- - Ngoan nào, nó sẽ tỉnh lại thôi.
Nam mơ màng nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc, ngay sau đó là tiếng chó sủa:
" Gâu...Gâu...Gâu.."
" Bối Bối, là nó phải không..? " - Nam suy nghĩ trong đầu.
Khẽ mở mắt ra nhìn, Nam vẫn còn chóng mặt, mọi thứ còn rất mờ ảo không rõ ràng. Đột nhiên Nam thấy mặt mình ướt ướt như đang có thứ gì đó liếm vào.
" Gâu...Gâu...Gâu."
" Táp...táp....tẹp...tẹp..."
Vừa sủa Bối Bối vừa liếm vào mặt Nam, giọng nói ban nãy vang lên:
- - Ha ha ha, để yên cho nó nghỉ ngơi nào, tỉnh dậy rồi hả..? Có còn nhớ gì không..?
Là Đen, đúng là giong đen rồi, tai ù, mắt hoa, phải mấy một chút thời gian Nam mới định hình được là mình đang nằm trên giường, nhìn sang ngang thì Nam thấy Bối Bối đang ngồi chồm hỗm vẫy đuôi nhìn Nam chăm chú. Nhưng như sực nhớ lại điều gì, Nam định bật dậy như toàn thân lúc này không cử động nổi, Đen nói:
- - Tốt nhất là chú mày nên năm im đi, cánh tay bị gãy mới được cố định, đừng làm gì tổn hại đến nó. Mà này, chú mày họ nhà trâu à..? Anh cứ nghĩ chú mày ít nhất cũng phải hôn mê 1-2 ngày cơ....Thế mà đã tỉnh rồi, đồ quái vật.
Nam hỏi:
- - Sao tôi lại ở đây..?
Đen kéo ghế ngồi xuống rồi mỉm cười:
- - Không nhớ gì phải không..? Có biết là chú mày suýt chút nữa đã chết rồi không..?
Nam đáp:
- - Anh đã cứu tôi..?
Đen tung quả bóng chày cho Bối Bối chạy lại góc nhà bắt lấy rồi trả lời:
- - Thế chú mày nghĩ ông Bụt cứu chắc. Cũng may là cứu kịp, chậm một chút nữa thôi là con chó này không có chủ rồi.
Nam thắc mắc:
- - Nhưng tôi nhớ trước lúc tôi ngất đi đám bảo kê của Monaco chạy xuống dưới rất đông cơ mà.
Đen nói:
- - Đó không phải đám người của Hưng Già, mà là anh mày cùng một vài người nữa. Thực ra thì anh cũng biết kế hoạch của chú mày định làm, nhưng anh vẫn phải dự phòng một kế hoạch khác. Chắc chắn là chú mày rất tự tin rằng có thể một mình đánh nhanh rút gọn khỏi hang ổ của kẻ địch phải không..? Có điều nhìn chú mày lúc đó như một thằng ngu lao đầu vào chỗ chết khi mà chú mày dám vác cái tay bị thương đó đi xử một đại ca giang hồ.
Đen bắt đầu kể lại việc cứu Nam như thế nào. Đầu tiên thì Đen cũng đã biết Nam bị tai nạn trên đường đến Monaco vì cứu một cậu bé. Sau đó Đen âm thầm bố trí người ngay trong vũ trường Monaco, thậm chí người của Đen còn cản mặt, che chắn tầm quan sát của bọn bảo kê trong vũ trường khi Nam đột nhập xuống tangag hầm. Sau khi Nam đi xuống thì bên trên Đen cũng bắt đầu hành động. Người của Đen được bố trí tại những điểm trọng yếu của Monaco, sau khi ngắt toàn bộ điện của vũ trường, Monaco trở nên hỗn loạn, nhân lúc hỗn loạn đó Đen cùng người của mình ra tay vô hiệu những tên bảo kê ở bên trên, tiếp đó Đen tạo ra một báo động cháy giả, với báo động này tất cả các dân chơi đang lú trong Monaco cũng phải bừng tỉnh để chạy thoát thân. Việc này cũng tốn một khoảng thời gian và gây ra một sự hỗn loạn bên ngoài vũ trường.
Lúc này Đen cũng không biết bên dưới tầng hầm Nam đã làm xong việc hay chưa, nhưng Đen cùng người của mình sau khoảng thời gian gần 30 phút vẫn không thấy Nam đâu đã đi xuống dưới, nhưng cánh cửa thép không tài nào mở được bởi Nam đã khóa từ bên trong. Trong lúc lo lắng chưa biết phải giải quyết ra sao thì bất ngờ cánh cửa được mở ra, và Đen thấy Nam với một cơ thể đầy máu ngã gục ngay dưới bậc cầu thang. Lợi dụng hỗn loạn Đen cùng người của mình đã đưa Nam thoát ra khỏi Monaco.
Đen nói:
- - Nếu chú mày mà không tự mở cánh cửa đó thì anh cũng không cứu kịp. Yên tâm đi, mọi vết thương đều đã được bác sỹ giỏi sơ cứu. Nhưng trong thời gian tới chú mày phải nằm yên một chỗ rồi.
Nói đến đây Nam vội hỏi:
- - Còn cái túi nilon đựng....
Đen chỉ về phía tủ lạnh:
- - Để trong kia bảo quản rồi.
Nam đáp:
- - Không được, tôi phải gửi nó đến cho Huy Trâu ngay....Hôm nay là đến ngày hẹn rồi.
Đen cười:
- - Anh nghĩ không cần đâu, chắc có lẽ giờ bọn Thành Hưng cũng phải biết chuyện rồi. Mà không chỉ chúng biết, giới giang hồ cũng như công an đang nháo nhào về vụ này.
Nam chưa hiểu, Đen mở điện thoại cho Nam xem rồi nói:
- - Sáng nay tivi cũng đã đưa tin, giờ trên các trang báo cũng đang đưa bài rất nhiều về Monaco. Chú mày đọc xem.
Nam nhìn vào màn hình điện thoại, những bài báo với dòng tít:
" Nổ lớn tại vũ trường lớn nhất thành phố, Monaco, tụ điểm thác loạn của dân chơi trong một đêm chỉ còn là đống đổ nát."
" Đã có nhiều thi thể được tìm thấy trong đống gạch vụn, con số thương vong vẫn tiếp tục tăng. "
" Monaco, cái chết của một ông trùm..? "
Nam sững sờ, chuyện gì đang xảy ra thế này, Nam hỏi:
- - Sao....lại thế...? Vụ nổ, nhiều người chết, cả Hưng Già cũng đã chết rồi sao..?
Đen đứng dậy tiếp tục đáp quả bóng chày về phía cuối nhà, Đen lắc đầu kêu răng rắc, Đen trả lời:
- - Đúng vậy, Monaco đã bị xóa xổ. Mọi thứ cần phải được dọn dẹp sạch sẽ. Những kẻ đó đã thấy mặt chú mày rồi, nếu không giết, bọn chúng có thể truy hình ảnh từ cam cửa ra vào. Chắc chắn chú mày sẽ bị phát hiện. Vậy nên nhân lúc cả đám Hưng Già đang nằm dưới tầng hầm, ta chỉ tiễn chúng đi nốt đoạn còn lại.
Nam trừng mắt, nghiến răng Nam hỏi:
- - Tất cả sao..? Tất cả những người có mặt dưới đó..?
Đen lạnh lùng đáp:
- - Tất cả, không chừa một ai. Chẳng phải chú mày đã nhốt bọn chúng lại hay sao..? Phần việc của anh rất đơn giản, tạo ra một sự cố lớn bên trên, còn bên dưới đặt vài cục thuốc nổ là.....Bùm....Mọi thứ xóa sạch, cháy sạch không còn dấu vết. Mà dù có phát hiện ra gì thì công an cũng không dám mở rộng điều tra bởi chắc chắn đâu đó Hưng Già vẫn còn giấu những bằng chứng cấu kết với công an. Dưới tầng hầm đó còn chứa cả ma túy, càng làm to thì càng nhiều thằng ngồi trên ghế mà run sợ thôi.
Nam gắt lên:
- - Tôi đã nói anh đừng có can thiệp vào công việc của tôi cơ mà..?
Đen nhìn thẳng vào mắt Nam, Đen vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm:
- - Lẽ ra chú mày không còn cơ hội để nói câu này đâu..? Đây là thế giới ngầm, là nơi giết chóc, là nơi kẻ thù sẽ giết tất cả những ai cản đường, không có sự nhượng bộ. Anh nói lại cho chú mày biết, đây không phải trò chơi 1 mình chú mày có thể chơi được. Nếu bọn chúng phát hiện ra danh tính của chú mày, chúng sẽ tìm đến em gái của chú mày, những người thân của chú mày, và chúng sẽ trả lại những người đó thứ mà chú mày làm với chúng, gấp đôi, gấp ba, thậm chí là giết người để dằn mặt. Chú mày có bản lĩnh, nhưng liệu bản lĩnh đó có thể bảo vệ được những người kia hay không..? Thế nên có câu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tha cho chúng chính là tự tay cầm dao đâm vào chân mình. Ở đây chúng ta đang nói đến chuyện giết người, đi vào con đường này tay không muốn nhuốm máu, không muốn giết người thì tốt nhất hãy quay về rừng mà sống, hoặc quên đi cái mục đích mà chú mày muốn nhắm đến. Bởi đây không phải trò chơi chết rồi có thể hồi sinh, nó là thực tế.......Nếu không phải là anh mà là người của Hưng Già thì liệu chú mày còn nằm đây mà trách móc anh được không..?
" Gâu....Gâu....Gâu..."
Bối Bối mồm ngoạm quả bóng chày thả xuống chân Đen rồi vẫy đuôi sủa. Đen xoa đầu con chó rồi tiếp:
- - Để làm được việc khác thì trước tiên bản thân cần phải sống trước đã, một khi đã làm ma thì chỉ có thể đứng nhìn mọi thứ mà không thể chạm vào. Lấy được ngón tay Hưng Già thì đã sao nếu như không thể ra khỏi đó. Hãy coi như đây là một bài học trong cách hành động sau này. Đừng khoan nhượng, nhất là với những kẻ muốn lấy mạng mình.
Nam nằm đó ngẫm nghĩ từng câu nói của Đen. Đúng là như vậy, lời của Đen nói không sai một chữ nào cả. Lúc giao tranh với Tám Ngựa, Nam không giết hắn mà chỉ đánh gục, kết quả nếu như viên đạn không bắn vào chân mà là một bộ phận khác nguy hiểm hơn thì Nam đã chết rồi. Tiếp theo nếu như không phải là Đen đi xuống mà là người của Monaco, Nam cũng chắc chắn chết.....Lúc này Nam không có tư cách để trách móc, việc làm của Nam nếu bại lộ thân phận, chẳng phải Nam đã đưa em gái mình vào vòng nguy hiểm hay sao. Đây đã là lần thứ 2 Nam phạm phải sai lầm mà không hề hay biết. Thế giới ngầm không phải chỗ để thể hiện, Nam bình tĩnh lại, thở một hơi hắt ra Nam khẽ nói:
- - Cảm ơn anh....Tôi hiểu rồi, tôi lại nợ....
" Bộp...Bộp "
Quả bóng chày lại được Bối Bối tha về gần Đen, Đen nói chen vào khi Nam chưa dứt lời:
- - Giỏi lắm, mày đúng là một con chó thông minh.
Quay sang Nam đang nằm, Đen thay đổi thái độ, Đen trở lại bộ dạng cợt nhả thường thấy, Đen nói ;
- - Chú mày vừa nói gì đấy nhỉ..? Anh khen con chó của chú mày thôi, mà lôi đâu về đấy.
Nam khẽ lắc đầu rồi phì cười:
- -Hầy.... Có nói thì anh cũng chẳng biết.