Ý chí Tiết Tri Thiển sụp đổ dưới đôi mắt tràn ngập mong đợi và mê ly của Hoắc Khinh Ly, nhuyễn ngọc ôn hương ngay trong ngực chính là người mình ước mơ tha thiết, nếu ngồi trong lòng mình mà vẫn không loạn, trừ phi có vấn đề…
Vòng eo Hoắc Khinh Ly mảnh khảnh, làn da lại vô cùng mịn màng mỏng manh, Tiết Tri Thiển không còn nhớ gì khác, chậm rãi để nàng nằm thẳng, đầu ngón tay yêu thương dao động trên thân thể mềm mại kia, trượt đến sau lưng, rút dây áo yếm. Ngay lập tức, một Hoắc Khinh Ly không còn vật gì che đậy hiện ra trước mắt. Tuy rằng đã thấy qua nhiều lần nhưng dường như vẫn không xem đủ; dáng người như thế… thật sự là vưu vật.
Sợ hãi qua đi, Tiết Tri Thiển nghiêng người, vén tóc ở trên vai Hoắc Khinh Ly, nhẹ nhàng hôn, vươn lưỡi liếm xương quai xanh. Hoắc Khinh Ly khẽ run, tay cũng đã luồn vào trong áo Tiết Tri Thiển, vòng ra sau lưng Tiết Tri Thiển.
Nếu Tiết Tri Thiển để tâm quan sát chắc chắn sẽ phát hiện Hoắc Khinh Ly có điều khác thường, đáng tiếc, Tiết cô nương đã hoàn toàn sa vào triền miên cùng Hoắc Khinh Ly, còn rất trượng nghĩa hăng hái giúp Hoắc Khinh Ly giải độc…
“Khinh Ly, ta có một việc muốn nói cho nàng biết, nếu không trong lòng ta sẽ bất an.” Tiết Tri Thiển hôn đến một nửa, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hoắc Khinh Ly nói.
Trong cơ thể lúc này; dục khí đang rục rịch chực thoát ra, dưới dược lực phát tác trước đó Hoắc Khinh Ly dùng chân khí ngăn chặn lại. Nàng không muốn mình trong trạng thái vô thức mà hoan hảo cùng Tiết Tri Thiển, nàng muốn chân thật cảm thụ quá trình này; cảm thụ quá trình trở thành nữ nhân của Tri Thiển. Mà cố tình Tiết Tri Thiển lại dừng lại, chân khí đó suýt chút tan đi. Lại áp chế lần nữa, Hoắc Khinh Ly mới vuốt mặt Tiết Tri Thiển, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiết Tri Thiển cảm thấy khó nói, chậm chạp một lúc mới mở miệng: “Ngày đó ta bị Lâm Tích Nhạn bắt đi, ta còn bị…” Nghĩ đến chuyện nhục nhã ngày đó, Tiết Tri Thiển vừa thẹn vừa giận, còn ấm ức đến rơi lệ.
Hoắc Khinh Ly lắp bắp kinh hãi, ngồi thẳng dậy: “Cô ta nói chưa làm gì với nàng cả mà.”
Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Ta là của nàng; thân thể của ta chỉ có nàng mới có thể nhìn, xem, mò mẫm, thế mà ả ta lại dám đối đãi với ta như vậy căn bản không khác gì kẻ háo sắc chết tiệt.”
Dừng một chút, rũ mi mắt xuống, giống như đã làm sai gì đó luống cuống hỏi: “Khinh Ly, có phải nàng cảm thấy ta không còn sạch sẽ nữa không?”
Hoắc Khinh Ly căng thẳng, vừa đau lòng vừa day dứt. Nghĩ rằng Tri Thiển vẫn còn để ý chuyện này nhiều như vậy thì nhất định sẽ ghét bỏ nàng. Dù sao trinh tiết rất quan trọng, Tri Thiển là do bị ép bức, mà nàng thì quả thật đã có quan hệ xác thịt với Lâm Tích Nhạn. Nhất thời Hoắc Khinh Ly không biết nên nói gì.
Tiết Tri Thiển thấy Hoắc Khinh Ly không nói lời nào, nghĩ là nàng ấy để ý cho nên trong lòng càng thêm rầu rĩ, cũng càng oán hận Lâm Tích Nhạn hơn, nữ nhân này trước kia bức bách Khinh Ly, về sau lại cường ép nàng, thoáng chốc đã hủy hoại trong sạch của cả hai người, không giết thật sự khó giải mối hận trong lòng. Nghĩ như thế, Tiết Tri Thiển lập tức trở mình xuống giường, nhặt quần áo dưới đất, mặc lại từng cái.
Hoắc Khinh Ly thấy Tiết Tri Thiển tức giận, liền vội vàng hỏi: “Nàng muốn làm gì?”
Tiết Tri Thiển nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đi giết yêu nữ kia.”
“Bây giờ sao?”
“Một khắc cũng không chờ được.”
Nhiều lần bị kích thích, chân khí đã không còn áp chế được ngọn lửa dục vọng, nhiệt khí lan tràn, Hoắc Khinh Ly bắt đầu đỏ hết mặt, thở gấp hỏi: “Vậy còn ta thì làm sao bây giờ?”
Tiết Tri Thiển lúc này mới nhớ tới Hoắc Khinh Ly còn đang trúng độc thất bộ mê hồn đan, thiếu chút nữa hành động theo cảm tính vứt bỏ người ta qua một bên, nhưng mà nàng vẫn còn mặc cảm bản thân… không khỏi khó xử…Tiết Tri Thiển thì thào nói: “Ta còn có tư cách sao?”
Hô hấp Hoắc Khinh Ly ngày càng nặng nề, Tiết Tri Thiển trước mắt đã biến thành hai người, không ngừng đung đưa. Bàn tay huơ trong không trung vài lần mới bắt được Tiết Tri Thiển, sau đó đè Tiết Tri Thiển ở dưới, hôn môi Tiết Tri Thiển. Sau một màn hôn kịch liệt nồng nhiệt, Hoắc Khinh Ly buông Tiết Tri Thiển ra, thở hổn hển nói: “Không ai có tư cách hơn nàng, trừ phi nàng không muốn ta nữa.”
Tiết Tri Thiển vội la lên: “Không thể nào! Có nằm mơ ta cũng muốn chiếm lấy nàng.”
Hoắc Khinh Ly bắt lấy tay Tiết Tri Thiển, há mồm ngậm những ngón tay Tiết Tri Thiển, nhẹ nhàng mút vào một chút, nói: “Vậy thừa lúc ta còn ý thức, hãy làm cho ta thực sự trở thành của nàng.”
Diễm lệ như thế; khiêu khích trắng trợn như thế, Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy bụng nóng lên, dục vọng kêu gào, vứt bỏ mọi tạp niệm trực tiếp xoay người lên trên; chen chân vào hai bắp đùi Hoắc Khinh Ly, nụ hôn dừng lại trước nụ hoa trên ngực Hoắc Khinh Ly, tham lam mút vào.
Cho dù là chưa trúng độc, Hoắc Khinh Ly ngay tại đợt xung kích này cũng đã mê muội. Lần đầu tiên Tiết Tri Thiển bá đạo hôn nàng như thế; loại cảm giác này làm cho nàng thật sự mê muội.
Nàng cảm giác được Tiết Tri Thiển đặt vào trong tim, mọi thứ không xác định cùng ngờ vực vô căn cứ đều bị nhu tình của Tiết Tri Thiển hòa tan; nàng biết Tri Thiển yêu nàng, chỉ có yêu một người mới có thể như thế, tựa như nàng yêu Tri Thiển vậy.
Sóng nhiệt trong lòng quay cuồng, toàn bộ độ nóng tập trung giữa bụng, tràn đầy đến sắp vỡ ra; rồi lại cảm thấy thật hư không. Mãnh liệt như sự chênh lệch của nước sông với mặt nước biển, làm cho Hoắc Khinh Ly chịu đủ tra tấn. Nếu không phải còn có chút ý thức, sợ là Hoắc Khinh Ly có thể trực tiếp thốt ra, Tri Thiển, nhanh một chút đi… Khi Tiết Tri Thiển nồng nhiệt lưu luyến hôn trên bụng nàng thật lâu, Hoắc Khinh Ly chỉ có thể thống khổ mà rên rỉ.
Tiết Tri Thiển không hề biết gì, lại còn như không biết mệt nhấm nháp Hoắc Khinh Ly. Mỗi một tấc da thịt Hoắc Khinh Ly đều thật sự mê người, làm cho Tiết Tri Thiển luyến tiếc nặng bên này nhẹ bên kia…Cho đến khi thấy thắt lưng bị hai chân ai đó kẹp đau, Tiết Tri Thiển mới ngẩng đầu. Chỉ thấy Hoắc Khinh Ly nhắm chặt mắt, cắn môi dưới, không giống như vui thích mà thấy giống đang chịu thống khổ hơn. Tiết Tri Thiển nghĩ chắc là vì thất bộ mê hồn đan phát tác nên mới như thế, lập tức đau lòng hỏi: “Khinh Ly, có phải rất khó chịu không?”
Hoắc Khinh Ly mở mắt ra, gật gật đầu.
Tiết Tri Thiển áy náy, chỉ lo chính mình tham hoan mà quên mất nàng ấy, Tiết Tri Thiển vuốt mày Hoắc Khinh Ly, lo lắng hỏi: “Ta phải làm thế nào mới được?”
Hoắc Khinh Ly: “…” Tri Thiển của nàng thật đúng là…
Thiện giải nhân ý*… Hoắc Khinh Ly buộc phải thẹn thùng nói: “Làm điều mà nàng muốn làm nhất ấy.”
(Thiện giải nhân ý: Hiểu rõ lòng người, tâm ý của người khác. Thiện giải nhân y: Giỏi trong việc cởi quần áo của người khác. Hai từ này trong tiếng Hán phát âm gần giống nhau, chơi chữ “ý” và “y” )(Ngoài ‘cởi’ ra thì Tri Thiển có biết gì đâu mà =))))Trái tim Tiết Tri Thiển chợt rung lên, hóa ra là như vậy. Đúng là bị nàng hiểu sai mất rồi. Tiết Tri Thiển nhếch môi cười: “Được.” Một chút cũng không do dự, trượt người xuống, đẩy đôi chân Hoắc Khinh Ly ra: xinh đẹp như vậy, nhìn thôi đã muốn phụt máu. Tiết Tri Thiển chụp tay lên, nhẹ nhàng sờ một phen, lập tức nghe được tiếng Hoắc Khinh Ly kìm lòng không đặng mà rên rỉ.
Tim Tiết Tri Thiển đập nhanh hơn. Rõ ràng là lần đầu tiên lại giống như ngựa quen đường cũ, chỉ cần một lúc thôi đã tìm được nơi tập trung của dục vọng. Ngón tay chậm rãi tiến vào: mềm mại như vậy, sít chặt như vậy; mềm mại đến mức làm nàng không dám dùng nhiều sức, sợ thương tổn tiểu nhân nhi trong tim; rồi lại nhịn không được mà càng muốn vào sâu hơn. Cho đến khi gặp phải sự ngăn cách… Kinh ngạc cùng kinh hỉ đồng thời phát ra, Tiết Tri Thiển không thể tin được nhìn Hoắc Khinh Ly đã động tình đến tận cùng.
Những hư không mãnh liệt được dồn từng chút một, chẳng sợ đã ý loạn tình mê, Hoắc Khinh Ly vẫn cứng cỏi tranh đấu với ý thức cuối cùng. Nàng không ngừng tự nói với mình: giờ phút này, người chiếm được cả thể xác và tinh thần nàng chính là Tri Thiển – là người nàng yêu nhất – cũng là người duy nhất có tư cách được phép chạm vào nàng. Cảm giác được Tiết Tri Thiển dừng lại, Hoắc Khinh Ly mở mắt ra, đôi mắt bởi vì nhiễm sắc dục mà càng mê người, thở gấp nói: “Tri Thiển, ta chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi…”
Mắt Tiết Tri Thiển ươn ướt. Hóa ra trong lòng nàng từ trước đến nay đều chỉ thuộc về một mình mình, mà mình lại đi tin tưởng người ngoài mà không tin nàng ấy, năm lần bảy lượt nghi ngờ tình cảm của nàng ấy. Còn hành động theo cảm tính muốn buông bỏ. Quả thực mình đã phụ lòng nàng rất nhiều.
Cái gì mà Lâm Tích Nhạn, cái gì mà Thái tử phi, đều cút hết cả đi! Khinh Ly là của ta! Ai cũng không đoạt được! Tiết Tri Thiển kề sát Hoắc Khinh Ly nói nhỏ: “Khinh Ly, ta đến đây.” Hơi dùng sức, Tiết Tri Thiển đâm thủng cái màng mỏng đó, một chất lỏng sềnh sệch nóng hổi chậm rãi chảy ra… Nàng biết trong khoảnh khắc đó hẳn rất đau, thế mà Hoắc Khinh Ly chỉ nhíu mày, vẫn không hừ ra tiếng. Khinh Ly luôn ẩn nhẫn như vậy làm cho người ta đau lòng. Tiết Tri Thiển đau lòng yêu thương hôn lên mặt mày chóp mũi Hoắc Khinh Ly, cuối cùng dừng ở trên môi Hoắc Khinh Ly; vừa mấp máy chậm rãi động ngón tay trong cơ thể Hoắc Khinh Ly để giảm bớt đau đớn cho nàng; trong lòng lại nhu tình như nước. Nàng chiếm được thể xác Hoắc Khinh Ly, Hoắc Khinh Ly chiếm đầy cõi lòng nàng.
Sau khi đau đớn biến mất, dưới dược lực thất bộ mê hồn đan – dục vọng Hoắc Khinh Ly tăng vọt. Ngoại trừ cơ thể cảm thấy khát khao cực độ ra thì không còn ý thức gì khác. Giang thẳng hai chân, nâng người lên, không ngừng nương theo nhịp Tiết Tri Thiển; tự hành tự động, rên rỉ từng hồi…
Tiết Tri Thiển không đoán được Hoắc Khinh Ly sẽ phản ứng như thế, một cảm giác kỳ dị đánh sâu vào nàng: nàng yêu bộ dáng ý loạn tình mê của Hoắc Khinh Ly giờ phút này đến chết mất thôi! Hóa ra làm cho người yêu vui thích lại hạnh phúc như thế, nàng muốn cho Khinh Ly toàn bộ! Vì thế Tiết Tri Thiển càng thêm xâm nhập, càng thêm kịch liệt, càng thêm triền miên…
Sóng nhiệt ùn ùn kéo đến hóa thành nhiệt lưu trào ra, Hoắc Khinh Ly sau cơn run rẩy vô lực xụi lơ trong lòng Tiết Tri Thiển, hô hấp hỗn độn, mồ hôi đầm đìa.
Tiết Tri Thiển rời khỏi vị trí cũ, như sợ bị ai đoạt đi nên ôm Hoắc Khinh Ly thật chặt, lưu luyến hôn giữa xương quai xanh Hoắc Khinh Ly.
“Tri Thiển…” Sau khi Hoắc Khinh Ly chậm rãi khôi phục ý thức, khẽ gọi một tiếng. Dư vị của tình cảm mãnh liệt làm cho giọng nói của nàng nghe gợi cảm dị thường.
Tiết Tri Thiển vẫn chôn giữa ngực Hoắc Khinh Ly, nghe được tiếng nói, lập tức buông ra khu vực đã bị nàng chà đạp no đủ. Vẻ mặt vui sướng nhìn Hoắc Khinh Ly, khóe miệng nhếch cao như mèo trộm được cá.
Hoắc Khinh Ly bị Tiết Tri Thiển cười đến thẹn thùng, mắng: “Nàng cười cái gì?”
Đầu tiên Tiết Tri Thiển thở dài một hơi, sau đó cảm khái nói: “Ta thật là hoài phí của trời, ấy thế mà có thể chờ đến tận ngày hôm nay.”
Hoắc Khinh Ly búng trán Tiết Tri Thiển: “Được ‘tiện nghi’ còn khoe mẽ.”
Tiết Tri Thiển không đùa nữa, chỉ hỏi: “Thất bộ mê hồn đan đã giải toàn bộ rồi sao?”
Hoắc Khinh Ly ngưng thần cảm thụ, luồng khí khác thường đã biến mất, bất quá tình cảm mãnh liệt vẫn còn. Không ngờ Tri Thiển có thể làm cho nàng có cảm giác kinh đào hãi lãng* như thế; hóa ra vợ chồng phải trao cho nhau mới là đạo lý. Nhớ những lời ngày đó của Tiết Tri Thiển, Hoắc Khinh Ly ôm lấy cổ Tiết Tri Thiển, nâng mắt nhìn Tiết Tri Thiển nói: “Ta cũng đã là người của nàng, về sau không được tùy tiện đòi chia tay nữa.”
(*kinh đào hãi lãng: Nghĩa là trải qua một việc cực kỳ khó khăn gian khó, đặt vào hoàn cảnh trong truyện chắc mn cũng hiểu đc cảm giác đó là như thế nào cho nên Sâu giữ nguyên từ này )“Sẽ không đâu!” Tiết Tri Thiển nhấc tay thề, còn hung tợn nói, “Ai dám giành nàng với ta, ta quyết sống mái với kẻ đó”
Hoắc Khinh Ly nhếch môi, rồi sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Thật ra là do ta không đúng trước, giấu nàng quá nhiều chuyện, bây giờ ta sẽ nói toàn bộ cho nàng biết.”
“Ngay bây giờ ư?” Mặt Tiết Tri Thiển tối sầm, sau đó đè tiếp Hoắc Khinh Ly ở dưới, bàn tay không an phận bắt đầu dao động trên làn da như tơ lụa đó, phả ra hơi thở u lan, “Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn…”