Nghệ Hưng cúi đầu xuống nhìn Ngô Diệc Phàm đang ôm chặt lấy chân cậu, vẻ yếu đuối này của hắn làm cho cậu kinh tởm buồn nôn. Rõ ràng hôm qua khi còn ở trên thuyền hắn đã đánh mắng cậu tàn nhẫn, giữa đêm lạnh mặc kệ trên người cậu thương tích đầy mình đem ca nô đưa cậu về đất liền.
Hôm nay liền thay đổi hoàn toàn, người ta nói không sai, những kẻ điên đều là như vậy. Trong mắt Nghệ Hưng Ngô Diệc Phàm là một kẻ điên, trước đây có lẽ cậu sẽ rất sợ hắn nhưng hiện tại thì không. Trước đây Nghệ Hưng rất sợ Ngô Diệc Phàm cậu sợ những lời mắng chửi những cú đánh dã man của hắn, sợ hắn có một ngày phát điên lên sẽ đánh cậu đến chết. Khi đó trong đầu Nghệ Hưng nghĩ chỉ cố chịu đựng để được sống là tốt rồi. Nghệ Hưng muốn tự do muốn được sống như những thiếu niên bình thường, muốn được đoàn tụ cùng với Ngô Kỳ Long hằng ngày đều ăn được bữa cơm gia đình cùng y. Đó là những gì trước đây cậu đều ao ước. Nhưng hiện tại đã không còn gì để hi vọng nữa, từ khi biết mình bị bệnh ung thư máu biết được Ngô Kỳ Long không còn quan tâm gì đến cậu. Hi vọng sống của Nghệ Hưng đều không còn vì vậy cậu cũng không phải sợ việc bị Ngô Diệc Phàm đánh nữa, sớm muộn gì cũng chết bị Ngô Diệc Phàm đánh chết hay phát bệnh chết cũng đều như nhau. "Ngô Thế Huân, rời...khỏi đây đi..."Nghệ Hưng ngẩng đầu lên nhìn vào Ngô Thế Huân yếu ớt bảo nó rời đi, cậu sợ nếu nó còn tiếp tục ở lại đây sẽ bị Ngô Diệc Phàm giết chết. Từ trước đến nay Nghệ Hưng chưa từng ghét Ngô Thế Huân cũng không thích, nếu Ngô Thế Huân ngoan ngoãn không có ý niệm xấu xa kia với Nghệ Hưng. Có lẽ cậu sẽ yêu thích nó mà yêu thích theo tình cảm người thân. "Không, không đưa được em rời khỏi đây tôi sẽ không đi đâu hết..." Ngô Thế Huân khi đến đây nó đã tự hứa với bản thân, cho dù có chết nó cũng nhất định đưa Nghệ Hưng rời khỏi Ngô Diệc Phàm. Chứng kiến cảnh Ngô Diệc Phàm đánh Nghệ Hưng nó không thể nào chịu đựng nổi nữa. Nó yêu Nghệ Hưng nó muốn cho cậu một cuộc sống như cậu mong muốn. Ngô Diệc Phàm nghe Ngô Thế Huân nói muốn đưa Nghệ Hưng đi, hắn liền buông tay đang ôm chân của Nghệ Hưng ra, nhặt súng lên đứng bật dậy lần nữa chĩa súng vào Ngô Thế Huân. "Mày vừa nói cái gì? Mày muốn đưa Nghệ Hưng của tao đi, ai cho phép mày đưa em ấy đi. Ai ai cũng muốn cướp Nghệ Hưng khỏi tao, tao phải giết chết hết những kẻ đó để xem bọn mày còn có thể cướp em ấy khỏi tao được không." Ngô Diệc Phàm đã không còn tỉnh táo nữa, hắn chỉ biết phải giết chết hết những kẻ muốn cướp Nghệ Hưng của hắn đi. Hôm nay hắn nhất định phải giết chết Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt và Dương Dương. Hắn sẽ không để cho bọn họ đem Nghệ Hưng của hắn rời khỏi hắn. Nghệ Hưng đứng cạnh Ngô Diệc Phàm đã nắm lấy bàn tay cầm súng của hắn ngay khi hắn muốn nổ súng bắn vào tim Ngô Thế Huân, Ngô Diệc Phàm ánh mắt vừa phẫn nộ vừa bi thương nhìn vào Nghệ Hưng. Đang muốn mở miệng chất vấn cậu lần nửa hỏi có phải cậu thật lòng yêu Ngô Thế Huân hay không. Nghệ Hưng đã yếu ớt lên tiếng. "Tôi sẽ không đi đâu hết,..cho Ngô Thế Huân và hai người kia rời khỏi đây đi. Tôi sẽ ở bên cạnh cậu sẽ không đi theo bất kì ai kể cả người đó có là ba của cậu. Chỉ ở bên mỗi một mình cậu cho đến ngày tôi chết..." Nghệ Hưng nhìn thẳng vào mắt Ngô Diệc Phàm nở nụ cười nhợt nhạt, nói ra những lời mà Ngô Diệc Phàm muốn nghe nhất. Ngô Diệc Phàm nghe những lời này của cậu hắn vừa vui sướng vừa sợ hãi không biết có phải chính mình nghe lầm không, khẩu súng trên tay hắn rơi xuống đất khi nào hắn cũng không hay biết. "Em...em nói là thật sao?" Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy Nghệ Hưng, hắn không tin run rẩy mở miệng hỏi lại Nghệ Hưng. Giờ đây trong hắn không khác nào một thiếu niên mười mấy tuổi vừa mới biết yêu. Nghệ Hưng tựa đầu lên vai Nghệ Hưng yếu ớt 'ừ' một tiếng. Một tiếng ừ này của Nghệ Hưng làm nước mắt Ngô Diệc Phàm bất giác rơi xuống, hắn chỉ biết ôm chặt lấy Nghệ Hưng trong niềm vui sướng không quan tâm đến Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt và Dương Dương còn đang ở đây. "Không, em không thể làm như vậy được? Hưng Hưng..." Ngô Thế Huân cho rằng Nghệ Hưng vì cứu nó nên mới cam tâm ở cùng với Ngô Diệc Phàm, nếu thật là vậy nó thà rằng bị Ngô Diệc Phàm giết chết còn hơn. Tâm trạng Ngô Diệc Phàm đã bình thường trở lại, lại nghe Ngô Thế Huân lên tiếng hắn liền muốn nổi điên lên. "Diệc Phàm, để tôi nói với cậu ấy vài lời." Nghệ Hưng giữ lấy vạt áo của Ngô Diệc Phàm ngăn hắn đang muốn động thủ với Ngô Thế Huân. Đây là lần đầu tiên Nghệ Hưng gọi tên của Ngô Diệc Phàm, tim hắn mềm nhũn thâm tình nhìn cậu giống hệt như chó con ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Nhưng tay của hắn vẫn ôm chặt lấy eo Nghệ Hưng không buông. "Hưng Hưng, em không thể... Ngô Thế Huân còn chưa nói xong Nghệ Hưng đã cắt ngang lời nó. "Ngô Thế Huân, cậu mau đi đi...! Tôi sẽ không đi cùng với cậu, đừng làm cho tôi chán ghét cậu..." Nghệ Hưng rất ít khi nói chuyện với người khác, cậu không biết những lời này có làm tổn thương Ngô Thế Huân hay không? Cậu chỉ muốn nó rời khỏi đây nếu nó không đi chắc chắn sẽ bị tên điên Ngô Diệc Phàm giết chết. "Không, không đưa được em đi tôi sẽ không đi đâu hết?" Ngô Thế Huân vẫn cương quyết không đi, Phác Xán Liệt và Dương Dương ở bên cạnh cũng không có khuyên Ngô Thế Huân rời đi. Có lẽ bọn họ cũng muốn đưa Nghệ Hưng cùng đi, trong lòng họ suy nghĩ gì chỉ có trong lòng họ mới biết. "Mày... "Diệc Phàm, cậu cho người đuổi họ đi đi...Tôi mệt muốn đi ngủ..." Nghệ Hưng nói mệt, Ngô Diệc Phàm cũng không quan tâm đến những người đứng ở đây nữa. Hắn lệnh cho thuộc hạ đuổi Ngô Thế Huân Phác Xán Liệt và Dương Dương khỏi biệt thự rồi ôm lấy Nghệ Hưng đi lên lầu. Bên tai Nghệ Hưng vẫn nghe tiếng Ngô Thế Huân nói là sẽ đưa cậu rời đi cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, cậu chỉ tuyệt vọng mỉm cười. Nếu như Nghệ Hưng không bị bệnh có lẽ chỉ cần ai thật lòng yêu thương cậu, cho cậu một cuộc sống như cậu mong muốn, không đánh đập hay mắng chửi cậu cậu sẽ cam tâm tình nguyện đi theo người đó. Người đó có là Ngô Thế Huân hay Phác Xán Liệt cậu cũng đều đồng ý. Nhưng trên đời này không có nếu như... Ngô Diệc Phàm ôm lấy Nghệ Hưng nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống chiếc giường mềm mại, hắn vuốt ve gương trắng bệch của Nghệ Hưng. "Hôm qua đến giờ em chưa ăn gì? Tôi đã bảo người hầu nấu cháo, em ngoan ngoãn ăn chút cháo rồi mới đi ngủ." Nghệ Hưng nhu thuận gật gật đầu. Ngô Diệc Phàm dịu dàng trước mặt làm Nghệ Hưng thấy rất tuyệt vọng, nếu ngay từ đầu hắn tốt với cậu một chút có phải cuộc đời của Nghệ Hưng sẽ khác hơn không. Giờ mới thay đổi còn có ý nghĩa sao? Cậu đã chẳng còn sống được bao lâu nữa. "Hưng Hưng, từ nay trở đi tôi sẽ tốt với em không bao giờ đánh em. Sẽ yêu thương em cho em một cuộc sống mới..." Hôm qua Nghệ Hưng suýt chết giữ biển đêm, Ngô Diệc Phàm thời khắc đó mới nhận ra hắn yêu cậu nhiều đến thế nào. Hắn không muốn đến khi cậu chết rồi mới hối hận thì đã muộn. Những chuyện hắn đã làm với Nghệ Hưng hắn sẽ từ từ bù đắp lại, còn với những kẻ đã xâm phạm thân thể của cậu hắn sẽ cho bọn chúng chết không tử tế. Nhưng Ngô Diệc Phàm lại không nghĩ những người đó trước đây đều làm theo lệnh của hắn. Nghệ Hưng không nói gì cậu xoay người đưa lưng về phía Ngô Diệc Phàm.