Edit: Sky
Beta: Dee S
Tiết Tri Thiển nghĩ sau khi tiến cung sẽ không còn cơ hội ở cùng với Hoắc Khinh Ly, nếu như thật sự ở lại trong cung mấy ngày chỉ sợ ngay cả mặt Hoắc Khinh Ly cũng không thấy, mà thời điểm duy nhất có thể nói chuyện là trên đường từ phủ Thừa Tướng đến Hoàng Cung, nếu không hỏi cho rõ tâm tư thật sự của Hoắc Khinh Ly thì nàng thật không cam lòng. Tiết Tri Thiển liền không để ý đến sự nghi ngờ của Tiết phu nhân, sai người đưa một chiếc xe ngựa nữa đến, kéo Hoắc Khinh Ly vào trong.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tiết Tri Thiển đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hoắc Khinh Ly, nàng có ý gì?”
Khi chỉ có hai người, Hoắc Khinh Ly khôi phục lại vẻ mặt vô cùng thân thiết, vô tội nhìn nàng: “Tri Thiển, nàng muốn nói gì vậy?”
Tiết Tri Thiển chịu không nổi bộ dạng khả ái của nàng…vô cùng mê người, tim đều bị nàng làm tan chảy, vội vàng kìm lòng nói: “Nàng rõ ràng biết ta và nàng… còn cái gì nữa, nàng biết Thái Tử muốn nạp ta làm phi, sao nàng một chút phản ứng cũng không có thế?”
Hoắc Khinh Ly không biết xấu hổ hỏi lại: “Nàng với ta thế nào cơ?”
Tiết Tri Thiển: “…” Trong lòng xác thực trăm phần trăm là Hoắc Khinh Ly cố ý, chẳng lẽ muốn nàng nói ra ba chữ xấu hổ muốn chết kia, lẽ nào mấy ngày nay biểu hiện ra không phải quá rõ ràng sao, rốt cuộc Hoắc Khinh Ly có hiểu tâm ý của nàng không?
Hoắc Khinh Ly vẫy vẫy tay gọi nàng: “Tri Thiển, nàng tới ngồi cạnh ta đi.” Hai người lúc này đang ngồi đối mặt nhau.
Tiết Tri Thiển định đứng dậy, lại nghĩ không đúng, tại sao nàng phải nghe lời như vậy, liền ngạo kiều, vỗ vỗ đệm êm bên cạnh nói: “Nàng tới đây.”
Hoắc Khinh Ly lại thực nghe lời nàng, ngồi xuống bên cạnh.
Trong lòng Tiết Tri Thiển vui vẻ, tức giận lập tức tiêu tan ba phần, còn muốn tiếp tục ngạo kiều, lại bị Hoắc Khinh Ly ôm mặt, đối diện với đôi mắt rung động lòng người của nàng, bảy phần tức giận kia cũng biến mất không sót lại gì.
Hoắc Khinh Ly dùng giọng êm tai hơi ủy khuất nói: “Nàng không nhìn ra lòng ta không vui sao?”
Tiết Tri Thiển nhớ lại biểu hiện vừa rồi của nàng, rõ ràng là không quan tâm chứ không phải là không vui, liền nói ra ý nghĩ trong lòng.
Tay Hoắc Khinh Ly dùng một chút lực, đem đầu của nàng đặt trước ngực của mình: “Tri Thiển, nàng nghe thử tiếng lòng của ta xem.”
Đầu tiên là hương thơm xông vào mũi, đồng thời mặt áp vào chỗ mềm mại trước ngực nàng, trong nháy mắt cảm giác kì lạ lan ra toàn thân, Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đâu còn nghe được tiếng gì nữa, mơ mơ màng màng nói: “Không nghe thấy cái gì cả.”
Hoắc Khinh Ly đẩy nàng ra, cáu giận nói: “Lòng ta đang rỉ máu mà nàng không nghe thấy sao?”
Trong mũi Tiết Tri Thiển còn lưu lại dư hương, thấy sắc mặt nàng giận dữ còn mang theo đau buồn, lập tức đau lòng nói: “Hóa ra là ta hiểu lầm nàng.”
Hoắc Khinh Ly vươn tay, lại ôm nàng vào trong ngực: “Nàng biết là tốt rồi.”
Tiết Tri Thiển tuy là bị mê hoặc đến điên đảo, nhưng không hề mất đi lí trí, sau khi tĩnh tâm lại hỏi: “Khinh Ly, nàng có tâm sự đúng không, có thể nói cho ta biết được không, để ta thay nàng gánh vác một phần nào đó?” Dừng một chút, không e ngại nói: “Có lúc, ta cảm thấy không hiểu nàng một chút nào, xa lạ đến đáng sợ, thậm chí ta còn nghĩ Thường Tứ Hỷ còn biết nhiều hơn ta.”
Hoắc Khinh Ly tránh nặng tìm nhẹ* nói: “Tứ Hỷ sao có thể so sánh được với nàng.”
*Tránh nặng tìm nhẹ: lảng tránh vấn đề chủ yếu, nói phương diện không quan trọng.
“Vậy bây giờ nàng nói cho ta biết đi.” Tiết Tri Thiển chăm chú nhìn nàng: “Thực ra, nhũ nương đã nói cho ta nghe khuyết điểm của ta rồi, tâm tư của ta rất đơn giản, người khác rất dễ đoán được, nhưng ta lại không đoán ra được tâm tư của người khác. Kỳ thật, ta cũng không phải hoàn toàn như vậy, thật ra ta cũng có tâm tư không muốn chia sẻ cùng ai, rồi ta cứ phải hao tâm tổn trí đi đoán già đoán non ý của người khác, giống như nhũ nương thường xuyên ở trước mặt ta nói tốt cho nàng, thật ra ta đã sớm hiểu ý của nàng, chỉ là giả vờ không biết mà thôi, hay như việc Tri Thâm thích nàng, ta cũng là người đầu tiên phát hiện, ta nào phải người ngây thơ không để ý, mặc dù vậy, nhưng ta lại thật sự không đoán ra được tâm tư của nàng, dụng tâm cũng đoán không ra, lúc nhỏ thì còn có thể nhưng đặc biệt những năm gần đây, ta cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu nàng.”
Hoắc Khinh Ly thản nhiên nói: “Biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.”
Sắc mặt Tiết Tri Thiển hơi giận dữ: “Trừ phi nàng cũng thật lòng muốn ở bên ta, nếu không những lời nàng nói trước đây đều là giả dối ư?”
Hoắc Khinh Ly nghiêm mặt nhìn nàng: “Ta đối với nàng thật lòng có nhật nguyệt chứng giám, nằm mơ cũng muốn cùng nàng tướng mạo tư thủ.”
*Tướng mạo tư thủ: ý nói đến khi chết tình cảm cũng không đổi dời.
“Khinh Ly.” Tiết Tri Thiển cảm động gọi nàng một tiếng, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi: “Vậy tại sao nàng nghe thấy Thái Tử muốn lấy ta, một chút cũng không hề để ý, thậm chí là còn kỳ vọng? Nàng không cần nói với ta là nàng giả vờ, ta có thể cảm giác được không phải như vậy.”
Hoắc Khinh Ly rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta sợ ta không thể cho nàng cuộc sống nàng mong muốn, thậm chí có thể làm tổn thương nàng, gả cho Thái Tử mới là lựa chọn tốt nhất của nàng.”
Tiết Tri Thiển không hiểu hỏi: “Nàng luôn nói sẽ làm tổn thương ta, nhưng tại sao phải tổn thương ta? Ta không hiểu.”
Hoắc Khinh Ly do dự trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Trong lòng ta có một nút thắt, nếu như không cởi bỏ được nút thắt này, đời này cũng sẽ không thật sự vui vẻ.”
Tiết Tri Thiển nhìn thấy trong mắt nàng nồng đậm hận ý, trong lòng hoảng sợ.
Dường như Hoắc Khinh Ly cảm giác được nàng bị kinh hãi, cố gượng ra một tia cười khổ sở, còn nói: “Là ta quá ích kỉ, biết rõ chúng ta không thể mà còn trêu chọc nàng như vậy, chẳng qua ta muốn si niệm nàng nhưng không muốn để nàng nhận ra, rồi sau đó sẽ trơ mắt nhìn nàng gả cho kẻ khác, nhưng giờ đây ta đã không còn tiếc nuối, thừa lúc tình cảm của còn nàng còn chưa lún sâu, coi như chấm dứt như vậy đi.”
Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Cái gì mà tình cảm còn chưa lún sâu, nàng cho rằng ta là kẻ hời hợt như vậy sao! Nàng cho rằng ai cũng giống nàng, thích một người có thể cầm lên rồi bỏ xuống tự nhiên vậy sao? Hoắc Khinh Ly, nàng, nàng!” Đến cùng vẫn không thể nói ra lời khó nghe.
Hoắc Khinh Ly thản nhiên nói: “Trước đây nàng đối với công chúa cũng là tình cảm thắm thiết, không phải về sau cũng quên đi sao? Ta tin rằng sau khi nàng gả cho Thái Tử, chắc chắn sẽ quên ta mà thích hắn.”
Tiết Tri Thiển tức giận đỏ bừng mặt, đồng thời mắt cũng đỏ: “Nàng nghĩ ta là ai, trong lòng ta sớm đã có nàng, chỉ là trước kia không phát hiện, cho nên mới bị công chúa mê hoặc, hiện tại trong lòng ta ngay cả một chút ấn tượng về nàng ta cũng không có, một lòng chỉ nghĩ tới nàng, thế mà nàng lại nói như vậy, được, được lắm Hoắc Khinh Ly, còn tưởng rằng chỉ có dáng vẻ của nàng là lạnh lùng, không ngờ rằng máu cũng lạnh không kém.”
“Tri Thiển.” Hoắc Khinh Ly ôm nàng vào ngực.
“Đừng hư tình giả ý nữa, ta không cần, thả ta ra!” Mặc dù Tiết Tri Thiển nói vậy, nhưng lại chỉ vùng vẫy hai cái cho có, sau đó liền bất động, nước mắt rơi xuống ngực Hoắc Khinh Ly.
Hoắc Khinh Ly hôn vành tai của nàng, nhẹ giọng nói: “Tri Thiển, nàng là một cô nương đơn thuần thiện lương, lòng ta đối với nàng vĩnh viễn sẽ không thay đổi, ta chỉ sợ sau này nàng sẽ hối hận.”
Tiết Tri Thiển nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn nàng: “Chẳng lẽ nàng phải làm một chuyện gì không tốt hay sao?”
Hoắc Khinh Ly gật đầu.
“Không thể buông bỏ sao?”
Hoắc Khinh Ly lại lắc đầu.
“Có nguy hiểm đến tính mạng của nàng không?”
Hoắc Khinh Ly không trả lời, bởi vì nàng cũng không biết.
Tiết Tri Thiển lập tức ngồi thẳng người, nắm tay Hoắc Khinh Ly thật chặt: “Ta tin rằng người nàng muốn đối phó nhất định không phải là người tốt, bắt đầu từ bây giờ, ta phải theo dõi nàng thật chặt, nếu như nàng mất đi tính mạng, ta…ta chỉ sợ mình cũng không muốn sống nữa.” Khi nói xong câu cuối, âm thanh đã nhỏ như muỗi kêu, mặt đỏ bừng, đồng thời trong lòng nghĩ, đương nhiên tốt nhất là khuyên nàng bỏ đi ý niệm trong đầu, thì nhất định sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Hoắc khinh Ly hỏi: “Vậy chuyện Thái Tử phi làm sao bây giờ?” Đây mới là việc cấp bách.
Tiết Tri Thiển cúi đầu, suy nghĩ một chút nói: “Cởi chuông phải do người buộc chuông*, nếu Thái Tử muốn ta, vậy ta sẽ trực tiếp khuyên Thái Tử bỏ ý niệm này đi là được.”
Hoắc Khinh Ly cười nói: “Chỉ trách khuôn mặt của nàng, quá mê người.” Nói xong liền hôn nàng.
Hai người ái ân suốt dọc đường.
Xuống xe ngựa, trên mặt Tiết Tri Thiển không còn vẻ mặt thù sâu như biển, mà hoàn toàn là vui vẻ. Tiết phu nhân ngạc nhiên hỏi: “Tri Thiển, chẳng lẽ con đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Tiết Tri Thiển nói: “Không phải, con sẽ không gả cho Thái Tử đâu.”
Hoắc Khinh Ly dựa vào gần nàng, đưa tay che miệng: “Nơi này là Hoàng Cung, nói chuyện phải cẩn thận.”
Tiết Tri Thiển thừa lúc Tiết phu nhân không chú ý, hôn một cái lên ngón tay của Hoắc Khinh Ly: “Được.”
Hoắc Khinh Ly gõ nhẹ lên đầu nàng một cái mới thu tay lại.
Cung nữ ở phía trước dẫn đường, Tiết phu nhân quay đầu lại nói với Tiết Tri Thiển: “Tìm một cơ hội gặp cha con, thăm dò tình hình rồi lại bàn bạc kĩ hơn.”
Tiết Tri Thiển đáp ứng.
Ngự hoa viên có hòn non bộ cùng với cây cảnh treo đầy các loại hoa đăng chiếu sáng như ban ngày, đủ mọi màu sắc lung linh đẹp mắt. Thỉnh thoảng sẽ có phi tần dẫn theo cung nữ, tốp ba tốp năm đi qua bên cạnh các nàng.
Tiết Tri Thiển nhỏ giọng nói với Hoắc Khinh Ly: “Không biết đêm nay có cơ hội được nhìn thấy Tô quý phi không nữa.”
Hoắc Khinh Ly lại nói: “Nàng cách xa An Bình công chúa ra một chút, nàng ta không có ý tốt với nàng đâu.”
Tiết Tri Thiển cười: “Khinh Ly, nàng đang ghen phải không?”
Hoắc Khinh Ly dắt tay nàng trốn đến đằng sau một thân cây, lúc này mới nói: “Là ta đang nghĩ cho cái mạng nhỏ của nàng, Hoàng Hậu mắt sáng như đuốc, lần trước đã cảm thấy quan hệ của nàng cùng An Bình công chúa không bình thường, chuyện Thái Tử đã đau đầu, nàng còn muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp sao?”
Tiết Tri Thiển lè lưỡi một cái: “Ta cảm thấy nàng so với Hoàng Hậu còn lợi hại hơn, yên tâm đi, ta nhất định sẽ cách công chúa thật xa.” Lại bối rối nói tiếp: “Không biết có cơ hội nói chuyện với Thái Tử không, nhất định là phải trước khi Hoàng Hậu tuyên bố Thái Tử phi.”
Hoắc Khinh Ly trầm giọng nói: “Hành sự theo hoàn cảnh.”
Đột nhiên Tiết Tri Thiển lo lắng nói: “Nếu hôm nay Tổng quản thái giám nói nhầm thánh ý, thật ra là chọn nàng làm Thái Tử Phi thì làm sao bây giờ?”
Hoắc Khinh Ly khẽ cười một tiếng, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, nếu như chọn ta, ta cũng sẽ không gả.”
Tiết Tri Thiển an lòng một chút.
Hai người đuổi theo Tiết phu nhân, đi qua mấy con đường mòn mới tới nơi thiết yến, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng lòa, cứ cho rằng hoa đăng ở ngự hoa viên đã đẹp rồi, nhưng so với ở đây thì đúng là tiểu vu gặp đại vu*.
*Vu nghĩa là bà đồng, thầy pháp. Nguyên ý là tiểu vu pháp thuật thấp kém, đại vu pháp thuật cao cường. Tiểu vu gặp phải đại vu thì phải “co vòi”, không thể thi triển pháp thuật. Câu này dùng để so sánh chênh lệch rất xa.
Treo trên không, trôi dưới nước đều là muôn sắc hoa đăng lộng lẫy rực rỡ, ở giữa hồ còn dựng một vũ đài kịch, trên đài đặt một liên hoa đăng quý giá, cũng chính là hoa đăng to đẹp nhất ở đây.
Đang trầm trồ kinh ngạc, chợt nghe cung nữ hô to: “Hoàng Hậu nương nương đến~~”
Tiết Tri Thiển nhìn sang, chỉ thấy An Bình công chúa phụng bồi bên cạnh Hoàng Hậu, nhưng không nhìn thấy Thái Tử đâu.