Sống Không Bằng Chết

Chương 2

Xe của Ngô Diệc Phàm ngừng trước một ngôi biệt thự rộng lớn theo phong cách phương Tây, hắn nhàn nhạt bước xuống xe rồi đi về phía sau xe mở cóp xe ra. Nghệ Hưng toàn thân đầy máu cuộn tròn người nằm trong cóp xe.

Thấy có ánh sáng cậu run rẩy mở mắt ra nhìn, đập vào mắt cậu là gương mặt lạnh lùng của Ngô Diệc Phàm. Nghệ Hưng sợ hãi cơ thể cậu càng run rẩy mạnh hơn.

Nhìn thấy cậu sợ mình trong lòng Ngô Diệc Phàm vô cùng vui vẻ thoả mãn, hắn nắm lấy tóc cậu kéo cậu ra khỏi cóp xe đẩy mạnh cậu ngã xuống đường. Mặt đường được làm bằng đá sỏi khi Nghệ Hưng ngã xuống có rất nhiều đá đâm vào cơ thể cậu, ngoài đau đớn ra cậu không cảm nhận được gì hết.

"Kéo nó vào nhà." Ngô Diệc Phàm lạnh lùng ra lệnh cho tài xế.

"Đại...đại thiếu gia, mặt đường toàn là đá sỏi kéo như vậy cậu ấy sẽ không chịu nổi..." Tài xế nhìn thấy trên người Nghệ Hưng có rất nhiều vết thương ông ta quả thật không đành lòng, ông không biết Nghệ Hưng đã đắc tội gì với Ngô Diệc Phàm mà hắn lại đối xử với cậu như vậy? Cậu chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành cho dù có làm sai cũng không đáng bị như vậy.

"Nếu ông thương hại cho nó vậy ông thay nó chịu." Vẻ mặt Ngô Diệc Phàm vô cùng độc ác khiến ông sợ đành phải cuối đầu nghe theo.

Ông cầm lấy cánh tay trái gầy yếu của Nghệ Hưng, kéo cậu vào trong biệt thự trong khi cậu vẫn còn nằm trên đường sỏi đá.

Nghệ Hưng đau đến nước mắt rơi đầy trên gương mặt xinh đẹp, bụng và ngực của cậu ma sát trên đường để lại vô số vết thương. Đoạn đường kéo cậu vô đến biệt thự để lại vô số vết máu, nhưng cậu vẫn không hề mở miệng nói chuyện hay cầu xin. Nghệ Hưng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ trong cổ họng nghe vô cùng bi thương cùng tuyệt vọng.

Ngô Diệc Phàm nhìn cậu bị hành hạ như vậy hắn rất vui, trước đến nay hắn chưa bao giờ vui vẻ đến vậy? Hắn chỉ cần nhìn về mặt thống khổ bi thương của cậu trong lòng liền nổi lên cảm giác muốn ngược đãi cậu. Đến khi cậu không chịu nổi dùng ánh mắt xinh đẹp cùng gương mặt mị hoặc cầu xin hắn, hắn càng hưng phấn muốn đè cậu xuống đâm dương vật của hắn vào cơ thể cậu hạnh hạ cậu cho đến chết. Cho cậu uống tinh dịch của hắn sống qua ngày nghĩ đến đây thôi phía dưới liền cương cứng khó chịu.

Nhưng cậu lại là chú ruột của hắn, chính vì lý do này mà hắn không thể làm tình với cậu được. Càng nghĩ càng thấy tức cậu quả nhiên là một con hồ ly dụ dỗ đàn ông, nếu không tại sao hắn lại có dục vọng với một thằng ti tiện như cậu.

Vừa vào đến nhà Nghệ Hưng đau đớn chưa kịp thở liền bị Ngô Diệc Phàm cầm lấy roi da liên tục đánh xuống cơ thể gầy yếu toàn là máu của cậu.

"Tiện nhân, hồ ly tinh, mày là thứ ti tiện. Mày với mẹ mày đều giống nhau chỉ biết dang chân ra cho đàn ông chơi. Sau này tao sẽ cho mày thấy được như thế nào là thiên đường hahaha." Ngô Diệc Phàm vừa đánh vào cơ thể Nghệ Hưng vừa mắng chửi cậu, hắn giống như phát điên đánh cậu đến nghiện.

"Chung Nhân, bảo người tắm rửa cho thằng ti tiện này sạch sẽ rồi dẫn nó đến phòng khách." Ngô Diệc Phàm vứt roi xuống sàn nhà, hắn ra lệnh cho Kim Chung Nhân đang đứng bên cảnh từ nãy đến giờ. Sau đó liếc nhìn Nghệ Hưng không khác gì cái xác chết đang nằm trên sàn nhà, hắn nhếch môi mỉm cười khinh bỉ rồi xoay người đi lên lầu.

Kim Chung Nhân lập tức chạy đến chỗ Nghệ Hưng ngồi xuống đỡ cậu dậy, nhìn cậu nhíu mày đau đớn trên người có vô số vết thương. Trong lòng y dấy lên một nỗi đau vô cùng khó chịu. Y bế cậu đi vào phòng tắm tẩy rửa rồi giúp cậu bôi thuốc lên vết thương....

Khoảng nửa tiếng sau Kim Chung Nhân bế cậu ra y theo lời dặn của Ngô Diệc Phàm đưa cậu vào phòng khách, lúc này trong phòng khách ngoài Ngô Diệc Phàm ra còn có hai người đàn ông khác họ khoảng hơn 40 tuổi. Kim Chung Nhân biết họ, họ chính là cục trưởng và phó cục trưởng của sở cảnh sát. Cũng nhờ có họ mà những lần giao dịch của Ngô bang đều không bị cảnh sát tóm được.

Kim Chung Nhân có cảm giác ko lành, tại sao Ngô Diệc Phàm lại bảo dẫn Nghệ Hưng đến đây. Chẳng lẽ hắn muốn Nghệ Hưng phục vụ bọn họ.

Kim Chung Nhân đau lòng nhìn Nghệ Hưng bên cạnh, cậu sợ sệt trốn phía sau lưng y khi nhìn thấy Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm đã nhìn thấy Nghệ Hưng, hắn đứng lên đi về phía cậu kéo cậu đáng trốn sau lưng Kim Chung Nhân về phía hắn. Hắn lạnh lùng liếc Kim Chung Nhân một cái rồi đuổi y ra ngoài, Kim Chung Nhân ko thể làm gì hơn y nhìn nhìn Nghệ Hưng rồi cuối đầu đi ra.

"Hôm nay tặng cho hai ông món đồ chơi này vì đã giúp tôi giao dịch thành công vụ này." Ngô Diệc Phàm kéo Nghệ Hưng đến trước mặt bọn, hắn đẩy cậu về phía hai lão già háo sắc.

"Cảm ơn Phàm thiếu nhiều, thằng nhóc này quả thật rất xinh đẹp chắc chắn khi đâm vào cơ thể nó sẽ rất sung sướng..." Tên cục trưởng ôm Nghệ Hưng vào trong lòng, vẻ mặt say mê nhìn cậu nói ra những lời dâm dục

"Ko có gì, hai ông cứ chơi vui vẻ, tôi ra ngoài trước." Hắn liếc nhìn Nghệ Hưng đang vô cùng hoảng sợ nở một nụ cười vui vẻ rồi bước ra ngoài....

Ngô Diệc Phàm ngồi bên ngoài hút thuốc, hắn nghe trong phòng khách truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ tuyệt vọng của Nghệ Hưng. Trên mặt hắn vô cùng hưng phấn thoả mãn, chỉ cần Nghệ Hưng đau đớn thống khổ liền khiến tâm tình bực bội của hắn trở nên vô cùng thoải mái.

Hắn biết hai lão già kia thích nhất là chơi SM, vì vậy Nghệ Hưng rơi vào tay họ không khác gì sẽ bị bọn họ chơi chết trên giường. Nhưng trước khi giao cậu cho họ hắn đã nói không được để cậu bị nguy hiểm đến tính mạng, nếu cậu có bề gì bọn họ cũng đừng mơ có thể sống tiếp được.

Trời bắt đầu tối hai lão già đó mới buông tha cho Nghệ Hưng, vừa bước ra khỏi phòng khách họ liền nhìn thấy Ngô Diệc Phàm ngồi trên ghế sofa hút thuốc.

"Phàm thiếu, thằng nhóc đó thân thể quả thật ra tuyệt mỹ. Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, chúng tôi quả thật chơi rất sung sướng! Nếu không phải có chuyện gấp tôi sẽ không buông tha cho cậu ta dễ dàng như vậy đâu?"

"Hai ông thích là được rồi." Ngô Diệc Phàm vẫn ngồi chéo chân hút thuốc không nhìn bọn họ lạnh lùng lên tiếng.

"Haha, vậy chúng tôi xin đi trước." Nhìn thấy sắc mặt Ngô Diệc Phàm ko tốt, bọn họ không nhiều lời nữa chào hắn rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Ngô Diệc Phàm đứng lên đi về phía phòng khách, bước vào phòng nhìn thấy Nghệ Hưng cả người trần truồng nằm cuộn tròn trên ghế sofa. Trên người cậu có rất nhiều vết roi do hắn đã đánh cậu khi cậu vào biệt thự, còn có vết roi hai lão già kia mới đánh nằm chi chít trên làn da trắng xanh. Tiểu huyệt máu cùng tinh dịch chảy dài xuống đùi thấm ướt sofa máu trắng trong vô cùng nổi bật.

Ngô Diệc Phàm nhàn nhã thoải mái đi về phía cậu.

"Sao rồi, có phải rất sung sướng không hả? Tao đã nói rồi đưa mày về đây tao nhất định sẽ cho mày sống sung sướng mà. Ở cô nhi viện chưa chắc mày được một lúc hai thằng chơi sướng như vậy. Thấy tao tốt với mày không hả! Chú út." Ngô Diệc Diệc đứng từ trên cao nhìn xuống cậu đang nằm ko ngừng run run, hắn nhếch môi mỉm cười buông lời cay độc khinh thường. Nghệ Hưng cố gắng mở mắt ngước lên nhìn hắn, ánh mắt cậu nhìn hắn ko phải cầu xin hay bi thương. Mà là ánh mắt cậu nhìn hắn tràn đầy chán ghét cùng oán hận.

"Ai cho mày dùng ánh mắt này nhìn tao hả." Ngô Diệc Phàm tức giận ngồi xuống hắn kéo cậu ngồi dậy nắm chặt lấy cằm cậu buộc cậu phải nhìn hắn. Hắn ghét cậu nhìn hắn bằng ánh mắt này, hắn muốn cậu phải sợ hắn phải cầu xin hắn.

Nghệ Hưng chịu đau xoay mặt đi nơi khác không muốn nhìn thấy kẻ biến thái bệnh hoạn như hắn.

"Giỏi lắm, để tao coi mày có chịu cầu xin tao không?" Vừa dứt lời hắn đẩy cậu ngã xuống sàn nhà, tách hai chân cậu dang rộng ra không nói một lời đâm nguyên một bàn tay to lớn của hắn vào tiểu huyệt sưng đỏ của Nghệ Hưng.

Nghệ Hưng rồng mình đau đơn, cậu liên tục lắc lắc đầu nước mắt không ngừng chạy ra tiếng rên rỉ thống khổ của cậu vang vọng khắp căn phòng. Nhìn thấy cậu thống khổ như vậy tâm tình khó chịu khi nãy của Ngô Diệc Phàm liền tan biến thay vào đó hắn vô cùng vui vẻ trên mặt cực kì hưng phấn.

"Dương vật của tao không chơi được cái lỗ nhỏ này của mày vậy tao lấy tay thay thế cũng rất tốt, thế nào chú út! Có thoải mái không?" Một tay của hắn không ngừng đâm vào rút ra trong tiểu huyệt cậu, khiến máu chảy ra càng lúc càng nhiều. Còn một tay thì vuốt ve cơ thể chi chít vết thương của cậu.

Nghệ Hưng đau đến cực hạn, cậu chịu không nổi nữa liền ngất đi.... Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng rút bàn tay ra khỏi tiểu huyệt của cậu. Hắn lấy khăn tay lau vết máu cùng tinh dịch trên tay hắn, vứt chiếc khăn đó lên cơ thể của Nghệ Hưng rồi thoải mái xoay người rời khỏi phòng khách.

Hắn sai người tắm rửa sạch sẽ cho cậu rồi đem cậu nhốt vào nhà kho.