SỐNG LẠI TẠI CỬA CỤC DÂN CHÍNH

Chương 57: Mang Thai

Vu Đông vừa mong đợi lại vừa thấp thỏm chờ hết hai tuần, cô xác định được ngày đèn đỏ không bị lùi lại, mới đi theo Hạ Phong đến bệnh viện kiểm tra.

Khoa trưởng Lý khoa phụ sản nhìn cặp vợ chồng son đang đứng ngồi không yên, ông dở khóc dở cười nói: "Nếu cậu sốt ruột như vậy thì cứ qua đó thúc giục kết quả xét nghiệm đi."

"Không cần đâu!" Hạ Phong chỉ hơi hồi hộp thôi, nhưng hắn cũng không muốn quấy rầy công việc của đồng nghiệp.

"Theo kinh nghiệm làm bác sĩ nhiều năm của tôi, vợ của cậu chắc chắn đã mang thai." Khoa trưởng Lý cười ha hả nói: "Nếu là ngưởi khác tôi chắc chắn sẽ không nói vậy."

"Thật... Thật sao?" Hạ Phong và Vu Đông nhìn nhau, không chắc chắn nên hỏi lại lần nữa.

"Cậu hỏi như vậy, tôi cũng không dám chắc chắn nữa." Khoa trưởng Lý bị vẻ mặt cẩn thận của Hạ Phong làm sửng sốt: "Tôi nghĩ cậu vẫn chờ kết quả xét nghiệm thì hơn."

"Hạ Phong, nếu không thì chúng ta ra ngoài chờ đi, đừng làm phiền khoa trưởng Lý và các bệnh nhân khác." Vu Đông kéo Hạ Phong rồi nói.

"Vợ Hạ Phong, cô đừng lo quá, hôm nay tôi không cần khám bệnh." Khoa trưởng Lý chỉ vào Hạ Phong cười nói: "Thằng nhóc này sáng sớm nay đã gọi điện thoại cho tôi, bắt tôi phải đến đây. Cô nói xem, kiểm tra coi có mang thai hay không thì chỉ cần mua que thử thai ở ngoài là được, lại bắt tôi, một bác sĩ phụ khoa uy tín thế này, tự mình đến đây, tôi có cảm giác mình là một nhân tài không được trọng dụng."

Hạ Phong nghe khoa trưởng Lý than phiền, hơi ngại ngùng nói: "Khoa trưởng Lý, thật là phiền phức cho khoa trưởng rồi."

"Biết làm phiền tôi, vậy thì nhớ khi sinh xong phải đưa cho tôi nhiều trứng gà đỏ nhé." Khoa trưởng Lý vui vẻ nói.

"Tất nhiên!" Vu Đông ở bên cạnh cũng cười theo.

Lúc này y tá đã cầm kết quả xét nghiệm vào, cô y tá thấy Hạ Phong thì nở nụ cười rồi mới đưa tờ giấy cho khoa trưởng Lý nói: "Khoa trưởng, đây là kết quả xét nghiệm mới có."

"Ừ!" Khoa trưởng Lý nhận kết quả xét nghiệm, nhìn qua, nhíu mày.

"Thế nào vậy khoa trưởng Lý?" Hạ Phong lo lắng hỏi, Vu Đông cũng sốt ruột mà thẳng người lên.

"Tự cậu xem đi?" Khoa trưởng Lý đưa tờ giấy cho Hạ Phong.

"Khoa trưởng!" Hạ Phong vội la lên: "Khoa trưởng cứ nói cho bọn cháu nghe là được."

"Ha ha..." Khoa trưởng Lý thấy dáng vẻ này của Hạ Phong, không nhịn được vui vẻ một lát rồi mới nói: "Chúc mừng hai người sắp được làm ba mẹ."

Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, thế nhưng lúc Vu Đông nghe được bác sĩ thông báo thì vẫn kinh ngạc trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn Hạ Phong. Mà Hạ Phong cũng chẳng tốt hơn cô, tay hắn căng thẳng đến mức không biết nên để đâu nữa.

"Đứa bé đã được khoảng năm tuần, tình huống bình thường, có điều phụ nữ có thai phải chú ý một chút, không được làm việc nặng quá." Khoa trưởng Lý bổ sung.

"Vâng vâng!" Vu Đông đã kích động đến mức không biết nên nói gì, cô chỉ có thể gật đầu không ngừng.

"Đúng rồi, tôi nghe nói cô là dj của đài phát thanh, thời gian làm việc cũng rất trễ. Thế nhưng thức đêm sẽ không tốt cho thai nhi, phải chú ý." Khoa trưởng Lý lại dặn một câu.

Vu Đông sửng sốt một lát, thế nhưng chỉ suy nghĩ chừng hai giây liền gật đầu thật mạnh.

Hạ Phong từ vẻ mặt của Vu Đông thì có thể nhìn ra được Vu Đông rất tiếc công việc của mình, Hạ Phong cũng hay nghe Vu Đông phát sóng trực tiếp, trong lúc cô phát sóng trực tiếp thì hắn có thể nghe ra được sự yêu thích của cô đối với công việc này.

Hạ Phong không biết nên an ủi Vu Đông thế nào, hắn chỉ có thể yên lặng nắm chặt tay cô.

Vu Đông nhận thấy được sự an ủi của Hạ Phong, cô nở một nụ cười yên tâm cho hắn.

"Được rồi, đã không còn chuyện của tôi nữa, hai người cứ tiếp tục ngọt ngấy như vậy đi." Khoa trưởng Lý cười đứng lên.

"Khoa trưởng Lý, cám ơn nhiều." Hạ Phong nói cảm ơn.

Khoa trưởng Lý cầm tay cầm cửa nói: "Đừng quên trứng gà đỏ của tôi."

"Tất nhiên!"

Khoa trưởng Lý thỏa mãn rời khỏi.

"Hạ Phong, chúng ta có... con rồi?" Vu Đông sờ bụng, cảm thấy rất kỳ diệu.

"Ừ!" Hạ Phong kéo Vu Đông vào lồng ngực mình, tâm trạng của hắn cũng tràn ngập sự kích động, thật ra thì Hạ Phong đã sớm muốn ôm Vu Đông rồi, thế nhưng lúc nãy có khoa trưởng Lý ở đây nên không tiện lắm, cũng may người ta bận rộn nên đã đi ngay.

"Từ xưa đến nay em chưa bao giờ nghĩ đến, em sẽ dễ dàng thích một người đến vậy, Hạ Phong em rất thích nó." Vu Đông vui mừng nói.

"Anh cũng thích nó." Hạ Phong khẽ vuốt mái tóc dài của Vu Đông: "Nhưng anh thích em nhất."

Vu Đông nở nụ cười ngọt ngào, cô cảm thấy cả người đều ấm áp.

"Sao em không nói gì?" Hạ Phong đợi một lát, hơi lo lắng hỏi.

"Anh muốn em nói gì?" Thật ra Vu Đông biết Hạ Phong muốn cô nói gì, thế nhưng cô không muốn nói.

Hạ Phong nhíu mày, hắn nhớ đến trước đây mình từng nghe một đồng nghiệp nam đã kết hôn nói, phụ nữ sao, chỉ cần vừa có con thì những lời thề non hẹn biển trước đây, yêu anh yêu em đều biến mất hết.

Hạ Phong buông Vu Đông ra, ép cô đối diện với mình, nhắc lại lần hai: "Anh thích nó, nhưng anh càng thích em."

"Em biết mà!" Vu Đông lập tức nháy mắt mấy cái rồi giả vờ không biết.

"À..." Hạ Phong hơi mất mát buông Vu Đông ra.

"Ha ha..." Vu Đông cực kì vui vẻ, nhìn Hạ Phong đang choáng váng thì nói một câu: "Đồ ngốc!"

Hạ Phong cũng biết bản thân mình ngây thơ, hắn nhịn không được cũng cười theo vợ mình.

Công việc của Hạ Phong rất bận rộn, hắn không thể ở cùng Vu Đông suốt được, hai người chưa ngồi bao lâu thì Hạ Phong định đưa Vu Đông đến bãi đỗ xe.

Nhưng hai người còn chưa ra khỏi cửa bệnh viện, trên đường đi đã gặp phải rất nhiều bác sĩ và y tá, mỗi người đều vui vẻ ra mặt nói câu chúc mừng, Vu Đông hơi buồn bực hỏi: "Truyền nhanh đến vậy sao?"

"Chắc là cô y tá lúc nãy, khoa trưởng Lý không nhiều chuyện như vậy." Hạ Phong suy đoán.

Khoa trưởng Lý đang đi thì gặp được viện trưởng nên cười chào hỏi.

"Chuyện gì vậy, nhìn ông vui vẻ đến thế." Viện trưởng hỏi.

"Thằng nhóc Hạ Phong kia phải làm ba rồi." Khoa trưởng Lý cười ha ha.

"Ồ? Chuyện tốt đó!" Viện trưởng cũng vui vẻ theo.

Một đám bác sĩ và y tá đứng đằng sau viện trưởng nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Vu Đông vừa mở cửa xe ra, chợt nhớ đến một chuyện: "Chúng ta còn chưa nói cho ba mẹ biết đó?"

"Đúng vậy, suýt nữa thì quên, giờ anh gọi điện thoại ngay." Nhớ đến mẹ Hạ đang sốt ruột đòi ôm cháu, Hạ Phong lấy điện thoại ra báo tin mừng.

"Alo, mẹ, mẹ có ở nhà không? Con nói cho mẹ biết một chuyện." Hạ Phong cười với Vu Đông: "Mẹ phải làm bà nội rồi."

"Cái gì?" Mẹ Hạ đang ủi quần áo liền quăng luôn cả cái mắc, to tiếng kêu bạn già.

Hạ Phong mơ hồ nghe được âm thanh từ đầu dây bên kia, một bên là mẹ hắn kích động đến mức nói năng lộn xộn, khoe khoang bản thân mơ rất chuẩn, một bên là ba hắn đang khuyên mẹ hắn đừng kích động quá, trái tim vốn đã không được tốt rồi.

Hạ Phong lắc đầu cúp điện thoại, hơi bất đắc dĩ nhìn Vu Đông rồi nói: "Có lẽ em sẽ có phiền toái rồi đấy, mẹ anh sẽ nấu thật nhiều canh."

"Vậy nếu em mập ra thì cũng là do mẹ anh, không cho anh không thích em." Vu Đông chỉ vào Hạ Phong nói.

"Vậy anh sẽ thường về nhà uống giúp em một nửa, chúng ta cùng nhau mập."

"Vậy còn tạm được!" Vu Đông nói xong lại nghĩ đến một chuyện: "Chỉ là bên mẹ em phải nói sao bây giờ? Mẹ em sẽ cho rằng em chưa kết hôn đã mang thai."

Hạ Phong biết mẹ vợ của mình là một người phụ nữ truyền thống, hắn do dự một lát rồi nói: "Chúng ta có thể nói tết xong về đây đã đi đăng kí kết hôn, đám cưới cũng đang chuẩn bị. Đúng rồi, ba anh nói lúc ở Hải Nam mẹ đã nghĩ đến bảy, tám phương án kết hôn, đúng lúc chúng ta có thể chọn một."

"Anh có thể xin nghỉ kết hôn không?"

"Hôn cũng không cho người ta kết, anh còn đi làm làm gì." Hạ Phong nửa đùa nửa thật nói.

Vu Đông vừa ý cho Hạ Phong một nụ hôn tạm biệt rồi lái xe rời khỏi bệnh viện, Hạ Phong nhìn xe biến mất thật lâu rồi mới trở về văn phòng.

"Hạ Phong!" Thiệu Nhất Phàm ngay cả quần áo giải phẫu cũng không thèm đổi, chạy đến như một cơn gió, vẻ mặt đê tiện đấm vào người Hạ Phong một cái, nói: "Động tác của cậu nhanh thế, tớ vẫn còn độc thân, thế mà cậu đã có con rồi."

"Ghen tị không!"

"Không có!" Thiệu Nhất Phàm vô cùng ghen tị.

"Vậy thì ghen tị đi." Hạ Phong mang tâm trạng tốt ngồi xuống ghế tiếp tục xem bệnh lịch.

"Có người nào làm anh em như cậu sao? Mặc kệ... Con trai thì cậu phải chia cho tớ một nửa." Thiệu Nhất Phàm vô lại nói.

"Vậy nếu là con gái thì sao?" Hạ Phong hỏi.

"Con gái thì cậu phải cẩn thận." Thiệu Nhất Phàm cười đê tiện hơn nữa: "Cậu biết tớ thích nhất là mấy cô bé."

"Đi chết đi!" Hạ Phong nhịn không được quăng một cây bút qua.

@@

Phòng làm việc Hiểu Nguyệt, Hướng Hiểu Nguyệt ngồi xổm trước ghế sô pha, nhìn vào bụng của Vu Đông rồi ngây ngẩn: "Cậu mang thai?"

Vu Đông và Nhậm Hân Hân thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô nàng thì chỉ cười.

"Khó trách gần đây vẻ mặt của cậu rất tốt, không cần trang điểm cũng rất đẹp." Hướng Hiểu Nguyệt mang vẻ bệnh thần kinh nói: "Lẽ nào mang thai thật sự khiến người ta xinh đẹp hơn ư?"

"Nếu không thì cậu cũng thử xem?" Vu Đông nhịn không được cười nói.

"Nói đúng, nếu không thì anh chịu thiệt một chút để giúp em nhé." Tần Dược đang đứng ở một bên chờ Hướng Hiểu Nguyệt tan ca, cười mập mờ với cô nàng một cái.

"Sao anh còn ở đây vậy? Không biết xấu hổ!" Hướng Hiểu Nguyệt xoay người lại quát.

"Ngoan, đừng làm rối, anh biết tối qua là anh không đúng!" Tần Dược cưng chiều đầy mặt nói.

"Ôi???" Vu Đông và Nhậm Hân Hân mập mờ nhìn về phía hai người trong cuộc.

Mặt Hướng Hiểu Nguyệt chợt đỏ bừng, cô nàng giơ túi xách lên định đánh người, Tần Dược cũng không thèm né, hắn không chút sợ hãi nhìn cái túi xách lóe sáng của Hướng Hiểu Nguyệt: "Đập đi, đập xong thì nhớ đưa anh đến bệnh viện."

"Anh..." Hướng Hiểu Nguyệt nghĩ thế nào cũng không thông được, một con người bình thường áo quần bảnh bao như thế lại trở nên vô lại thế này.

Nhậm Hân Hân thấy Hướng Hiểu Nguyệt tức giận thật liền nói sang chuyện khác: "Vậy hai người phải chuẩn bị tiệc đám cưới rồi?"

Vu Đông gật đầu: "Phải xem Hạ Phong xin được ngày nghỉ thế nào đã, cậu cũng biết công việc trong bệnh viện rất bận rộn."

"Cũng phải, nhưng nếu vậy thì tiệc đám cưới sẽ rất khó đặt đó." Nhậm Hân Hân lo lắng nói, dù sao thì chắc chắn sẽ có chỗ nhưng chỗ phải đặt trước cơ, lâm thời rất khó tìm.

"Không sao đâu, cứ đi trang viên rượu Phân Phương đi." Hướng Hiểu Nguyệt nói xong thì quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Dược nói: "Để trống trang viên cho em."

"Được, dù sao anh cũng mới thu mua, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho người phụ trách ở đó chuẩn bị."

Vu Đông nhướng mày, nháy mắt ra dấu với Nhậm Hân Hân, Nhậm Hân Hân cũng che miệng cười, Vu Đông lại giơ ngón tay cái lên cho Tần Dược.

Tần Dược giơ ngón trỏ lên trước miệng, cười trừng mắt.

Vu Đông rất hưởng thụ bầu không khí lúc này, Hướng Hiểu Nguyệt và Tần Dược vẫn là một đôi oan gia vui vẻ, sau khi kết hôn vẫn rất hạnh phúc.

Hân Hân có Linh Đang, có bạn bè, cũng sẽ sống càng ngày càng tốt.

Vu Đông thì sao? Trước khi trọng sinh Vu Đông chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày cô vì một người nào đó sinh con dưỡng cái. Lúc đó Vu Đông thích trẻ con, nhưng lại không chờ mong chúng đến.

Con cái là một loại vũ khí sắc bén của mẹ Vu khi muốn bắt cô kết hôn, bà thường dùng nó để miêu tả cuộc sống độc thân của Vu Đông.

Bà thường xuyên nói, nếu không có con sẽ không có ai nhớ đến cô, cô phải ăn cơm một mình, ngủ một mình, đi dạo phố một mình, cô chỉ có thể ôm mèo rồi nằm trong căn phòng yên tĩnh, bị bệnh cũng không ai biết, đau lòng cũng không có ai an ủi.

Lẽ nào dưỡng con là để dưỡng già sao?

Vào giờ phút này, cuối cùng thì Vu Đông cũng đã hiểu rõ, thật ra điều đó không đúng, chúng ta nuôi dưỡng con cái mình là vì con cái khiến chúng ta càng hạnh phúc hơn.

Nó giống như thiên sứ vậy, dù chưa xuất hiện trên đời nhưng đã truyền đến tin vui, làm cho chúng ta vô cùng mừng rỡ!