Diệc Phàm cậu đang làm cái gì vậy? Có phải cậu bị điên rồi không?" Phác Xán Liệt chạy về phía Ngô Diệc Phàm, gã nhanh tay dựt lấy cái chai thuỷ tinh trên tay Ngô Diệc Phàm ném đi. Nếu gã chậm một chút xem như hai chân Nghệ Hưng có thể bị tàn phế cả đời.
"Chuyện của tao và Nghệ Hưng liên quan gì đến mày, cút ngay cho tao." Ngô Diệc Phàm nhìn thấy người đến là Phác Xán Liệt, ánh mắt hắn nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Hắn biết gã cũng giống như những thằng đàn ông khác muốn cướp Nghệ Hưng khỏi tay hắn. Chỉ cần có người nào dám có ý định cướp Nghệ Hưng đi, đừng nói là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn giống như Phác Xán Liệt đây. Ngay cả ba ruột của hắn hắn còn có thể ra tay được huống gì là một thằng bạn thân. "Ngô Diệc Phàm, từ khi nào cậu trở nên độc ác biến thái đến như vậy hả? Trước đây cậu có lạnh lùng nhưng chưa từng dùng qua bạo lực với tình nhân, cậu ấy đã làm gì sai mà cậu lại đối xử độc ác với cậu ấy. Cậu nhìn xem trên người cậu ấy ngoài vết thương và máu ra hoàn toàn không nhìn thấy gì cả? Cậu mau buông cậu ấy ra để tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện.." Phác Xán Liệt thật sự chịu không nổi nữa rồi, nếu nói gã không có tâm tư xấu xa đối với cậu hoàn toàn là giả. Những thứ xinh đẹp là đàn ông ai mà không thích, nhưng gã sẽ tuyệt đối không giống như Ngô Diệc Phàm lấy bạo lực tình nhân làm thú vui. Mà cho dù có gã cũng chỉ ra tay nhẹ chứ sẽ không ác độc biến thái giống con ác quỷ trước mặt. "Mày thử đụng đến một sợi tóc của em ấy coi tao có giết mày không? Hiện giờ tao còn chưa nổi giận hai đứa bây lập tức biến đi cho tao..." "Mễ Nhiệt." Ngô Diệc Phàm lạnh lùng mở miệng gọi tên Mễ Nhiệt, không biết từ đâu mà Mễ Nhiệt đã xuất hiện đứng ngay sau lưng Vương Gia Nhĩ và Phác Xán Liệt. "Đuổi hai thằng này ra khỏi biệt thự." Mễ Nhiệt từng là lính đánh thuê thân thủ cậu ta rất giỏi, cả Vương Gia Nhĩ và Phác Xán Liệt cũng không phải đối thủ của cậu ta. Huống hồ trong tay cậu ta còn có súng. Ngô Diệc Phàm hiện tại đang rất điên, bọn họ biết có nói nhiều với hắn cũng vô dụng nói không chừng hắn rất có thể sẽ giết chết hai người bọn họ ngay tại đây. "Ngô Diệc Phàm nhất định cậu sẽ hối hận với những gì cậu đã làm với Trương Nghệ Hưng." Đây là câu nói mà Phác Xán Liệt nói trước khi rời khỏi biệt thự. "Hối hận sao? Tao không bao giờ biết hối hận là gì?" Ngô Diệc Phàm nhếch môi cười lạnh hắn nhìn theo bóng dáng Phác Xán Liệt lạnh lẽo trả lời lại. Nhìn axít đã bị đổ hết xuống sàn nhà lại nhìn Nghệ Hưng đang không biết hôn mê hay là đã chết nằm trong ngực hắn." Axít cũng đã đổ coi như lần này tôi tha cho em, nhưng lần sau tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua..." "Mễ Nhiệt gọi Trần Vĩ Đình đến đây, bảo hắn trong vòng ba phút phải có mặt tại đây." Ngô Diệc Phàm nhìn về phía Mễ Nhiệt lạnh giọng ra lệnh, rồi ôm lấy Nghệ Hưng bế cậu lên lầu. Đúng ba phút sau Trần Vĩ Đình có mặt trong phòng Ngô Diệc Phàm, trong tay anh cầm theo hộp dùng cụ y tế. Trần Vĩ Đình là bạn của Ngô Diệc Phàm lớn hơn hắn 3 tuổi, anh là bác sĩ của bệnh viện lớn nhất thành phố Bắc Kinh bệnh viện đó cũng là do gia đình anh quản lí. Nhìn bề ngoài nho nhã nhưng thực chất là một kẻ rất đào hoa. "Diệc Phàm gọi tôi gấp đến đây có việc gì? Nhìn cậu đâu có giống như người bị thương hay bị bệnh đâu." Trần Vĩ Đình ngồi trên ghế sofa trong phòng nhìn về phía giường Ngô Diệc Phàm đang ngồi mỉm cười trêu chọc. "Đừng có ở đây mà nói nhảm, mau lại xem em ấy thế nào?" Nghe giọng điệu của Ngô Diệc Phàm rất lạnh, Trần Vĩ Đình không đùa nữa anh đứng lên đi về phía giường. Trên giường là một thiếu niên gầy yếu đang nằm, trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng lớn của Ngô Diệc Phàm. Mặt và cả cơ thể không có chỗ nào mà không nhìn thấy vết thương, Trần Vĩ Đình nhìn thấy trong lòng có chút thương xót. Vẻ mặt đau lòng của Trần Vĩ Đình giành cho Nghệ Hưng đều thu hết vào mắt Nghệ Diệc Phàm. Gương mặt vốn lạnh lùng của hắn lại thêm thâm trầm đáng sợ hơn. "Tại sao cậu ấy lại bị thương nặng như vậy? Chẳng lẽ..." Nói đến đây Trần Vĩ Đình liền im lặng anh nhìn chằm chằm vào Ngô Diệc Phàm, gần đây hắn nghe đám bạn thân của Ngô Diệc Phàm nói tính tình của hắn thay đổi rất nhiều, trở nên rất bạo lực giống như là kẻ điên không ai dám chọc giận đến hắn. Nhìn thiếu niên bị thương đang nằm trên giường Trần Vĩ Đình cũng đoán được là ai làm ra, nhưng anh thật không hiểu thiếu niên xinh đẹp như vậy làm sao mà hắn có thể nở lòng nào đánh đập tàn nhẫn đến thế? Trần Vĩ Đình khám xong cho Nghệ Hưng anh bảo Ngô Diệc Phàm nên đưa Nghệ Hưng đến bệnh viện, như vậy vết thương sẽ nhanh lành hơn Nghệ Hưng cũng tránh bị đau đớn nhiều. Nhưng Ngô Diệc Phàm không nghe theo hắn cầm lấy toa thuốc rồi lạnh lùng đuổi Trần Vĩ Đình ra khỏi biệt thự. Trần Vĩ Đình đi rồi trong phòng chỉ còn lại Ngô Diệc Phàm và Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm mặc kệ Nghệ Hưng đang hôn mê hắn nắm chặt lấy cằm cậu. Miệng dán sát vào tai cậu gắng từng tiếng. "Nghệ Hưng em mở mắt ra mà nhìn xem ai ai cũng muốn cướp em khỏi tay tôi, ba ruột của tôi còn có cả thằng em trai Ngô Thế Huân. Không chỉ có hai người bọn họ ngay cả đám bạn thân Lộc Hàm, Phác Xán Liệt, Vương Gia Nhĩ Nhĩ. Còn có Trần Vĩ Đình tên bác sĩ chỉ mới gặp em có một lần cũng muốn cướp em khỏi tôi. Bọn họ đều muốn cướp em đi tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, chỉ cần họ dám đụng vào em tôi sẽ giết chết hết bọn họ. Còn nếu như em phản bội tôi đi theo một trong những thằng đó tôi nghĩ hậu quả em sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi. Cho nên tốt nhất em hãy ngoan ngoãn ở bên tôi trung thành như một con chó tôi sẽ cho em cuộc sống thật sung sướng! Hiểu không chú út của tôi..." Ngô Diệc Phàm biết dù Nghệ Hưng chưa tỉnh nhưng cậu vẫn nghe được những gì hắn nói, hắn nhìn thấy cơ thể Nghệ Hưng đang nằm trong ngực hắn run lên. Đây là biểu hiện cực kì hoảng sợ của cậu ở cùng cậu đương nhiên làm sao mà hắn không biết được. Nhận thấy người trong ngực mặc dù ngất đi rồi nhưng vẫn hoảng sợ, làm cho trong lòng Ngô Diệc Phàm có một loại hưng phấn khó mà diễn tả thành lời hắn đang hứng phấn đến phát điên. Rốt cuộc vài ngày sau đó Nghệ Hưng cũng tỉnh dậy, nhưng ánh mắt cậu vô hồn luôn nhìn chằm chằm về một phía. Giống như một con búp bê không có linh hồn bên trong hoàn toàn trống rỗng chỉ còn thể xác. Nghệ Hưng không nhận ra bất kì ai kể cả Ngô Diệc Phàm người cậu câm ghét nhất. "Nghệ Hưng, nhìn tôi!" Ngô Diệc Phàm không tin Nghệ Hưng không nhận ra hắn, hắn kéo Nghệ từ trên giường ngồi dậy nắm chặt lấy hai vai cậu ép buộc cậu nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt Nghệ Hưng nhìn Ngô Diệc Phàm không hề mang theo một điểm sợ hãi hay biểu tình nào khác, chỉ hoàn toàn trống rỗng không có linh hồn. 'Chát' "Em tưởng giả vờ không biết gì tôi sẽ buông tha cho em sao? Nằm mơ đi..." Ngô Diệc Phàm tát mạnh vào mặt Nghệ Hưng cậu vẫn không có cảm giác gì, một cái nhíu mày đau đớn cũng không hề có cứ giống như cậu không cảm giác thấy đau đớn. Ngô Diệc Phàm vẫn cho rằng Nghệ Hưng còn đang giả vờ, hắn hung hăng đá vào bụng cậu vài cú rồi cầm lấy roi da quất vào cơ thể gầy yếu của Nghệ Hưng. Vết thương cũ chưa hết vết thương mới lại chất chồng, nhưng Nghệ Hưng một phản ứng cũng không có, cậu nằm im giống như một pho tượng mặc Ngô Diệc Phàm đánh không hề biết đau cũng không biết sợ hãi... Nhìn thấy Nghệ Hưng vẫn không có một phản ứng nào, cánh tay Ngô Diệc Phàm cầm roi buông lỏng xuống. "Đừng như vậy nữa mà, Tôi xin em, Nghệ Hưng tỉnh lại đi! Nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét của em cũng được." Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy Nghệ Hưng hôn nhẹ lên môi cậu, hắn không muốn nhìn thấy Nghệ Hưng chỉ còn là một cái xác không hồn. Hắn muốn nhìn thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời hắn, dùng ánh mắt sợ hãi khi nhìn thấy hắn. Muốn cậu mở miệng gọi tên hắn, hắn muốn cậu trở lại Trương Nghệ Hưng của trước đây chứ không phải chỉ còn là một cái xác. Nghệ Hưng thành ra như vậy chính là do lũ đàn ông muốn cướp cậu gây ra. Đây là nhận của Ngô Diệc Phàm...