Editor: FuFu
Lúc Hoắc Khinh Ly lấy lòng Thái tử tự nhiên cũng cân nhắc tới cảm thụ của Tiết Tri Thiển, nhưng có một số chuyện thật sự đã vượt quá sự kiểm soát của nàng, hơn nữa biết rõ đã sai nhưng vẫn kiên trì tiếp tục, kết quả thế nào nàng cũng không dám nghĩ tới.
Có thể là do Tô quý phi mang thai nên một số lượng lớn rèm che ở Tuyết vũ cung bị tháo bỏ, lại thêm không ít đồ dùng quý giá, mặc dù so ra kém với Hàm Phúc cung vàng son lộng lẫy, bất quá cũng đã thể hiện được thân phận ưu việt trên vạn người dưới một người của Quý phi.
Hoắc Khinh Ly nhìn một lượt những thứ đó, cũng hiểu vì sao Tô quý phi được sủng ái nhiều năm nhưng tại sao tới bây giờ mới bị Hoàng hậu xem là cái gai trong mắt, chỉ một lý do duy nhất chính là mẫu bằng tử quý, Tô quý phi có con nối dõi quả thực uy hiếp đến địa vị như Thái sơn của Hoàng hậu.
Tô quý phi đang ở trong điện nghỉ ngơi chợt nghe Hoàng thượng tới liền vội vàng đi ra, đôi mắt nàng ửng hồng, sưng như hạt đào, nhút nhát e lệ đứng ở đó, thật sự làm người ta cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
Hoàng thượng thấy nàng ăn mặc đơn bạc liền cầm một cái áo choàng đi tới giúp nàng khoác lên, sau đó hỏi nàng vì sao hai mắt lại đỏ hồng như thế, phải chăng là đã khóc một phen.
Tô quý phi liền cầm lấy hai tay Hoắc Khinh Ly, nhìn nàng một lượt, thấy quần áo trên người nàng có nhiều vết rách, lo lắng hỏi: “Khinh Ly, cô có bị thương không?”
Hoắc Khinh Ly nhẹ lắc đầu: “Tạ nương nương quan tâm, chỉ là quần áo bị phá hỏng chứ không hề bị thương.”
“Vậy là tốt rồi, nhìn cô thế này thật sự là hù chết Bổn cung.” Tô quý phi buông nàng ra đi tới trước mặt Hoàng thượng toan quỳ xuống.
Hoàng thượng vội vàng nâng cánh tay nàng không cho nàng quỳ, biết rõ còn cố hỏi: “Ái phi làm gì thế?”
Tô quý phi vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, mọi chuyện không liên quan đến Khinh Ly, thật ra những vật kia đều do thần thiếp lấy, là thần thiếp nhờ Khinh Ly hỗ trợ đem những vật kia quy về nguyên chủ, vừa rồi các tỷ muội đều ở đó nên thần thiếp không dám đứng ra, nếu ngài không tới đây thì thần thiếp cũng sẽ đến trước mặt ngài chịu tội.”
Một phen này đã chứng minh hết thảy lời Khinh Ly nói.
Hoàng thượng cười nói: “Trẫm đã biết chân tướng mọi chuyện, yên tâm đi, trẫm không phạt ai cả đâu.”
Tô quý phi lập tức nín khóc mỉm cười: “Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng.”
Hoàng thượng trách cứ: “Ái phi cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà lại gạt trẫm, cốt nhục của nàng cũng là cốt nhục của trẫm, trẫm yêu hoàng nhi cũng như yêu nàng, sao nàng lại một mình tự gánh chịu như vậy?”
Trên mặt Tô quý phi xuất hiện một tia thẹn thùng: “Thần thiếp chỉ vì không muốn Hoàng thượng phải lo lắng ạ.”
Hoàng hậu cũng hợp thời cười nói: “Tốt rồi, tốt rồi, mọi hiểu lầm đều đã được giải trừ, vậy chúng thần thiếp xin được cáo lui trước không quấy rầy Hoàng thượng và muội muội nghỉ ngơi.”
Cho dù là Hoàng hậu thì cũng không thể nhìn được cảnh nam nhân của mình ở trước mặt mình cùng nữ nhân khác tình chàng ý thiếp như thế, Hoàng thượng tự hiểu nên liền thuận tiện nói: “Vậy đều lui ra cả đi.”
Mọi người đang muốn đi thì bỗng nghe Tô quý phi nói một câu: “Tỷ tỷ xin chờ cho một lát.”
Hoàng hậu quay đầu lại: “Muội muội có chuyện gì?”
Tô quý phi nhẹ nhàng bước đến bên chỗ Hoàng hậu, nhẹ nhàng khuỵu gối, nói: “Muội muội có một thỉnh cầu quá đáng.”
Trên mặt Hoàng hậu nở nụ cười ôn hòa: “Muội muội cứ nói đi đừng ngại.”
Tô quý phi nói: “Muội muội vì hài nhi trong bụng cầu phúc, đến nay vừa đủ hai tháng, theo như lời Huyền đại sư thì còn cần một nghi lễ tạ thần nữa mới viên mãn, muội muội mượn vòng ngọc của Hoàng hậu tỷ tỷ còn chưa nói lời cảm tạ, nên thừa dịp lễ tạ thần hôm nay muốn giúp tỷ tỷ cầu phúc, đồng thời cũng để cảm tạ tỷ tỷ đã chiếu cố từ trước tới nay, mong là tỷ tỷ có thể đáp ứng.”
“Muội muội đừng nghiêm trọng quá, chuyện vòng ngọc đến hôm nay bổn cung cũng vừa mới biết, còn chuyện chiếu cố thì Bổn cung đối với tất cả tỷ muội đều đối xử như nhau, muội muội không cần đặt nặng trong lòng.”
Tô quý phi nghe Hoàng hậu nói thế cũng không cưỡng cầu nữa, bất quá có chút thất vọng.
Hoàng thượng nhìn thấy không đành lòng liền tiện thể nói: “Hoàng hậu à, ái phi đã thành tâm muốn giúp nàng cầu phúc, âu cũng không phải là chuyện xấu gì nên nàng cứ đáp ứng đi.”
Hoàng hậu bất đắc dĩ đành phải nói: “Hoàng thượng đã mở miệng thì thần thiếp lưu lại là được.”
Đám người của Thái tử muốn rời đi, Hoàng thượng nói: “Được rồi, tất cả đều ở lại.”
Trong Tuyết Vũ cung công việc lu bù.
Nhóm cung nga hầu hạ Tô quý phi tắm rửa trai giới, bọn thái giám thì chuẩn bị lư hương đài án cho lễ tạ thần.
Tiết Tri Thiển luôn tìm cơ hội để nói chuyện với Hoắc Khinh Ly nhưng tiếc rằng Hoắc Khinh Ly vẫn luôn đứng bên cạnh Hoàng hậu, nên đành thôi.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Tô quý phi ăn vận thuần trắng, trong tay cầm cao hương, ba quỳ chín lạy, cắm cao hương vào lư hương sau đó đứng bên cái bình sứ thanh hoa Tụ phúc, chắp tay trước ngực thành kính cầu nguyện.
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, nhang khói vờn quanh, Hoàng Thượng và Hoàng hậu ngồi, đám người Thái tử thì đứng hai bên, cung nga thái giám thì đứng xa xa chờ, ngoại trừ Tô quý phi đứng niệm niệm thì không ai nói lời nào.
Cao hường từ từ được đốt hết, tính luôn cả Hoàng thượng thì tất cả mọi người đều thần sắc buông lỏng, quả thực cái nghi lễ tạ thần này vừa lâu lại vừa chán.
Đến khi nghi thức được coi như kết thúc mỹ mãn thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bình sứ thanh hoa đột nhiên lăn xuống đất “Xoảng” một tiếng vỡ nát.
Biến cố này làm cho tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Tô quý phi đứng gần nhất bị một màn này dọa lui một bước, liền lập tức muốn ngã xuống, Hoắc Khinh Ly nhanh tay lẹ mắt phi thân một cái đỡ lấy eo Tô quý phi, giữ thăng bằng cho nàng, Tô quý phi đang mang thai, nếu thật ngã xuống thì hậu quả không thể lường được, tất cả mọi người đều bị một màn này dọa cho choáng váng.
Sau khi hoàn hồn Hoàng Thượng nhanh chóng tiến đến ôm lấy Tô quý phi, vội hỏi: “Ái phi nàng có làm sao không?”
Tô quý phi thần sắc chưa định, sắc mặt trắng bệch, thấy được Hoàng thượng lúc này mới “oa” một tiếng khóc lên.
Hoàng thượng biết nàng ấy bị hù dọa nên liền mềm giọng an ủi.
Hoàng hậu sau khi định thần, sắc mặt uy nghiêm, nghiêm nghị quát: “Đây là chuyện gì?”
Đám thái giám cung nga liền chạy tới, quỳ đầy đất cùng kêu lên: “Nô tài không biết ạ.”
Hoàng thượng cũng cả giận: “Cái bình sứ đang yên đang lành sao tự nhiên lại rơi xuống đất chứ?”
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Tiểu An Tử, ngươi mau đi qua xem thử.” Hoàng thượng phân phó tùy tùng.
An công công lĩnh mệnh đến bên đài cúi người xuống lật xem một lần, rồi nhìn chung quanh, trên mặt đất ngoại trừ mảnh sứ vỡ thì không có vật gì khả nghi, liền như thế bẩm báo Hoàng Thượng.
Hoàng thượng vẫn tức giận như cũ: “Chẳng lẽ bình sứ có chân tự mình chạy tới à?”
An công công không dám trả lời.
Tuy bình sứ rơi xuống rất kỳ lạ nhưng ở trước mặt bao nhiêu người, xác thực không có người trên đài, cũng không ai thấy được bình sứ vì sao mà rơi xuống.
Hoàng hậu lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng vội, bình sứ rơi không quan trọng, trọng yếu là Quý phi muội muội không có việc gì, chuyện này chúng ta cứ từ từ tra, nhất định sẽ tra được manh mối.”
Hoàng thượng nói: “Được, việc này giao cho Hoàng hậu xử lý, nếu do người làm Trẫm nhất định sẽ không bỏ qua.”
Hoàng hậu đáp ứng, phân phó: “An công công, ngươi đem tất cả những thứ đó đưa đến Hàm Phúc cung để Bổn cung điều tra.”
An công công vội vàng gọi vài tên tiểu thái giám tới, đầu lư hương, mặt bàn, mảnh sứ vỡ, đều thu dọn tất cả.
Hoàng thượng đỡ Tô quý phi hồi Tuyết Vũ cung, vừa mới lên bậc thang thì đột nhiên nghe thấy một tên thái giám lớn tiếng bẩm: “Hoàng thượng, tìm ra rồi ạ.” Hoàng thượng quay lại, những người khác cũng theo tiếng nói nhìn sang.
Chỉ thấy tiểu thái giám trên tay cầm một mảnh sứ vỡ vội vàng chạy đến chỗ Hoàng thượng, “Hoàng thượng, trong đây có viết chữ.
Hoàng thượng khó hiểu: “Chữ gì?”
Tiểu thái giám cầm mảnh sứ trong tay đưa tới.
Hoàng thượng tiếp nhận, chỉ thấy trên mặt trong của mảnh sứ có mấy chữ chu sa:
trong cung, nghi hoặc nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Lại có thái giám nói: “Hoàng thượng, trong này cũng có chữ ạ.”
Trong cung? Trong lòng Hoàng thượng thầm phỏng đoán, phân phó: “Đều đem tới đây cho Trẫm.”
Đem tất cả các mảnh vỡ xếp lại thì thấy được trên đó viết ngày sinh tháng đẻ và tục danh của Hoàng hậu, cùng với lời nguyền rủa độc ác.
Yểm bùa là điều tối kỵ trong hậu cung, ai làm thuật bùa yểm thì chỉ có một hậu quả, CHẾT!
Vẻ mặt Hoàng thượng khiếp sợ.
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, cả người không còn đứng vững, Thái tử vội vàng đỡ lấy.
Những người khác đều câm như hến, ai cũng cảm thấy bất an.
Bình sứ Thanh hoa là vật của Tô quý phi, hầu như không cần điều tra gì nữa, manh mối đã ở ngay trước mặt.
Đợi cho Tô quý phi kịp phản ứng thì sắc mặt liền tái đi, vội vàng quỳ xuống bên chân Hoàng thượng, lê hoa đái vũ nói: “Thần thiếp không biết tại sao trong bình sứ lại có chữ, xin Hoàng thượng minh xét cho.”
Hoàng hậu run run chỉ tay vào Tô quý phi: “Uổng cho Bổn cung thiệt tình đối đãi mi, mi lại nguyền rủa bổn cung đến chết cũng không yên, mi, mi. . .” Hoàng hậu nhân thiện, không nói ra được lời mắng người.
Hoàng thượng trong lòng luôn luôn thiên vị Tô quý phi, ngài không tin Tô quý phi đơn thuần thiện lương lại làm ra những chuyện độc ác như vậy, vội hỏi: “Hoàng hậu, nàng khoan hãy tức giận đã, nói không chừng việc này còn có ẩn tình.”
Hoàng hậu nghe được lời nói của Hoàng thượng, khẽ giật mình, hai hàng lệ liền chảy xuống.
Một vị Hoàng hậu đoan trang quý phái lại ở trước mặt mọi người rơi lệ, đích thị là đã nhận hết không biết bao nhiêu là uất ức.
Đến Hoàng thượng cũng thấy mình quá mức thiên vị, một bên là phi tử mình yêu thương tha thiết, một bên là Hoàng hậu mình rất mực tôn trọng, làm cho ngài cực kỳ khó xử.
Hoàng thượng hỏi Tô quý phi: “Nàng thật sự không biết chuyện gì sao?”
Tô quý phi khóc ròng: “Thần thiếp thề với trời, thần thiếp thật sự không biết gì cả.”
Hoàng thượng khó xử nhìn Hoàng hậu.
Thần sắc Hoàng hậu liền ảm đạm, bất đắc dĩ giật giật khóe môi: “Nếu Hoàng thượng tin thì thần thiếp cũng không còn lời nào để nói nữa, cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra đi vậy, thần thiếp chỉ cầu Hoàng thượng một chuyện, xin Hoàng thượng lập tức ra chỉ phế thần thiếp đi, miễn cho thần thiếp ứng phải cái nguyền rủa này.”
Hoàng thượng vội nói: “Hoàng hậu nàng nói gì vậy, bình sứ này đã vỡ tự nhiên sẽ không còn ứng nghiệm, hơn nữa Trẫm nào có nói là sẽ không tra ra việc này, ý trẫm là việc này không nhất định có liên quan đến Tô quý phi.” Hoàng thượng cũng cảm thấy mình chỉ đang cố tự bào chữa, cái bình sứ này rõ ràng là vật của Tô quý phi, sự thật rành rành không thể chối cãi, Tô quý phi dù thế nào cũng không thoát khỏi liên quan, nếu không phải bình sứ vỡ nát thì ai biết được trong đó có càn khôn? Rơi vào đường cùng cũng đành lòng quyết tâm nói: “Được được được rồi, bây giờ trẫm sẽ cho Hoàng hậu một cái công đạo, người đâu, giải Tô quý phi vào đại lao, truyền Đại Lý Tự Thiếu Khanh, trẫm muốn đích thân tra cái án bùa yểm này.” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi, không để ý tới Tô quý phi đã khóc không ra hơi, tự nhiên cũng không quan tâm đến cốt nhục trong bụng kia nữa.
*
Trong cung Hàm Phúc.
Hoàng hậu vỗ vỗ vai Hoắc Khinh Ly, mừng rỡ khen: “Khinh Ly, ngươi làm tốt lắm.”