớm rồi mày sống chỉ thêm cản trở trái đất quay thôi." Không ai có thể tin được một phu nhân quyền quý như Mã Nhã Thư có thể nói ra những lời này.

Bà ta đợi lúc Ngô Kỳ Long đến công ty rồi bà ta sẽ lôi Nghệ Hưng ra mắng chửi thậm chí còn đánh đập cậu. Bà ta không dám để lại vết thương trên người Nghệ Hưng sợ là Ngô Kỳ Long sẽ phát hiện.

Nghệ Hưng nắm chặt gốc áo hoảng sợ cúi đầu mặc cho nước mắt đang rơi trên gương mặt xinh đẹp.

"Những chuyện tao làm với mày mày mà dám để cho Kỳ Long biết đến lúc đó mày biết tay tao.." Bà ta chĩa ngón trò vào thái dương Nghệ Hưng, vẻ mặt độc ác cay nghiệt không khác gì một mụ phù thủy.

"Mày đừng nghĩ có Kỳ Long bảo vệ mày là tao không làm được gì mày? Tao còn ở trong ngôi biệt thự này ngày nào thì mày cũng đừng mong sống yên ngày đó với tao." Bà ta đẩy mạnh Nghệ Hưng một cái làm cậu ngã xuống sàn nhà, lưng đập mạnh vào cạnh bàn bằng đá hoa cương kế bên. Nhìn Nghệ Hưng đau đớn cuộn tròn cả cơ thể lại Mã Nhã Thư mỉm cười đắt chí rồi mới xoay người rời đi.

Mã Nhã Thư đi được chưa bao lâu thì Lộc Hàm đến Lộc Hàm là cháu ruột của Mã Nhã Thư, gã gọi Mã Nhã Thư là dì. Hôm nay gã lấy cớ đến thăm bà ta thật ra chỉ là muốn biết Nghệ Hưng sống ở đây như thế nào thôi? Gã nghe tin Ngô Diệc Phàm bị ba hắn tống đi Canada thì vô cùng vui mừng. Không có Ngô Diệc Phàm Nghệ Hưng về tay gã sẽ rất dễ dàng.

"Bảo bối lâu rồi không gặp em vẫn không chứ?"

Nghệ Hưng ôm gương mặt sưng đỏ đang định lên lầu, nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc cậu hơi sợ hãi xoay người nhìn lại. Lộc Hàm tựa lưng vào tường mỉm cười đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào Nghệ Hưng.

Sắc mặt Nghệ Hưng đã trắng nay còn trắng hơn, gương mặt không hề giấu đi nét sợ hãi. Nghệ Hưng vội vàng muốn bỏ chạy lên lầu chân chưa kịp bước đã bị Lộc Hàm kéo lại ôm chặt lấy.

"Sao vừa gặp tôi đã muốn trốn rồi, có biết mấy tháng nay không gặp em tôi nhờ em đến thế nào không? Em phải bồi thường những ngày tháng làm tôi nhớ mong em đó. Tiểu Hưng Hưng của tôi!" Lộc Hàm ôm chặt lấy eo Nghệ Hưng đặt cằm lên vai cậu, miệng ngậm lấy vành tai cậu trong giọng nói mang theo ý cười.

Nghệ Hưng nắm chặt lấy hai tay, cậu lấy hết can đảm cắn mạnh vào bắp tay của Lộc Hàm. Bất ngờ bị Nghệ Hưng cắn vào tay, Lộc Hàm bị đau nên buông Nghệ Hưng ra thừa dịp này Nghệ Hưng lập tức bỏ chạy lên lầu. Tâm tình của Lộc Hàm phút chốc trở nên lãnh khốc gã tức giận đuổi theo cậu.

Nghệ Hưng chạy lên đến phòng còn chưa kịp khóa cửa lại đã bị Lộc Hàm chặn lại, nhìn gương mặt tức giận như muốn giết người của gã Nghệ Hưng sợ hãi lùi về phía sau.

'Rầm' một tiếng của phòng bị đóng lại.

"Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt sao, đối tốt với em em không muốn có phải em muốn tôi dùng bạo lực với em không hả? Đồ lẳng lơ." Lộc Hàm đẩy Nghệ Hưng ngã xuống giường, gã nằm đè lên người cậu nắm chặt lấy cằm cậu vẻ mặt vô cùng hung ác.

"Làm...làm ơn...tha cho tôi...xin...anh."

Nghệ Hưng sợ hãi cầu xin Lộc Hàm tha cho cậu, cậu không muốn lại sống cuộc sống giống như trước đây nữa.

"Tha cho em sao? Tha cho em vậy ai sẽ thoả mãn tôi đây, em có biết tôi muốn em đến phát điên rồi không hả? Hôm nay và cả sau này nữa tôi sẽ đều ở trên giường chơi em chơi đến khi em chết đi em vẫn phải bị tôi chơi, đến lúc đó em cầu xin tôi cũng chưa muộn đâu bảo bối." Lộc Hàm mỉm cười nham hiểm gã cúi đầu xuống cắn mút môi Nghệ Hưng, đến khi cảm nhận được mùi máu tanh gã mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi sưng đỏ đó.

Gã vội vàng cởi quần áo của Nghệ Hưng và chính mình ra, chẳng mấy chốc cả hai đã trần trụi ôm lấy nhau.

"Tôi đến đây mục đích là muốn đưa em về biệt thự của tôi, nhưng nhìn thấy em tôi chỉ muốn lập tức làm em thật thoả thích mới thôi. Dù sao dì dượng cũng không có ở đây đợi tôi chơi em xong rồi chúng ta sẽ về biệt thự nhé bảo bối."

"Không...không muốn...anh hai..anh hai..cứu...cứu em..." Nghệ Hưng nghe Lộc Hàm nói cậu càng giãy giụa hơn, cậu không muốn đi đâu hết cậu chỉ muốn sống với anh hai của cậu thôi. Trên đời này ngoài Ngô Kỳ Long thương cậu ra thì không còn ai hết, những người khác chỉ toàn đánh đập làm nhục cậu thôi cậu sợ lắm cậu không muốn bị đánh đập bị làm nhục nữa. Đau lắm cảm giác đó rất đau nghĩ thôi cậu đã rất sợ!

'Chát' một cái tát thật mạnh vào má Nghệ Hưng, gương mặt đã sưng nay càng sưng hơn.

"Ở dưới thân tôi mà dám gọi thằng khác sao? Có phải em muốn chết không?" Lộc Hàm bóp lấy cổ Nghệ Hưng nghiến răng nghiến lợi nói, gã không biết Ngô Kỳ Long là anh ruột của Nghệ Hưng. Mối quan hệ giữa Nghệ Hưng và nhà họ Ngô gã có cho người đi điều tra nhưng không tra được gì? Hôm nay đến đây mục đích chính là đưa Nghệ Hưng đi sẵn tiện hỏi Mã Nhã Thư về Nghệ Hưng luôn, nhưng khi hắn tới bà ta đã đi rồi.

Nhìn thấy sắc mặt Nghệ Hưng tái tím vì ngộp thở gã mới hoảng hốt buông tay ra.

"Em có làm sao không?Tôi không phải muốn đánh em muốn làm em sợ, chỉ tại em không chịu nghe lời tôi.... " Lộc Hàm muốn ôm lấy Nghệ Hưng nhưng cậu lại sợ hãi né tránh, chỉ vì hành động này thôi lại làm gã tức giận sự dịu dàng thương tiếc trong mắt phút chốc bay mất.

"Tiện nhân, tốt với em em không muốn có phải không hả?" Thêm một cái tát nữa vào mặt Nghệ Hưng, máu từ khóe miệng và mũi không ngừng chảy ra khắp mặt rồi chảy dài xuống cổ cậu.( Cắt H nha)