Chương 26
Diệp Vãn Tình ta thật sự sống lại rồi. Bây giờ là đầu mùa thu, tiết trời se lạnh, vào lúc nửa đêm gần sáng là lạnh nhất. Lúc này một người đáng lý ra đang vùi mình trong chăn ấm thì lại đang lén lút rời khỏi Hải Đường viện. Diệp Vãn Tình trong thân xác mười bốn tuổi lần đầu tiên trong đời thử trèo tường. Việc này đối với một tiểu thư khuê các chuẩn mực như nàng thật sự là vô cùng khó khăn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này thì cái thân thể yếu liễu đào tơ này của nàng đều chưa bao giờ chạy nhanh chứ đừng nói là trèo tường thế này. Thấy Diệp Vãn Tình có vẻ khó khăn quá, tiểu Cửu mở miệng hỏi: “Có cần ta giúp không?” Lúc này Diệp Vãn Tình trượt chân, ngã đập mông xuống đất đau điếng nhưng nàng vội cắn chặt môi không kêu lên tiếng. Diệp Vãn Tình suýt xoa, ngước nhìn bức tường cao kia, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng. Tiểu Cửu lại hỏi: “Này, có cần…” Diệp Vãn Tình lắc đầu ngắt lời nó: “Không cần.” Nàng đứng lên nhìn bức tường rồi lại nhìn xuống cơ thế mình, trên người nàng đang mặc một bộ xiêm y màu lam, nàng đã chọn bộ đơn giản nhất trong tủ y phục của mình rồi, nhưng xem ra nó không phải là một bộ y phục thích hợp. Diệp Vãn Tình ngẫm nghĩ một lúc, tháo dải lụa đang buộc trên tóc ra, nàng muốn dùng tay xé rách nhưng sức của nàng thì vẫn không làm được, Diệp Vãn Tình có chút bực mình, sau đó nàng đã làm ra một hành động mà nếu như mama giáo dưỡng của nàng mà nhìn thấy thì chắc sẽ phải nhíu chặt chân mày nói rằng: ” Tiểu thư đang làm gì vậy? Một tiểu thư khuê các sẽ không làm ra hành vi bất nhã như thế.” Diệp Vãn Tình dùng răng nanh xé rách dải lụa, sau một hồi cần xé thì cuối cùng nàng cũng thành công xé dải lụa ra làm hai đoạn. Sau đó nàng dùng chúng buộc gọn hai tay áo rộng thùng thình lại. Phía dưới thì không có cách nào, chắc nàng phải bảo Hải Đường chuẩn bị cho nàng vài bộ xiêm y của hiệp khách mới được. Với sức của nàng thì không thể bật lên bám lấy tường viện mà trèo ra ngoài được, nàng cân một bệ đỡ… Diệp Vãn Tình ngó quanh một lúc, phát hiện ra một gốc cây bị chặt ở góc vườn, sau một hồi cố gắng, cuối cùng Diệp Vãn Tình cũng thành công trèo tường ra ngoài. Tuy nhiên lúc nhảy xuống thì nàng bị ngã khá đau, trời lạnh mà trán nàng lại lấm tấm mồ hôi. Tiểu Cửu còn nghĩ Diệp Vãn Tình bị ngã gãy chân, nó sốt sắng gọi: ” Này?! Ngươi có làm sao không thế?” Đột nhiên Diệp Vãn Tình bật cười, nàng chậm rãi đứng lên, quay người nhìn bức tường cao của Diệp phủ, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn. Tiểu Cửu: “Ngươi không sao chứ…?” Lúc nãy có bị ngã đập đầu đâu? Diệp Vãn Tình lắc đầu, ngước lên nhìn bầu trời đêm, hít sâu một hơi cái không khí se lạnh đầu thu. Nàng nói với tiểu Cửu: “Ngươi gọi ta là Vãn Tình đi, chứ cứ gọi này này nghe thật bất nhã.” Tiểu Cửu không đáp, Diệp Vãn Tình coi như nó đã đồng ý. Nàng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tiểu Cửu: “Nhắm mắt lại.” Diệp Vãn Tình nghe lời nhắm mắt, cảm thấy thân thể nghiêng ngả, chân nặng chân nhẹ tựa như không đứng vững.