Ngô Diệc Phàm ôm lấy Nghệ Hưng về biệt thự, vừa bước vào nhà hắn liền ném mạnh Nghệ Hưng xuống sàn nhà. Nghệ Hưng bị đau cậu cuộn tròn người lại ôm chặt lấy cơ thể của chính mình.
Ngô Diệc Phàm cao ngạo ngồi trên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống Nghệ Hưng đang nằm co ro sợ hãi dưới sàn nhà. Ánh mắt hắn khinh thường không khác gì đang nhìn thấy một con chó. "Bò đến đây hậu hạ nó." Hắn lạnh giọng ra lệnh cho Nghệ Hưng, tay hắn chỉ vào đũng quần đã nhô cao giống như ngọn núi nhỏ. Nghệ Hưng ngẩng đầu lên nhìn trong mắt cậu chỉ có sợ hãi cùng thống hận,cậu im lặng không hề nhúc nhích cứ ngồi dưới sàn giống như một pho tưởng. "Không hiểu tiếng người sao? Cũng phải thôi súc sinh làm sao mà hiểu được tiếng người. Nhưng không sao tôi sẽ từ từ dậy cho em hiểu thời gian còn rất dài cứ từ từ mà học." Ngô Diệc Phàm bước về phía Nghệ Hưng đang nữa nằm nữa ngồi trên sàn nhà, hắn kéo khóa quần móc ra dương vật thô to cứng như thép để trước mặt Nghệ Hưng. Nhìn thấy dương vật thô to tím đen để ngay trước mặt mình chà xát, trong bụng Nghệ Hưng một trận buồn nôn nhưng cậu vẫn cố nhịn xuống. "Nếu em không ngoan ngoãn há miệng phục vụ nó, tôi sẽ giết chết từng người từng người trong ngôi biệt thự này. Cho bọn họ chết thê thảm giống như thằng tình nhân vừa rồi của em, bọn họ là vì em mà chết là chính em hại chết bọn họ, Ngô Diệc Phàm này nói được nhất định sẽ làm được vì em chuyện gì tôi cũng dám làm." Ngô Diệc Phàm vuốt ve gương mặt Nghệ Hưng, hắn vươn lưỡi liếm lên gương mặt trắng bệch của cậu. Hắn rất hưởng thụ khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi này. Nghệ Hưng biết Ngô Diệc Phàm nói được sẽ làm được, hắn là ma quỷ là kẻ sát nhân biến thái nếu cậu cứ tiếp tục sống cùng hắn cả đời cậu thà chết còn hơn. Nghệ Hưng chưa bao giờ cảm thấy bị bệnh ung thư lại hạnh phúc đến vậy, không lâu nữa cậu sẽ bị căn bệnh này giết chết cậu sẽ được giải thoát. Thoát khỏi sự giam cầm của Ngô Diệc Phàm hắn sẽ mãi mãi không tìm được cậu. Nghệ Hưng run rẩy hé miệng ra ngậm lấy dương vật thô to đáng sợ đó vào trong miệng, cậu chỉ mới ngậm được phân nửa Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc cậu thúc mạnh dương vật vào sâu trong cổ họng Nghệ Hưng. Cậu bị nghẹn đến thở không nói liền lấy tay đẩy Ngô Diệc Phàm ra, răng nanh vô tình cắn phải dương vật của Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm bị đau liền rút dương vật ra khỏi miệng Nghệ Hưng cho một cái tát thật mạnh vào má cậu. "Tiện nhân, dám cắn tôi sao có phải em chán sống rồi hay không?" Ngô Diệc Phàm cho rằng Nghệ Hưng cố tình làm vậy càng nghĩ hắn lại càng tức giận hơn, thẳng chân đá mạnh vào bụng Nghệ Hưng khiến cậu đau đớn ôm lấy bụng ói ra một ngụm máu. Hắn đã từng nói chỉ cần tìm được cậu trở về hắn sẽ yêu thương cưng chìu cậu, sẽ không bao giờ đánh cậu nữa nhưng những lời đó chỉ là mây khói thôi. Hiện giờ Nghệ Hưng đã tìm được không thấy yêu thương cưng chìu ở đâu chỉ thấy đau đớn nối liền đau đớn. Cảm thấy đánh như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn cầm lấy những thứ có trên bàn mặc kệ đó là gì ném thẳng vào người Nghệ Hưng. Trên tay chân và ngực của Nghệ Hưng đều là vết thương do Ngô Diệc Phàm gây ra. Có những vết thương sâu khiến máu chảy ra rất nhiều. Nghệ Hưng không giống như trước kia hé miệng kêu đau mong rằng Ngô Diệc Phàm sẽ mềm lòng không đánh cậu, cậu chỉ im lặng cuộn tròn người nằm trên sàn nhà trong lòng tự giễu. 'Đúng vậy là tôi chán sống, cậu yên tâm đi không lâu nữa bệnh tôi càng lúc càng nặng tôi sẽ dần dần rời xa thế giới này. Cậu sẽ không tìm được người để cậu phát tiết hành hạ nữa đâu. Ngô Diệc Phàm, giá như cậu tốt với tôi giống như Mễ ca ca có lẽ tôi sẽ nguyện suốt đời suốt kiếp ở bên cạnh cậu dù cậu có là cháu ruột của tôi. Tôi đã từng thề rằng chỉ cần có ai thật lòng tốt với tôi, dù người đó muốn tôi làm gì tôi rất vui vẻ cam tâm tình nguyện nghe theo người đó. Yêu người đó một lòng một dạ với người đó mãi mãi ở bên cạnh người đó...Nhưng cậu không làm được thứ cậu cho tôi ngoài đau đớn ra thì chẳng có gì cả, tôi hận cậu tôi muốn cậu chứng kiến cảnh tôi chết dần chết mòn ngay trước mặt cậu. Cậu luôn nói không có chuyện gì mà cậu không làm được vậy tôi sẽ chống mắt xem thử cậu làm sao có thể cứu được tôi khỏi cái chết....' Ngô Diệc Phàm thấy Nghệ Hưng lơ mình hắn đánh cậu càng thêm mạnh tay chỉ hi vọng Nghệ Hưng sẽ nhìn về phía hắn, mở miệng gọi tên hắn nhận lỗi với hắn là cậu đã sai. Chỉ cần cậu chịu nhận lỗi hắn nhất định sẽ bỏ qua cho cậu yêu thương ôm lấy cậu nói không sao, chỉ cần không có lần sau là được nhưng Nghệ Hưng vẫn im lặng không hề hé răng. "Để tôi xem em cứng đầu được bao lâu.." Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc Nghệ Hưng kéo cậu lên lầu, mặc kệ cậu có bị đau hay không hắn không quan tâm hắn chỉ biết hiện giờ hắn đang rất tức giận... . Bị Ngô Diệc Phàm chà đạp dưới thân cả một đêm làm tinh thần lẫn thể xác của Nghệ Hưng đều đau đớn, mở mắt ra nhìn người đàn ông có gương mặt đẹp như tượng đang ôm chặt lấy eo mình. Nghệ Hưng nhíu mày nhìn vào gương mặt đang say ngủ đó trong lòng ngoài hận thù và câm ghét ra thì không còn gì. Cựa người muốn ngồi dậy eo càng bị cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy hơn. Ngô Diệc Phàm vùi mặt vào ngực Nghệ Hưng cọ cọ làm nũng trong giống như con chó bự lấy lòng chủ nhân." Nghệ Hưng, tối qua tôi vì tức giận nên mới đánh mắng em. Em đừng giận tôi đổi lại là người khác thấy người yêu của mình đi theo thằng khác, sẽ không nhẹ tay như tối hôm qua tôi làm với em đâu. Em phải biết là tôi rất yêu em đánh mắng em cũng chỉ vì quá yêu em. Chú út ngoan, cả đêm hôm qua em chưa gì hết tôi ôm em xuống lầu ăn sáng." Khác hẳn với thường ngày hắn dịu dàng hôn lên môi Nghệ Hưng, giúp cậu làm vệ sinh cá nhân mặc quần áo vào cho cậu. Rồi mới ôm lấy Nghệ Hưng xuống lầu ăn sáng. Suốt cả quá trình Nghệ Hưng chỉ im lặng không nói gì cậu ngoan ngoãn ngồi im mặc hắn muốn làm gì thì làm, Ngô Diệc Phàm bảo cậu hôn lên môi hắn chào buổi sáng bảo cậu gọi tên hắn. Nghệ Hưng đều ngoan ngoãn làm theo lời hắn điều này khiến hắn rất vui. "Hôm nay bạn tôi có tổ chức tiệc trên du thuyền, buổi tiệc diễn ra đến ba ngày mới kết thúc. Tối đêm nay tôi dẫn em đến đó vui chơi cứ ở trong nhà mãi không tốt cho cơ thể của em." Nghệ Hưng đang ngồi trên đùi Ngô Diệc Phàm được hắn đút đồ ăn sáng vào miệng, cằm hắn đặt lên vai cậu mỉm cười nói. Với tâm tình thay đổi thất thường của Ngô Diệc Phàm Nghệ Hưng không hề thấy kinh ngạc, cậu đã sớm quen với một Ngô Diệc Phàm có tâm lý biến thái như thế này lâu lắm rồi. "Đến lúc lên thuyền không có mệnh lệnh của tôi, tôi cấm em không được mở miệng nói chuyện với bất kì kẻ nào ngoại trừ tôi, nếu em không ngoan ngoãn hậu quả như thế nào chắc em biết rất rõ." Mới vừa rồi còn rất dịu dàng vậy mà chớp mắt một cái hắn đã dùng lời lẽ uy hiếp đáng sợ này nói với Nghệ Hưng. Cơ thể Nghệ Hưng bất giác run lên vì sợ, từ đầu đến cuối cậu đều rất sợ Ngô Diệc Phàm. Cho dù biết mình sẽ không sống được bao lâu rất nhanh thôi sẽ được giải thoát, biết là vậy nhưng nỗi sợ hãi này đã ăn mòn vào trong máu cậu. Có lẽ đến lúc chết cậu vẫn sợ Ngô Diệc Phàm...