Ngô Diệc Phàm đang ngồi uống rượu, tự dưng hắn giống như phát điên ném chai rượu xuống sàn nhà. Hắn điên cuồng chạy lên lầu...
Ngô Diệc Phàm đạp cửa xong vào phòng cảnh tượng bên trong khiến hắn muốn giết người, Nghệ Hưng trần trụi nằm trên giường xung quanh cậu là mười gã đàn ông cao lớn. Bọn họ đang đem côn thịt to lớn cho vào miệng và tiểu huyệt của Nghệ Hưng, cả người cậu toàn là tinh dịch cũng những dấu vết xanh tím do những gã đàn ông đó để lại... Những gã đàn ông đang hưng phấn nghe thấy tiếng rầm phát ra phía cửa, bọn họ đồng loạt quay lại nhìn, Ngô Diệc Phàm vẻ mặt như ác quỷ đang nhìn về phía bọn họ, nói đúng hơn hắn đang nhìn Nghệ Hưng trần trụi nằm trên gường. Những gã đàn ông nhìn thấy hắn lên hoảng sợ, bọn họ lập tức rút côn thịt ra khỏi côn thịt và miệng Nghệ Hưng. "Cút hết ra ngoài cho tao." Giọng nói lạnh lùng không khác gì ma quỷ vang lên, những gã đàn ông mặc dù không muốn đi cũng không dám trái lời. Bọn họ lập tức mặt quần áo sợ hãi rời đi. Bọn họ vừa ra khỏi cửa Ngô Diệc Phàm lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. "Đem 10 gã đàn ông vừa mới rời khỏi biệt thự cho chó ăn giữ lại đầu của chúng, ngày mai tao muốn nhìn thấy đầu của bọn chúng." Ngô Diệc Phàm ko để đầu dây bên kia đáp lại hắn đã cúp máy, tức giận ném điện thoại vào bức tường trước mặt. Hắn từng bước từng bước tiến về phía Nghệ Hưng đang nằm, Nghệ Hưng nhắm hai mắt nằm yên bất động. Không biết có phải bị hành hạ đến ngất đi hay không? Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc Nghệ Hưng kéo cậu ngồi dậy, trên người cậu toàn là mùi tinh dịch cùng mùi máu tanh. Hóa ra Nghệ Hưng vẫn chưa ngất, cậu bị Ngô Diệc thô bạo nắm lấy tóc đau đớn mở mắt ra nhìn hắn. Ánh mắt cậu trống rỗng giống như không hề có linh hồn... "Tiện nhân, tiện nhân, có phải bị mười thằng đàn ông chơi làm cho mày rất sung sướng phải không? Đồ tiện nhân dâm đãng." Ngô Diệc Phàm một tay nắm lấy tóc Nghệ Hưng, tay còn lại của hắn liên tục tát vào mặt cậu. Gương mặt Nghệ Hưng sưng đỏ lên miệng không ngừng ói ra máu đỏ tươi. Nhìn cậu toàn thân dơ bẩn, Ngô Diệc Phàm ngừng tay không đánh cậu nữa, hắn túm lấy cậu kéo vào phòng tắm hắn muốn những thứ dơ bẩn trên người cậu được tẩy sạch. Không chút tính người ném Nghệ Hưng vào bồn tắm, đầu cậu bị đập vào thành bồn cơn đau làm Nghệ Hưng gần mất đi ý thức liền thanh tỉnh lại. Trong bồn tắm được xả nước lạnh, Nghệ Hưng vừa đau đớn vừa tuyệt vọng cậu cuộn trọn cả cơ thể lại. Giá như Ngô Diệc Phàm nổi điên lên giết chết mình thì tốt biết mấy. Đây chính là suy nghĩ của Nghệ Hưng, trong đầu cậu không ngừng lập đi lập lại câu nói này. Nghệ Hưng là người rất quý trọng mạng sống của mình, cho dù từ nhỏ đã chịu bao nhiêu người đánh đập bạo lực. Cậu vẫn gắng gượng sống cho đến hiện tại, nhưng bây giờ cậu không thể nào chịu được nữa! Nghệ Hưng rất đau cậu đau lắm, một nỗi đau đối với một bé trai chỉ mới 14/15 tuổi mà nói không khác gì với sống trong địa ngục, cuộc sống của Nghệ Hưng thậm chí còn tàn nhẫn hơn sống trong địa ngục. Nhìn thấy Nghệ Hưng đau đớn cuộn tròn cơ thể nằm trong bồn tắm, Ngô Diệc Phàm cười lạnh. Hắn cầm lấy bàn chải chà lên cơ thể gầy yếu có rất nhiều vết thương của Nghệ Hưng, lông bàn chải được làm từ nhựa cứng Ngô Diệc Phàm chà đến đâu chỗ đó trên người Nghệ Hưng máu chảy ra. Ngoại trừ gương mặt ra chỗ nào hắn cũng dùng bàn chải chà, hắn muốn chà sạch những thứ dơ bẩn trên người Nghệ Hưng. "Đau....đau...quá..." Nghệ Hưng đau đớn mở miệng, đây là lần đau tiên cậu mở miệng nói chữ 'đau'. Nổi đau này có lẽ đã vượt qua những lần khác gấp mấy lần nên cậu mới mở miệng. Thử hỏi bàn chải bằng nhựa cứng mỗi lần chà lên cơ thể kéo theo cả da thịt làm sao có thể chịu nổi. Ngay khi nghe giọng nói yếu đuối tuyệt vọng của Nghệ Hưng, Lý trí của Ngô Diệc Phàm cũng dần tỉnh táo lại. Hắn buông bàn chải đang chà trên cơ thể Nghệ Hưng ra, hoảng hốt nhìn cậu đang nằm bất động trong bồn tắm! Nước trong bồn tắm bị máu cậu nhuộm đỏ, cơ thể trắng nõn đầy vết thương của Nghệ Hưng giống như đang ngâm mình trong dòng sông máu. Sắc mặt cậu trắng bệch ko còn một sự sống nào. Ngô Diệc Phàm hoảng sợ hắn thô lỗ kéo cậu ôm chặt Nghệ Hưng vào lòng hắn." Trương Nghệ Hưng, Trương Nghệ Hưng, Trương Nghệ Hưng..." Hắn cứ như vậy ôm chặt lấy cậu miệng ngoài gọi tên cậu ra thì không biết nói gì hết, hắn sợ hắn đang rất sợ hắn không biết làm gì ngoài ôm lấy cậu gọi tên cậu. Chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy an lòng. Cửa phòng tắm rầm một cái bị ai đó đẩy ra, người bước vào chính là Lộc Hàm. Lộc Hàm có mặt tại đây chính là do Ngô Thế Huân gọi gã đến, Ngô Thế Huân bị thuộc hạ Ngô Diệc Phàm giam trong phòng nên nó không thể nào giúp Nghệ Hưng được. Vì vậy nó đành nhờ sự giúp đỡ của Lộc Hàm, tuy Lộc Hàm cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng dù sao nó cũng hi vọng sự xuất hiện của Lộc Hàm, có thể giúp Nghệ Hưng không bị Ngô Diệc Phàm đánh chết. Sắc mặt Lộc Hàm trắng bệch gã nhìn Ngô Diệc Phàm đang ôm lấy Nghệ Hưng ngồi trong bồn tắm. Mà bồn tắm toàn là máu trên cơ thể Nghệ Hưng có rất nhiều vết thương đang chảy máu. Cả phòng tắm ngập tràn mùi máu tanh... Lộc Hàm trong lòng phẫn nộ cực kì gã xong đến muốn kéo Ngô Diệc Phàm ra khỏi người Nghệ Hưng.. "Ngô Diệc Phàm có phải cậu điên rồi không? Cậu ấy đã đắc tội gì với cậu mà cậu lại đối xử với người ta như vậy? Cậu mau buông cậu ấy ra để tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện nếu không cậu ấy sẽ chết đó..." Ngô Diệc Phàm ôm Nghệ Hưng rất chặt, Lộc Hàm ko tài nào tách hắn ra khỏi Nghệ Hưng được. Gã chỉ có thể tức giận lớn tiếng với hắn. Nghe thấy Nghệ Hưng sẽ chết Ngô Diệc Phàm điên cuồng gào lên." Tao không cho phép Trương Nghệ Hưng chết, nó là của tao trừ khi tao cho phép nó chết nó mới có quyền được chết. Không thắng nào có thể cướp nó khỏi tay tao được? Ai dám đụng vào nó tao sẽ giết chết hết chúng nó..." Lộc Hàm đứng nhìn Ngô Diệc Phàm giống như người điên làm gã ko thể nào tin được, quen biết nhau từ nhỏ cho đến lớn lần đầu tiên gã thấy Ngô Diệc Phàm mất kiểm soát. "Nếu cậu không muốn cậu ấy chết phải lập tức đưa cậu ấy đến bệnh viện, cậu xem trên người cậu ấy đang chảy rất nhiều máu." Lộc Hàm nhẹ giọng khuyên bảo, gã đang rất lo cho Nghệ Hưng chỉ muốn lập tức đưa cậu đến bệnh viện. Lần trước làm tình với Nghệ Hưng đã làm gã nhớ mãi mùi vị của cậu không quên, gã chỉ muốn chiếm Nghệ Hưng làm của riêng để mỗi ngày đều đặt cậu dưới thân hung hăng chà đạp. Lần này chính là cơ hội tốt để chiếm lấy được người con trai mà gã luôn khao khát. Rốt cuộc Ngô Diệc Phàm cũng đã bình tĩnh lại, hắn ôm lấy Nghệ Hưng rồi ngồi trên xe của Lộc Hàm đến bệnh viện...