Sống Lại Chỉ Muốn Yêu Anh, Cưng Chiều Anh - Mộng Kha

Chương 1. Em đừng sợ

“Em đừng sợ. Đám người Bắc Đường sẽ đến nhanh thôi, em cố chịu một chút. Để anh ôm em, nếu không em sẽ bị thương.”

Người đàn ông vòng cánh tay cứng như sắt thép ôm chặt lấy cô gái nhỏ, gắt gao kéo cô sát vào lồng ngực mình. Cả thân hình to lớn của anh vây lấy cô không chừa một kẽ hở. Âu phục phẳng phiu trên người lúc này lấm tấm bụi, khắp nơi toàn là lỗ máu! Bọn họ bị tập kích bất ngờ, bị cho nổ cả một tòa nhà. Giang Ninh Tư lúc ấy lập tức ôm cô vào một góc tường, còn bản thân thì đưa lưng chắn hết mọi vật có thể gây tổn thương đến cô gái nhỏ. Mạch Huyên dưới sự bảo hộ của anh đến một cọng tóc cũng không dính bụi, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực anh trong nháy mắt liền chạm đến một mảnh ướt át!

Bên cạnh lại “bùm” thêm một tiếng. Những mảnh vỡ không chịu được lực nổ bay tán loạn trong không trung. Chiếc đèn chùm bằng thủy tinh trên trần nhà bắt đầu lung lay rồi rơi xuống, kéo theo cả một dãy đèn ầm một tiếng nặng nề đánh xuống trên lưng Giang Ninh Tư. Trán anh nổi đầy gân xanh, một tay siết eo cô, tay còn lại ôm lấy đầu cô đẩy sát vào ngực mình. Mạch Huyên nghe thấy tiếng va chạm, cũng nghe thấy tiếng thủy tinh bị đánh vỡ, trái tim không kìm được mà nhảy lên một cái.

Người đàn ông này mặc kệ cô có đối xử tàn nhẫn như thế nào đều cũng có thể nhịn được, khi đối mặt với cô đều không bao giờ lớn tiếng, bất kể cô có làm gì cũng đều cắn răng chịu đựng. Người đàn ông này vốn dĩ không thích nói cười, cả ngày đều trưng ra bộ mặt âm trầm bá khí nhưng khi nhìn đến cô đều là một mảnh nhu tình và dịu dàng. Người đàn ông này vốn dĩ biết cô căm ghét anh, luôn đối nghịch cãi nhau với anh nhưng lại cố chấp, cứng đầu có chết không buông cô!

Mạch Huyên nhìn anh một thân đầu tóc rối bời, khắp người đều là lỗ máu đang cẩn thận che chở cho mình, cô không nhịn được nước mắt trào ra. Cái người đàn ông ngốc...!

“Ninh Tư… Thật xin lỗi…”

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng nghẹn ngào vang lên bên tai. Giang Ninh Tư lúc này không cảm thấy đau rát sau lưng, quanh quanh quẩn quẩn chỉ có tiếng nói của Mạch Huyên gọi anh “Ninh Tư”. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh trong suốt hai năm qua! Bình thường cô đối nghịch anh, ngậm miệng mở miệng đều là “Giang tiên sinh, Giang tiên sinh”, không một lần nào gọi anh một tiếng “Ninh Tư” thân mật như vậy!

Người đàn ông cong môi, tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Anh lắc lắc đầu để giữ tỉnh táo, sau đó lấy can đảm cúi đầu đặt nhẹ lên tóc Mạch Huyên một nụ hôn. Mạch Huyên ở trong lòng anh giờ phút này đều là đau khổ, lại cảm thấy trên đỉnh đầu mình có thứ gì đó giống như nước rơi xuống. Cô ngẩng đầu, lại phát hiện từng giọt, từng giọt máu từ đỉnh đầu anh chảy xuống, rơi xuống mặt cô! Đôi mắt đào hoa xinh đẹp giàn giụa nước mắt khiến tim Giang Ninh Tư như bị bóp nghẹn, đau đến không thở nổi. Anh nhẹ giọng hướng cô dỗ dành: “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng…”

“Ninh Tư, Ninh Tư... Anh buông em ra đi, để em chắn cho anh! Để em chắn cho anh!”

Nhưng anh không trả lời, chỉ vô thức siết chặt cô thêm. Tầm mắt ngày càng mơ hồ, như cảm nhận được điều gì, Giang Ninh Tư cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Đôi mắt của anh tràn ngập nhu tình, nhìn đâu cũng là một mảnh mềm mại. Mạch Huyên khóc đến độ tim cũng muốn nôn ra. Cô nhìn thấy trong đôi con ngươi thâm trầm dịu dàng toàn là hình bóng của mình.

Anh chợt khuỵu chân, đem cả người Mạch Huyên đều kéo xuống, cuối cùng nằm đè lên người cô nhưng vẫn cố gắng cong gối chống đỡ để chừa kẻ hở tránh cho cô bị đè nặng. Đầu anh nằm trên đất, đôi môi đặt bên tai cô không ngừng thở ra khí nóng dồn dập. Giang Ninh Tư lại dùng hết can đảm lần nữa hôn lên chiếc tai nhỏ trắng nõn, khẽ nói: “Tiểu Huyên, Giang Ninh Tư yêu em.”

Một giây sau đó, ngay cả hô hấp của anh cô đều không nghe thấy nữa!

Mạch Huyên ôm anh, run rẩy gọi anh nhưng gọi thế nào anh cũng không tỉnh. Không, cô còn chưa bù đắp cho anh! Cô còn chưa cầu xin anh tha thứ! Cô còn chưa theo đuổi lại anh! Anh như vậy, làm sao bây giờ!

Mắt Mạch Huyên đỏ ngầu, từng tiếng chậm rãi gọi tên anh. Đến tiếng kêu cuối cùng tựa hồ như hét lên, trong miệng cũng cuồn cuộn mùi máu tanh nồng. “Phụt” một tiếng, máu tươi bắn lên không trung vẽ ra những đóa hoa máu diễm lệ quỷ dị. Cô cảm giác cả lục phủ ngũ tạng đều như vỡ nát, cả người bỗng chốc nhẹ hẫng. Ừ, như vậy cũng tốt. Cô đi cùng anh là được! Chỉ là… Thật không cam lòng!