Sông Ngầm Trường Minh

Chương 37

Editor: Meng

Lục Liễm Ninh làm Trần Miểu ở căn phòng trọ cũ nát kia tới tận tảng sáng.

Lục Liễm Ninh nằm trên người Trần Miểu, vuốt ve vòng eo mướt mồ hôi của cậu, sờ lên rất dẻo dai, bên dưới lớp da là một tầng cơ bắp hơi mỏng.

Trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi hương cam quýt, Lục Liễm Ninh câu được câu không mà nói chuyện với Trần Miểu, khẽ rũ mắt: "Làm ở cái phòng này của cậu, thật sự không khác gì dã chiến* cả."

*Dã chiến: làm lộ thiên á mọi người.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn trần nhà sập xệ, nói: "Trần Miểu, căn phòng này của cậu thật sự không dành cho người ở đâu, nhìn nát vậy thật sự không sụp sao?"

Một lúc lâu sau Trần Miểu mới hồi phục tinh thần sau trận "dã chiến" kia, nói: "Không đâu." Cậu tự hỏi trong chốc lát rồi lại nói: "Nhưng khi mưa thì sẽ hơi dột, em nằm trong phòng phải bung dù mới có thể ngủ."

Không biết vì sao trong đầu Lục Liễm Ninh lại hiện lên hình ảnh Trần Miểu bày ra bộ dáng cực kì đáng thương lại có hơi ngốc nghếch ngồi co ro trên giường bung dù.

"Có phải nhà tôi vẫn là thoải mái nhất hay không?"

Thật ra bình tĩnh xem xét lại, trong lòng Trần Miểu cảm thấy lúc cậu ngủ ngon nhất vẫn là lúc ngủ trên sô pha nhà Lục Liễm Ninh, lúc cậu bắt đầu leo lên giường bị cậu ta lăn lộn Lục Liễm Ninh thật sự có rất ít thời gian để ngủ.

Sau khi ý nghĩ này chạy một vòng trong đầu cậu, thì lại có vẻ như nhắc cho Trần Miểu một số việc.

Cậu hỏi: "Anh Lục, khi nào anh mới có thể cho em mượn tiền..."

Lục Liễm Ninh có hơi không được vui bực mình Trần Miểu lựa ngay thời khắc mình đối xử dịu dàng với cậu mà nhắc đến tiền: "Cậu có thể nói chuyện khác không hả!?"

Trần Miểu hơi sửng sốt, sau đó nói: "Vậy em phải nói gì ạ?"

Thời điểm da thịt dán sát vào nhau, hai người nằm cùng một chỗ vừa xong làm chuyện kia xong pheromone chưa tản đi hết hoà quyện với không khí ẩm ướt trong phòng tạo thành một mùi vị tanh ngọt rất sắc tình.

Thần sắc Lục Liễm Ninh lạnh xuống vài độ, sau đó bắt đầu đẩy Trần Miểu ra đứng dậy mặc quần áo: "Thôi khỏi đi."

Lục Liễm Ninh vừa cài lại nút áo, vừa càu nhàu với Trần Miểu: "Muốn tôi cho cậu mượn tiền, thì cậu phải kể hết mọi chuyện của cậu từ a tới z ra cho tôi nghe."

Cậu ta nói xong thì chộp lấy chìa khoá xe, có lẽ là định dập cửa thật mạnh rồi mới rời đi, kết quả phát hiện chỗ ra vào đã không còn cánh cửa.

Lục Liễm Ninh bước qua chỗ đổ nát kia, sau đó mắng một câu trong miệng.

Cảm thấy có lẽ mình bị điên rồi tự dưng lại đến chỗ của Trần Miểu cùng cậu làm gì.

***

Sau lúc đó Trần Miểu cũng không còn xuất hiện trước mặt Lục Liễm Ninh nữa.

Lục Liễm Ninh vắt chéo chân ngồi trong văn phòng công ty, sắc mặt Cố Thần có hơi khó coi.

Hắn ta lấy di động ra đưa về phía Lục Liễm Ninh rồi nói: "Tự cậu nhìn đi."

Lục Liễm Ninh tiện tay vuốt vuốt vài cái, bộ dáng không để bụng, ánh mắt lại hơi có phần ghét bỏ: "Gần đây cũng bắt đầu hơi tranh giành rồi nhỉ, công ty không tiếc tiền mua hotsearch cho tôi à?"

Sắc mặt Cố Thần cổ quái, sau đó nhìn bộ dáng tựa như không biết gì cả của Lục Liễm Ninh rồi nói: "Công ty không mua."

"Cái gì!?"

Lần này chính bản thân Lục Liễm Ninh cũng bắt đầu cảm thấy hơi sai rồi.

Từ hôm nhận giải Du Lâm đến nay đã qua nửa tháng, nhân khí của Lục Liễm Ninh sau khi tăng vọt thì đã bắt đầu ổn định lại, thậm chí bắt đầu xuất hiện một vài số liệu bỏ xa người đứng thứ hai.

Hơn nữa hot search thổi phồng xuất hiện liên tục như thế, làm Cố Thần cảm thấy sự tình có hơi không đúng chỗ nào đó.

Đặc biệt là dưới tiền đề công ty không hề tiêu tiền để mua hot search maketing cho Lục Liễm Ninh.

Chuyện này càng khiến người ta nghi ngờ hơn.

Đã bắt đầu có một bộ phận người qua đường mắng chửi Lục Liễm Ninh.

"Mở rộng tầm mắt đó chứ, hot search bị mua rồi."

"Hai ba hôm nay lướt bảng tin lần gặp nhiều đến phát phiền, ngán muốn ói ra luôn rồi!"

"Push không hot thì làm ơn đừng cứng rắn push có được không, lần đầu thấy hotsearch bao luôn cả bảng như vậy đó, tác phẩm của ai mà lớn vậy!"

Lục Liễm Ninh kéo lên kéo xuống mấy cái bình luận, sắc mặt cũng dần dần thay đổi.

Cậu ta và Cố Thần liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng cả hai người đều đang có một vài suy đoán không tốt.

Đương nhiên dưới tình trạng hình ảnh tràn lan như vậy, Lục Liễm Ninh cũng hút được không ít fan đam mê sắc đẹp, ngày nào những fan nhan sắc kia cũng xé nhau túi bụi với những người qua đường và anti fan.

Khu bình luận chướng khí mù mịt, doanh tiêu hào* vẫn đang liên tục thổi phồng giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn của Lục Liễm Ninh.

*doanh tiêu hào: blogger có người nhận tiền viết bài, có người viết bài tùy theo cảm tính hay đưa tin về giới giải trí.

"Có tra được ai làm không?" Lục Liễm Ninh hỏi.

Cố Thần lắc đầu: "Ngay từ đầu không để ý lắm, chỉ nghĩ là đám doanh tiêu hào lên bài câu fame bình thường thôi, cái khoảng thời gian cậu nhận giải từ bộ《 Cửa sổ vỡ 》, độ đề tài cũng cao lắm, không ngờ lại đưa bài liên tục đến tận bây giờ càng đưa càng phản tác dụng."

"Bỏ chút tiền áp hotsearch đi." Lục Liễm Ninh có hơi phiền lòng, sẽ không có ai dám chọc cậu trắng trợn táo bạo như vậy cả, những tên paparazzi cùng với doanh tiêu hào lên bài xấu về cậu ta cũng chỉ vì chén cơm mà thôi, nhất định sẽ không nhằm vào cậu ta như thế.

Lục Liễm Ninh gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn hai cái sau đó nói: "Đầu tiên cứ tra xem ai làm những chuyện đó." Cậu ta duỗi tay mở cái notebook trước mặt ra, sau đó lấy ra một tấm thẻ ngân hàng gõ con số vào máy tính: "Đúng rồi, hồi trước sao anh quen  Trần Miểu vậy?"

Một tiếng "Tích" đột nhiên vang lên nhắc nhở có thông báo mới, trên màn hình biểu hiện tài khoản đã bị đóng băng.

Chân mày Lục Liễm Ninh nhíu chặt lại, thay đổi một cái thẻ khác.

Cố Thần đang đứng ở cửa sổ hút thuốc, quay đầu trả lời: "Ở trung tâm thương mại, cậu ta đi bán xi đánh giày."

"Tích" lại thêm một thông báo khoá tài khoản, thẻ thứ ba, thẻ thứ tư,...

Lục Liễm Ninh đột nhiên thở mạnh một hơi nói: "Không cần tra nữa đâu, tôi nghĩ là tôi biết ai làm rồi." Sau tiếng thở phào kia trên mặt cậu ta cũng không có biểu cảm nhẹ nhàng sau khi trút được gánh nặng.

Cố Thần đứng dậy đi về phía trước, nhìn thấy giao diện chuyển khoản trên màn hình máy tính của Lục Liễm Ninh.

"Tiền không chuyển được hả?"

"300 vạn, cậu chuyển cho ai đấy?"

"Cậu vừa nói ai là người đứng sau làm mấy chuyện kia vậy?"

Ba câu hỏi liên tục, Lục Liễm Ninh chưa trả lời câu nào, ngồi tại chỗ im lặng thật lâu.

***

Cùng lúc đó Trần Miểu đang ở bệnh viện, tay đang cầm hộp cơm giữ nhiệt đứng trong một góc thang máy.

Cậu mang khẩu trang màu đen và mũ, bao kín bản thân.

Thang máy dừng ở tầng 16.

Trần Miểu đi vào, cái giường đầu tiên từ phía ngoài vào, đang có một Omega gầy yếu nằm đó.

Đang đội một cái mũ len, là cái mũ mà lúc trước Trần Miểu tự tay dệt, đưa cho hộ lý mà mình tự tìm mang vào bệnh viện.

Khuôn mặt Omega lộ ra sắc trắng không khỏe mạnh, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp như cũ, đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu, sắc thái có hơi nhợt nhạt.

Thấy người tới là Trần Miểu, thì mở to hai mắt nhìn, bày ra bộ dáng rất mừng rỡ.

"Sao anh tới được vậy! Em nói với chị Linh Linh kêu anh tới rất nhiều lần, mà anh không thèm tới!" Omega ngồi dậy, cánh tay gầy guộc vươn ra từ áo bệnh nhân, cầm lấy cánh tay Trần Miểu.

Trần Miểu duỗi tay kéo người ra: "Đừng ồn ào , Tiểu Du." Cậu gỡ khẩu trang xuống rồi kéo bức màn cửa sổ lại, mở hộp cơm ra, một mùi hương thơm ngon toả khắp phòng bệnh.

Trần Du khen nói: "Tay nghề nấu nướng của anh càng ngày càng đỉnh! Lúc trước chị của em cực kỳ thích ăn cơm anh làm, có lần em lỡ tay làm đổ một chút bị chị ấy mắng cả buổi."

Thoạt nhìn cảm xúc của Trần Miểu cũng không phải rất vui vẻ, trưng ra khuôn mặt trầm tĩnh nâng ánh mắt nói: "Em đã biết rồi đúng không, bây giờ có một người quyên tặng khá thích hợp với em, ban nãy anh đã nói chuyện với bác sĩ chính của em rồi, dù sao em cũng còn trẻ tuổi, làm phẫu thuật xong thì tỉ lệ hồi phục cực kỳ lớn."

Trần Du nhìn Trần Miểu, trong tay bưng cơm mà Trần Miểu làm, miệng thì khen thơm, nhưng chưa ăn miếng nào.

"Vậy phí giải phẫu thì sao? Chúng ta không có tiền trả thì phải làm sao đây?"

Trần Miểu đứng dậy kéo chăn bông lên cho Trần Du, nói: "Tiền phẫu thuật em không cần lo, anh sẽ nghĩ cách, em chỉ cần yên tâm dưỡng sức cho khoẻ hơn là được, em sẽ khoẻ mạnh mà sống."

Trần Du đột nhiên kề sát vào hôn một cái lên sườn mặt của Trần Miểu, trên khuôn mặt tái nhợt nở ra nụ cười tươi như hoa, khi Trần Du cười rộ lên rất giống chị của cậu ấy, Trần Miểu thất thần trong chốc lát.

Trần Du nói: "Cảm ơn anh Tiểu Diễm."

Trần Miểu hơi dừng động tác trong một cái chớp mắt, sau đó thì nhìn Trần Du nói: "Thật ra em không cần phải như vậy đâu, không cần phải cố ý lấy lòng anh, cũng đừng luôn nhắc tới chị của em, anh đã đồng ý với em ấy là sẽ cứu em, thì anh nhất định sẽ cứu em."

Nụ cười trên mặt Trần Du cứng đờ, sau đó thu lại ý cười không còn sót chút gì, bản thân Trần Du không phải người thích cười, chỉ là khi cười rộ lên Trần Du rất giống chị gái, cho nên cậy ấy nghĩ mình cần phải biểu hiện như vậy trước mặt Trần Miểu.

Trần Miểu lại mang khẩu trang lên, rồi đội mũ, quay đầu nói với Trần Du: "Không muốn ăn thì đặt sang một bên, hộp cơm đưa lại cho Linh Linh."

Sau khi thiếu niên trên giường bệnh thu lại ý cười trên mặt, không biết có phải là do bệnh tật tra tấn hay không, mà lúc mặt không có cảm xúc gì vẫn trông như có một luồng tối tăm bao phủ.

Trần Du nhìn Trần Miểu đi ra khỏi phòng bệnh, vội vàng tới, rồi lại vội vàng đi, cẩn thận như thể một cái bóng không thể gặp ánh sáng.

Khóe miệng Trần Du nhếch lên một độ cong thành một nụ cười mỉa mai, đổ hết canh trong hộp cơm vào thùng rác bên cạnh.

Trước cửa thang máy hơi nhiều người, Trần Miểu xếp hàng thật lâu mới được vào, đi xuống tới tầng mười, thang máy dừng một chút, có một vài người đi ra khỏi thang máy, lại có một vài người đi vào.

Khi Tề Trăn đi vào thang máy thì lập tức chú ý tới người đang đứng trong góc đội mũ mang khẩu trang che bản thân kín mít.

Anh ta cố tình chen đến bên cạnh người nọ.

Ngữ khí rất nhiệt tình: "Phải Trần Miểu không? Cậu cũng tới đây thăm bệnh hả?"