Editor: Tachito
Hoắc Khinh Ly dù sao vẫn là người luyện võ, trời vừa sớm đã trở mình tỉnh giấc, ngắm nhìn dung nhan Tiết Tri Thiển đang chìm trong giấc ngủ ngon, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, cảnh tượng chân thật tốt đẹp như đang trong mơ vậy.
Sau nửa canh giờ, Tiết Tri Thiển mới tỉnh, đảo trái đảo phải một phen mới mở mắt ra, đối diện gương mặt mỉm cười của Hoắc Khinh Ly khiến nàng có chút bối rối, một hồi lâu mới nhớ tới vẫn đang ở phủ Tướng quân, nằm ở trên giường Hoắc Khinh Ly.
“Nàng có biết ta cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất là gì không?” Tiết Tri Thiển hỏi.
Hoắc Khinh Ly không ngờ tới nàng tỉnh lại câu đầu tiên lại là vấn đề này, nhất thời không thể nghĩ ra, hỏi ngược lại: “Là cái gì?”
“Chính là mỗi sáng sớm khi tỉnh dậy, mở mắt ra có thể nhìn thấy nàng.” Thanh âm Tiết Tri Thiển mềm mại, mang theo giọng điệu lười biếng mới vừa tỉnh ngủ, lộ ra nồng đậm cảm giác hạnh phúc.
Hoắc Khinh Ly cảm động lây, ôm chặt lấy nàng tha thiết.
Sau khi ôn tồn một phen, hai người mới đứng dậy.
Thường Tứ Hỉ không có ở đây, tiểu nha đầu phụ trách việc Hoắc Khinh Ly rửa mặt chỉ vừa mới tiến phủ không lâu, tay chân có chút vụng về, khoa tay múa chân ở trên đầu Hoắc Khinh Ly suốt nửa buổi cũng chưa chải ra được kiểu tóc đẹp mắt nào, Tiết Tri Thiển ở một bên nhìn thấy không ổn, liền đoạt lấy cây lược gỗ trên tay tiểu nha đầu, nói: “Để ta làm.”
Tiểu nha đầu bị hù dọa không nhẹ, hầu hạ tiểu thư là chuyện thuộc bổn phận của nàng, ngay cả chải đầu cũng không xong thì về sau làm sao còn được ở lại phủ Tướng quân, vội vàng quỳ xuống đất lễ phép nói: “Vẫn nên để cho nô tỳ làm đi ạ.”
Tiết Tri Thiển cười nói: “Sợ ta hầu hạ tiểu thư nhà ngươi không tốt sao?” Nói xong giương mắt mập mờ nhìn Hoắc Khinh Ly, một câu hai nghĩa.
Hoắc Khinh Ly nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, mặt ửng đỏ, liếc qua Tiết Tri Thiển một cái, sau đó nói với tiểu nha đầu: “Ngươi lui xuống trước đi, hãy chuẩn bị một chiếc xe ngựa, lát nữa ta cùng Tri Thiển sẽ xuất môn.”
Chờ tiểu nha đầu đi ra ngoài, Tiết Tri Thiển mới hỏi đến Thường Tứ Hỉ, đối với Hoắc Khinh Ly mà nói, Thường Tứ Hỉ không thể so với nha đầu bình thường, đi đâu cũng đều mang theo, cơ hồ là bất ly thân.
Hoắc Khinh Ly trầm ngâm một lúc mới cho người bên cạnh từng lời giải thích, bây giờ thiếu Thường Tứ Hỉ ở bên người chiếu cố sinh hoạt hằng ngày, quả thật có chút không quen, bất quá nàng càng hy vọng Thường Tứ Hỉ có thể có một kết cục tốt, như thế cũng không uổng nhiều năm tình nghĩa chủ tớ, nói: “Ta đã nhờ mẹ ta giúp Tứ Hỉ chọn một người trong sạch, chỉ sợ lúc này đã lập gia đình rồi cũng nên.”
Tiết Tri Thiển gật gật đầu, cho dù là nha đầu tri kỷ nhất cũng không thể cả đời hầu hạ mình, nghĩ đến thị tỳ thiếp thân Thị Thư, Thị Họa của mình, cũng là thời điểm giúp các nàng chọn lựa vị hôn phu, nghe Hoắc Khinh Ly nhắc tới Bạch Sương Sương, do dự một chút mới mở miệng hỏi: “Khinh Ly, nàng hối hận để mẹ nàng cứu Lâm Tích Nhạn sao?”
Hoắc Khinh Ly ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Tiết Tri Thiển, trong suốt sáng ngời không hề có một tia ghen ghét hay bất mãn, biết rõ nàng không còn vì Lâm Tích Nhạn mà ghen tị, mà là đơn thuần quan tâm chính mình, ôm vòng eo của nàng, cằm gác lên vai nàng, ung dung nói: “Có một số việc, nếu nàng không trải qua lần thứ nhất, vĩnh viễn không biết sẽ hối hận hay không, tựa như ta thích nàng, nếu như không nói ra, như vậy chúng ta vĩnh viễn sẽ là kẻ thù thủy hỏa bất dung, về phần mẹ ta, nếu như không có chuyện này, ta sợ rằng sẽ tiếp tục oán hận không biết đến bao giờ, trên đời không có thuốc hối hận, càng không thể làm lại cùng một chuyện, nếu làm đúng, tự nhiên không thể tốt hơn, nếu làm sai, chuyện nên làm là nghĩ cách bù đắp, đối với mẹ ta, chuyện ta có thể làm là tìm đại phu tốt nhất xem trọng bệnh của bà ấy, còn đối với nàng…” Hoắc Khinh Ly ngồi dậy, nắm hai tay của nàng, nói từng chữ một: “Ta chỉ có một tâm nguyện, chính là ‘Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão'[*].”
[*] trong
Kinh thi có câu:
“Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão” 執子之手與子偕老. Nghĩa là: Nắm chặt tay em, cùng em (sống) đến già. Đây là một câu trong bài
Kích cổ擊鼓, thiên
Bội phong 邶風thể hiện tâm trạng của một người nước Vệ khi đi chinh chiến xuống phía nam đã thề thốt với người yêu.
Tiết Tri Thiển đọc qua vô số câu thơ thiên về tình yêu, thích nhất chính là câu này, làm bạn đến già là cả đời hứa hẹn, mặc dù nàng không thể tưởng tượng được chuyện của vài thập niên sau, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Hoắc Khinh Ly, nhân sinh vô thường, ít nhất giờ khắc này các nàng đang yêu nhau.
Chuyện Hoắc Khinh Ly trở về, sớm đã có tai mắt truyền tới trong cung, hai người dùng ngọ thiện xong, vừa ra tới cửa chính phủ Tướng quân đã bị người trong cung chặn đường, phụng mệnh Hoàng hậu nương nương truyền Hoắc Khinh Ly tiến cung, Hoắc Khinh Ly cũng không lo lắng, để cho công công trở về phục mệnh, nói có chuyện quan trọng bên mình, ngày khác sẽ đi.
Không nói tới vị thái giám phụng mệnh hành sự, ngay cả Tiết Tri Thiển cằm đều muốn rớt, Hoắc Khinh Ly cùng Hoàng hậu nương nương thật có giao tình, Hoàng hậu triệu kiến cũng dám không đi… Ghé sát vào lỗ tai hỏi nàng, có chuyện gì so với chuyện Hoàng hậu triệu kiến còn quan trọng hơn.
Hoắc Khinh Ly cũng ghé vào lỗ tai nói: “Ở bên nàng.”
Tiết Tri Thiển: “…”
Không biết nên cao hứng hay là lo lắng, sợ Hoắc Khinh Ly khinh thường sẽ đắc tội Hoàng hậu thì chuyện Thái tử phi càng không dễ đối phó, nhịn đau nói: “Chỉ cần nàng không lưu lại trong cung là được, ta sẽ ở nhà chờ nàng.”
Hoắc Khinh Ly cho nàng một nụ cười trấn an: “Không sao, hơn nữa ta cũng đang đợi một người, nếu người này không trở lại thì ta có gặp Hoàng hậu nhiều hơn nữa cũng xem như tay trắng trở về.”
“Ai?”
“An Bình.”
Tiết Tri Thiển khó hiểu, chuyện này thì có liên quan gì tới An Bình.
Kỳ thật Hoắc Khinh Ly cũng chưa nghĩ đến biện pháp cụ thể, chẳng qua là cảm thấy An Bình ứng biến rất có tác dụng, dù sao nàng ta cũng là Đại công chúa, lúc trước thuyết phục Hoàng hậu chọn nàng làm Thái tử phi, An Bình cũng có ba phần công lao, hôm nay nàng không muốn làm Thái tử phi, tự nhiên cũng cần An Bình hỗ trợ, so với việc An Bình muốn cùng Tô quý phi song túc song tê thì giải quyết chuyện Thái tử phi quả thực dễ như trở bàn tay…
Mặc dù Hoắc Khinh Ly là con gái đại tướng quân, lại là thái tử phi tương lai, nhưng dù sao cũng là khẩu dụ của Hoàng hậu, vị thái giám phụng mệnh hành sự cảm thấy rất khó xử.
Hoắc Khinh Ly nói: “Ngươi cứ về đi, cho dù nương nương trách tội xuống, tai họa cũng không tới phiên ngươi đâu.”
Thái giám nghĩ cũng phải, Hoắc tướng quân quyền cao chức trọng là thế, không phải là người mà một tên thái giám nho nhỏ như hắn có khả năng đắc tội, nương nương hẳn có thể hiểu được điều đó, lúc này mới vội vàng hồi cung phục mệnh.
Nhìn bộ dáng đã tính toán trước sau của Hoắc Khinh Ly, Tiết Tri Thiển cũng dứt bỏ lo lắng, an tâm cùng Hoắc Khinh Ly đến phiên chợ náo nhiệt.
Quả nhiên tâm tình không giống nhau, nhìn người xem việc cũng khác biệt, trước đó cùng Ôn Tử Nhiên đi qua một lần, Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy cực kì phiền chán, hiện tại kéo theo Hoắc Khinh Ly, chỉ hận đường phố không thể dài hơn một chút, đi đến đâu mua đồ đến đó, y phục, đồ trang sức đeo tay, phấn son bột nước mua không ngừng nghỉ, đi dạo đến khi mặt trời xuống núi, hai người mới thắng lợi trở về.
Nơi trở về chính là phủ Thừa tướng, Tiết Tri Thiển đi một đêm không về nhà, tuy có Tiết Tri Thâm đỡ lời nhưng muốn về nhà vẫn phải dặn dò một tiếng, quan trọng nhất là tên Ôn Tử Nhiên gần đây kiên trì đến phủ Thừa Tướng đi đi lại lại, nhìn thấy Tiết Tri Thiển không có ở đây, nhất định sẽ hỏi thăm một phen, để Ôn Tử Nhiên làm “bình phong” lâu như vậy trong lòng rất băn khoăn, hôm nay Hoắc Khinh Ly đã trở lại, tự nhiên điều muốn làm trước tiên là phải cự tuyệt hắn.
Nhanh đến khi về nhà, Tiết Tri Thiển nói với Hoắc Khinh Ly, Tiết Tri Thâm đã biết chuyện của các nàng.
Hoắc Khinh Ly trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Như vậy cũng tốt, thế thì Tiết công tử nhất định có thể hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu.”
Tiết Tri Thiển từ lâu đã cảm khái về Tiết Tri Thâm không biết bao nhiêu lần, trong tình yêu vốn dĩ phải ích kỷ, không thể cho phép sẻ chia cùng ai khác, mặc dù Tiết Tri Thâm đối với Hoắc Khinh Ly si tâm một mực, thế nhưng chàng có tình thiếp lại vô tâm, không thể nào cưỡng cầu được, huống chi hôm nay Tiết Tri Thâm là Phò mã đương triều, đường làm quan tự nhiên thuận buồm xuôi gió, nhưng đường tình duyên này chỉ sợ nhấp nhô trắc trở, tỷ đệ bọn họ tính tình giống nhau, đều thuộc kiểu người chú trọng tình cảm, sự đau khổ của Tiết Tri Thâm nàng có thể hiểu được, quan trọng nhất là Tiết Tri Thâm còn có thể vì nàng bày mưu tính kế, trải đường bắc cầu, mà nàng ngay cả nửa câu khuyên răn đều nói không ra miệng, nếu so với trí tuệ cùng khí độ, nàng thật sự là kém xa không bằng.
Ôn Tử Nhiên quả nhiên đang ở phủ Thừa tướng, Tiết phu nhân mở dạ tiệc chiêu đãi hắn, còn không ngừng quở trách nữ nhi thối tha nhà mình trước mặt Ôn Tử Nhiên là chẳng phân biệt được nặng nhẹ, chuyện tỷ muội tuy quan trọng nhưng làm sao có thể so sánh được với phu quân, trở về nhất định sẽ trách phạt nàng, Ôn Tử Nhiên thì lại liên tục cáo lỗi, nói không mời mà tới sao có thể trách đến tiểu thư.
Tiết Tri Thâm chỉ ngồi yên trên ghế, từ đầu chí cuối trầm mặc không nói một câu, Ôn Tử Nhiên là người do hắn gọi đến, giờ đã biết tâm ý của đại tỷ, tự nhiên sẽ không tiếp tục tác hợp cho bọn họ, chỉ sợ mời thần dễ dàng tiễn thần khó, nếu Ôn Tử Nhiên sảng khoái đáp ứng thì hoàn hảo, cùng lắm hắn chỉ mang tội danh thất tín với người khác, nếu như không đáp ứng, vậy thì sẽ khó giải quyết đây.
Rượu hơn nửa phần, hạ nhân thông báo đại tiểu thư đã trở về.
Tiết phu nhân đang muốn nổi đóa, nghe nói Hoắc Khinh Ly cũng tới, liền tranh thủ nén giận, Tiết phu nhân đối với Hoắc Khinh Ly suy cho cùng vẫn có khác biệt, chưa nói đến lần trước Hoắc Khinh Ly đã có đại ân với bà, cho tới nay trong mắt bà Hoắc Khinh Ly vẫn luôn là ứng viên sáng giá nhất cho vị trí ‘con dâu’, đáng tiếc sai sót ngẫu nhiên thế nào lại không thể vào cửa, mà Tiết Tri Thiển không chỉ một lần thầm thì bên tai, khiến bà cảm thông cho Hoắc Khinh Ly là một hài tử không có mẹ, muốn để bà thu nhận Hoắc Khinh Ly làm con gái nuôi, mặc dù không có chính thức dập đầu dâng trà, nhưng ở trong mắt Tiết phu nhân đã sớm xem Hoắc Khinh Ly như con gái của mình, Hoắc Khinh Ly mới vừa trở lại kinh thành liền tới cửa bái phỏng, có thể nào làm ra sắc mặt khó coi cho được.
Nghĩ đến Hoắc Khinh Ly chu đáo, đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật, sau khi thi lễ liền dâng lên.
Tiết phu nhân tự nhiên càng vui vẻ hơn, luôn miệng khen Hoắc Khinh Ly hiểu chuyện, còn nói lúc Tiết Tri Thiển từ Giang Nam về chỉ biết về tay không mà ngay cả lá cây cũng không thèm mang về.
Tiết Tri Thiển hướng mắt Tiết phu nhân giả làm mặt quỷ, bị quở trách nhưng không giận, nàng ước gì mẫu thân xem Hoắc Khinh Ly như con gái ruột mà đối đãi, đợi đến ngày đó, có thể sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Ôn Tử Nhiên vẫn nhìn Tiết Tri Thiển, Tiết Tri Thiển làm ra vẻ mặt kì quái tự nhiên thu vào trong mắt, nhìn ra được Tiết Tri Thiển tâm tình cực kỳ tốt, từ khi hai người quen biết tới nay còn chưa gặp qua Tiết Tri Thiển vui vẻ đến thế, nguyên do đương nhiên rất dễ dàng đoán, hỉ nộ ái ố của Tiết Tri Thiển hoàn toàn được quyết định bởi giai nhân bên người nàng, hôm qua còn không biết Hoắc Khinh Ly là thần thánh phương nào, trở về hỏi thăm một phen, mới hiểu biết vị nữ tử trong trẻo lạnh lùng tuyệt tục này không những là tướng quân chi nữ, mà còn là thái tử phi.
Mặc dù đối với quan hệ của các nàng, Ôn Tử Nhiên không dám kết luận bừa, bất quá sau khi biết được Hoắc Khinh Ly là thái tử phi, tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, đã do Hoàng thượng hạ chỉ thì chắc chắn là sự thật, dù các nàng có quan hệ tốt đẹp đến đâu cũng không phải là chướng ngại vật của hắn.