Sống Không Bằng Chết

Chương 36

Nghệ Hưng nói muốn đi ra ngoài dạo, Ngô Diệc Phàm mặc dù trong lòng không muốn nhưng vì muốn Nghệ Hưng được vui hắn vẫn đồng ý dẫn cậu ra ngoài.

Ngô Diệc Phàm lái xe đưa Nghệ Hưng đến một khu trung tâm thương mại lớn, hắn còn dẫn theo vài vệ sĩ đi theo để đảm bảo an toàn cho Nghệ Hưng, hắn sợ Nghệ Hưng sẽ bị kẻ khác bắt cóc.

Đây là lần đầu tiên Nghệ Hưng đến khu trung tâm thương mại đối với cậu những thứ ở đây đều mới mẻ xa lạ, đông người làm cho cậu có chút sợ hãi theo bản năng cậu nếp sát vào người Ngô Diệc Phàm. Hai tay lạnh băng của cậu ôm chặt cánh tay phải Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm mỉm cười với hành động ỷ lại hắn của Nghệ Hưng, thứ hắn muốn chính là đây, dù Nghệ Hưng không yêu hắn hắn vẫn có cách khiến cậu mãi mãi không thể rời xa hắn.

"Có mệt không?" Ngô Diệc Phàm cúi đầu hỏi Nghệ Hưng hai mắt cậu lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Nghe Ngô Diệc Phàm hỏi, Nghệ Hưng chỉ lắc đầu ánh mắt vẫn nhìn vào chỗ bán thú nhồi bông.

Ngô Diệc Phàm cười cười định hỏi Nghệ Hưng có phải thích những con thú nhồi bông đó không? Điện thoại trong túi của hắn vang lên, người gọi là mẹ kế của hắn Mã Nhã Thư, Ngô Diệc Phàm nhíu mày nhìn màn hình điện thoại. Hắn biết bà ta gọi chắc hẳn vì chuyện Ngô Thế Huân hoặc là vì Ngô Kỳ Long.

"Hưng Hưng, em đứng đây đợi tôi một chút tôi nghe điện thoại xong sẽ về với em." Ngô Diệc Phàm không muốn Nghệ Hưng nghe đến tên Ngô Thế Huân và Ngô Kỳ Long, dù sao tình cảm của Nghệ Hưng đối với họ tốt hơn với hắn. Hắn muốn suốt đời này trong đầu của Nghệ Hưng chỉ biết mỗi một mình hắn, nếu có thể Ngô Diệc Phàm muốn tẩy não Nghệ Hưng để cậu quên hết tất cả chỉ biết đến mỗi mình hắn.

Nhưng sức khỏe Nghệ Hưng không tốt để làm việc tẩy não này, đợi thân thể của cậu tốt hơn hắn sẽ suy nghĩ đến việc này. Chỉ có như vậy trong đầu Nghệ Hưng mới hoàn toàn thuộc về hắn, cậu sẽ không nhớ bất kì một ai, suốt đời này cũng không nhớ lại được cũng để cậu quên đi quá khứ đau khổ mà hắn đã một tay ban cho cậu.

Ngô Diệc Phàm bảo vệ sĩ trông chừng Nghệ Hưng, hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi đi về phía trước vài bước để nghe điện thoại.

Nghệ Hưng ngoan ngoãn đứng im đợi Ngô Diệc Phàm, mắt cậu lâu lâu nhìn về phía Ngô Diệc Phàm đang nghe điện thoại để xác định hắn vẫn còn ở đó.

Nghệ Hưng tuy vẫn chán ghét Ngô Diệc Phàm nhưng hiện tại ngoài hắn ra không còn ai thương cậu, nếu lạc mất Ngô Diệc Phàm thời gian còn lại cậu phải biết làm sao mà sống, cậu rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại được Ngô Diệc Phàm yêu thương cưng chiều. Cậu sắp chết rồi cậu không muốn trước khi chết còn bị đối xử như trước kia. Tự do đối với cậu giờ phút này đã quá xa xỉ, cậu đã không còn sống được bao lâu vậy còn cần tự do để làm gì, cứ giống như bây giờ được người yêu thương chăm sóc đến khi chết là được rồi.

Mã Nhã Thư đầu dây bên kia không biết nói gì với Ngô Diệc Phàm, nhìn vẻ mặt hắn rất tức giận nhưng hình như hắn không có ý định cúp điện, hắn muốn xem bà ta định giở trò quỷ gì.

Bỗng từ trên thang cuốn đi lên tầng Nghệ Hưng đang đứng xuất hiện một đám người đang hưng phấn la hét, Nghệ Hưng và ba vệ sĩ bên cạnh nghe thấy tiếng ồn đều nhìn qua, thì ra là một ca sĩ đang nổi tiếng hiện nay bị fan hâm mộ quay quanh chụp hình.

Đám người đó đang điên cuồng chạy về phía Nghệ Hưng, Nghệ Hưng hoảng sợ lùi về phía sau vài bước ba vệ sĩ chắn phía trước bảo vệ cậu, đám đông chen chúc đẩy Nghệ Hưng càng lùi về phía sau mà phía sau lại là thang máy. Thang máy mở cửa có vài người bước vào Nghệ Hưng bị đẩy vào thang máy cậu chưa kịp bước ra đã có người ấn nút đóng cửa thang máy lại.

Bên này Ngô Diệc Phàm vừa nghe thấy tiếng ồn hắn liền cúp điện thoại đi về phía Nghệ Hưng, nhưng khi hắn đi tới đã không thấy Nghệ Hưng đâu.

"Hưng Hưng đâu?" Vẻ mặt Ngô Diệc Phàm giống như ác quỷ túm lấy một tên vệ sĩ lạnh lùng hỏi, vẻ mặt hung ác của hắn làm mấy nữ sinh sợ hãi bọn họ nhanh chân chạy mất.

Ba vệ sĩ bây giờ mới phát hiện không thấy Nghệ Hưng đâu, bọn họ hoảng sợ cúi đầu không dám nói gì. Bọn họ sợ Ngô Diệc Phàm sẽ giết bọn họ ngay tại đây

"Mẹ nó, tao giết chết bọn mày! Em ấy yếu đuối như vậy mà bọn cậu cũng trông coi không xong." Ngô Diệc Phàm đạp vào bụng một tên vệ sĩ đứng gần hắn, tên vệ sĩ ngã xuống không ngừng bị hắn liên tục đá vào chỗ hiểm.

Mấy bảo vệ khu trung tâm thương mại nhiều lần muốn ngăn lại nhưng lại sợ không dám ngăn, vì họ nhận ra Ngô Diệc Phàm là ai, trên ti vi thường xuyên có tin tức của hắn nên bọn họ không dám mạo hiểm.

"Đi, mau đi tìm em ấy cho tao, nếu không tìm được em ấy tao giết chết hết gia đình mày." Ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn ba tên vệ sĩ, hai người bị thương nhẹ lập tức tiến đến nâng tên gần như bị đánh sắp chết nhanh chóng rời đi.

Ngô Diệc Phàm nén cơn giận trong lòng, hắn gọi điện thoại cho người đến khu trung tâm thương mại tìm kiếm Nghệ Hưng. Hắn gọi quản lý nơi này đến để xem camera giám sát.

Trong lòng Ngô Diệc Phàm vừa tức giận vừa hoảng sợ, hắn sợ nếu không tìm được Nghệ Hưng hắn làm sao mà sống nổi, cậu là tất cả của hắn dù bất cứ giá nào hắn nhất định sẽ tìm được cậu. Cậu có phải cũng phải thuộc về hắn.

.

.

.

Thang máy ngừng ở tầng 14 khu trung tâm thương mại, Nghệ Hưng sợ sệt bước ra khỏi thang máy cậu nhìn xung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng  Ngô Diệc Phàm. Cậu không thấy Ngô Diệc Phàm đâu ngay cả ba vệ sĩ cũng chẳng thấy, xung quanh đông đúc người càng làm cho Nghệ Hưng sợ thêm.

"Ngô Diệc Phàm...Ngô Diệc Phàm, cậu đâu rồi...đừng để tôi ở lại đây một mình, tôi sợ lắm...Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm..." Nghệ Hưng chậm chạp đi xung quanh tìm Ngô Diệc Phàm miệng cậu không ngừng gọi tên hắn, cậu sợ cậu rất sợ gặp phải những kẻ không tốt.

"Này cậu ơi cậu không sao chứ?" Một bảo vệ có vẻ lớn tuổi thấy Nghệ Hưng tinh thần không bình thường, ông ta quan tâm đến hỏi thăm. Không ngờ Nghệ Hưng lại hoảng sợ khi có người lạ đến gần, cậu nhìn thấy ông ta lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cậu vừa chạy miệng vừa gọi tên Ngô Diệc Phàm, Nghệ Hưng không biết đường cậu chỉ chạy loanh quanh tầng 14, chạy không bao lâu tay Nghệ Hưng bị người nắm lấy kéo cậu ôm chặt vào lòng, hơi thở xa lạ này không phải Ngô Diệc Phàm.

Biết người này không phải Ngô Diệc Phàm, Nghệ Hưng ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của người đàn ông.

"Là tôi, Lộc Hàm! Ngoan đừng sợ." Nghe được cái tên này Nghệ Hưng càng giãy giụa mạnh hơn, trong trí nhớ của cậu Lộc Hàm và Ngô Diệc Phàm đều đáng sợ như nhau, nhưng Ngô Diệc Phàm đã hứa sẽ yêu thương đối xử tốt với cậu, những ngày qua ở cùng hắn hắn đã thực hiện đúng lời hứa. Nghệ Hưng đối với hắn tuy chán ghét nhưng không có bài xích như trước đây, còn Lộc Hàm thì khác gã rất đáng sợ trong mắt Nghệ Hưng gã là một nhân vật nguy hiểm.

Lộc Hàm là đi cùng em họ tới đây, từ đầu gã đã nhìn thấy Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm, chỉ là gã không để cho Ngô Diệc Phàm nhìn thấy gã nhưng gã vẫn luôn đi theo Nghệ Hưng. Không ngờ ông trời cùng giúp gã có được Nghệ Hưng...

"Ngoan, tôi đưa em đi tìm Ngô Diệc Phàm." Lộc Hàm nhìn thấy được Nghệ Hưng rất ỷ vào Ngô Diệc Phàm, điều này làm gã rất tức giận nhưng không sao hết, trước cứ dụ Nghệ Hưng đợi gã đưa cậu về biệt thự của gã, gã sẽ từ từ khiến Nghệ Hưng quên đi Ngô Diệc Phàm. Rồi cậu sẽ là của gã