Song Phi Yến

Chương 93

Editor: FuFu

“Cha thật quá đáng, đã không giúp thì thôi đi, lại còn bắt ta phải lập gia đình, có chết ta cũng không đồng ý!” Tiết Tri Thiển đóng sập cửa lại không ngừng bực bội lải nhải.

“Cũng phải thôi, nếu như lão gia với phu nhân cứ thế mà đồng ý thì đó mới gọi là có vấn đề đấy.” Bao Uyển Dung thuận tay rót một chén trà cho nàng, sau đó gọi Thị Họa đi chuẩn bị điểm tâm cho Tiết Tri Thiển và Tiết Tri Thâm, dù sao trời cũng đã sáng rồi.

Tiết Tri Thâm nhàn nhã ngồi bắt chéo chân.

Tiết Tri Thiển đi tới nhấc cổ áo hắn lên: “Ngươi sẽ không thật sự đi nói với Ôn Tử Nhiên để hắn đến cầu thân ta đó chứ?”

Tiết Tri Thâm vẻ mặt vô tội: “Tỷ cũng nghe cha phân phó rồi đó thôi.”

Tiết Tri Thiển hung ác nói: “Có phân phó cũng không được đi.”

Tiết Tri Thâm liền lắc lắc tay: “Không được, ta không dám, tỷ cũng thấy đó, cha rất bất công, trước giờ đều mắng ta chưa bao giờ mắng tỷ, nếu ta không đi thì có lẽ sẽ bị lột da rút gân không chừng.”

Tiết Tri Thiển hận nói: “Tiết Tri Thâm! Cái tên gia hỏa không giảng nghĩa khí này, là ai luôn miệng nói tỷ đệ một lòng, đồng cam cộng khổ hả?”

Tiết Tri Thâm yếu ớt nói: “Là tỷ.”

Tiết Tri Thiển: “. . .”

Sau khi đặt đồ ăn lên bàn xong Thị Họa liền nói: “Tiểu thư xin bớt giận, xin dùng bữa trước đi ạ.”

Tiết Tri Thiển nào còn khẩu vị để ăn uống, nâng má than thở, nghĩ ngợi gì đó xong liền ‘vụt’ đúng lên: “Thị Họa, mau giúp ta sửa soạn vài bộ quần áo.”

Đang cắn nửa miếng bánh ngọt còn chưa kịp nuốt vào, Tiết Tri Thâm liền ú ớ hỏi nàng: “Tỷ định làm gì thế?”

Tiết Tri Thiển hừ một tiếng, nói: “Các người đều không giúp ta thì ta sẽ tự mình nghĩ cách.”

Tiết Tri Thâm ngạc nhiên: “Chẳng lẽ tỷ muốn tiến cung?”

Tiết Tri Thiển nhướng mày: “Đúng thế thì sao?”

“Ta đã nói với tỷ rồi, hoàng cung lúc này canh vệ rất nghiêm ngặt, cơ bản là không thể vào được.”

Tiết Tri Thiển liền đắc ý khẽ cười, sau đó từ trong ngực áo móc ra một vật đặt lên bàn, một miếng ngọc bội óng ánh đẹp đẽ, đã lâu không dùng tới làm nàng suýt chút nữa quên mất cái lệnh bài do hoàng hậu ban tặng này.

Tiết Tri Thâm cầm lệnh bài lên vuốt vuốt: “Tiến cung không là vấn đề, nhưng mà. . .”

Tiết Tri Thiển: “Nhưng mà cái gì?”

Thị Họa đứng một bên chen miệng nói: “Tiểu thư, khi ta vào thì thấy bên ngoài có rất nhiều gia đinh, ta đi hỏi mới biết là do lão gia an bài.”

“Cái gì?” Tiết Tri Thiển nhảy dựng.

Tiết Tri Thâm cười nói: “A tỷ, xem ra tỷ cầm lệnh bài kia tuy có thể vào được hoàng cung nhưng lại không thể ra được phủ Thừa tướng rồi.”

Tiết Tri Thiển đi ra ngoài xem xét, quả nhiên thấy có bảy tám gia đinh đang canh giữ trước cửa, trong lòng không phục liền tiến ra, chưa kịp đi thì đã bị chắn đường, Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Các ngươi thật to gan, đến ta mà cũng dám ngăn à?”

Một gia đinh nói: “Lão gia đã ra lệnh không được cho tiểu thư ra ngoài, chúng tiểu nhân sao dám tự tiện chủ trương, kính xin tiểu thư đừng làm khó xử chúng tôi.”

Một đám gia đinh dáng người cao lớn, vì chức trách nên đã xếp thành một hàng ngang dài như một bức tường, Tiết Tri Thiển sao có thể lọt qua được nên chỉ có thể tức giận quay về phòng.

Tiết Tri Thâm thức thời không dám cười nhiều, dùng xong hai miếng bánh liền đứng dậy.

Tiết Tri Thiển vội vàng: “Ngươi mau dẫn ta ra ngoài.”

Tiết Tri Thâm buông tay: “Ta cũng rất muốn nhưng tỷ cảm thấy có thể đi ra sao?”

Tiết Tri Thiển không cần thử cũng biết, đành phải nói: “Ta tạm thời không ra ngoài được nhưng ngươi cũng phải hứa với ta là không được đi tìm Ôn Tử Nhiên nói đến chuyện cầu thân.”

Tiết Tri Thâm nói: “Cha đều đã an bài, ta tự nhiên phải đi thôi, bất quá không phải tỷ và Ôn Tử Nhiên trước đó đã hiệp nghị tốt với nhau rồi à, làm sao hắn còn có thể nhắc tới việc thành thân được? Ta đi chỉ để đối phó thôi.”

Khó trách Tiết Tri Thâm không nóng nảy, thì ra là ý tứ này, Tiết Tri Thiển dưới tình thế cấp bách cũng đã quên mất cái tình tiết nhỏ này, nghe hắn nói thế lập tức thả lỏng tinh thần, chuyện của Hoắc Khinh Ly đã khiến nàng đủ phiền lòng, nếu như còn ép nàng thành hôn thì đúng thực là thiên hạ đại loạn, rồi nói với Tiết Tri Thâm: “Vậy ngươi mau đi nhanh rồi về, chúng ta còn phải nghĩ cách cứu Khinh Ly.”

Tiết Tri Thâm liền rời đi.

Tiết Tri Thiển một đêm không ngủ, Bao Uyển Dung khuyên mãi mới chịu nghỉ ngơi chốc lát, còn mình thì quay về phòng thay đồ, đi ra phủ Thừa tướng.

“Tướng quân và đại tiểu thư đều không có ở trong phủ.” Thủ vệ phủ Tướng quân nói.

Bao Uyển Dung chẳng qua là thử thời vận, nghe cả hai không có ở đó liền xoay người rời đi, vừa quay lại thì thấy một nha hoàn cầm theo một bao y phục đi ra, thần thái rất vội vàng, không ít người chào hỏi nàng khi nàng đi qua, Bao Uyển Dung thấy lạ mặt nên cũng thuận miệng hỏi thị vệ: “Người vừa đi qua là ai vậy?”

Thị vệ nói: “Là Liên Châu cô nương đi theo tiểu thư, mới tới phủ không lâu nên Bao đại nương không biết cũng phải.”

Bao Uyển Dung khẽ gật đầu: “À, không biết có việc gì mà lại đi vội vàng như vậy.” Nhìn thêm vài lần cảm giác càng không đúng, cái bao trong tay rất nặng thế nhưng nàng ta cầm lại không tốn chút sức nào, hơn nữa đi đường cũng rất nhẹ nhàng, nhất định là có võ công, một nha đầu mới tới lại biết võ công, không biết Hoắc tướng quân có biết việc này không, thường những nha hoàn đi theo hầu hạ tiểu thư đều là người thường tay không chút lực để không làm ngộ thương tiểu thư, trừ phi cố ý an bài vì bảo hộ an toàn của tiểu thư mới tìm người biết võ công, hơn nữa còn phải rất được tín nhiệm, còn Hoắc Khinh Ly bản thân võ công đã rất cao cường, căn bản không cần bảo hộ, lần này Hoắc Khinh Ly vào cung cũng không đem Liên Châu này vào, đã rõ người này không thể so với Thường Tứ Hỉ, chủ tử không ở nhà, lại mang theo một bao đồ lớn xuất phủ, hành vi này rất khả nghi.

Bao Uyển Dung cảm thấy có chút không yên tâm, dù sao bây giờ cũng không nghe được tin tức của Hoắc Khinh Ly, liền không nói nhiều phi thân dùng khinh công đuổi theo người kia.

=====

Tiết phu nhân lo lắng suốt cả ngày trong lòng một mực không yên nên tự mình bưng bữa tối tới phòng Tiết Tri Thiển.

Tiết Tri Thiển hờn dỗi vẫn đóng chặt cửa, mặc kệ Tiết phu nhân nói gì cũng không chịu mở.

Rồi lại nghe Thị Họa trong phòng nói: “Tiểu thư ơi, cả ngày nay người chưa ăn gì cả, để bụng đói sẽ rất hại cho thân thể đấy ạ.”

Tiết phu nhân càng lo lắng hơn, trong lời dụ dỗ còn mang theo dọa dẫm: “Tri Thiển, nếu con còn không mở ta sẽ đi gọi cha con.”

Tiết Tri Thiển lúc này mới không tình nguyện hé cửa ló đầu ra: “Mẹ, nếu người muốn khuyên con đổi ý thì mời người trở về đi, lòng con đã quyết.”

Tiết phu nhân đẩy cửa đi vào, đưa chén canh đến trước mặt Tiết Tri Thiển: “Đứa nhỏ này sao cứ suốt ngày làm người ta bận tâm thế hả, sao lại không chịu ăn cơm thế này? Chẳng lẽ con không biết đạo lý tự tổn thương thân thể mình chính là làm đau lòng mẹ cha sao, con muốn mẹ sống không an lòng hay sao?”

Tiết Tri Thiển lập tức ôm lấy cánh tay bà, làm nũng: “Mẹ à, con biết mẹ rất thương con, mẹ giúp con cầu cha đi, để cha đồng ý cho con và Khinh Ly được ở bên nhau nhé.”

“Không được.” Tiết phu nhân không do dự cự tuyệt: “Chuyện gì mẹ cũng có thể đồng ý với con nhưng chỉ duy chuyện này thì không được.”

Tiêt Tri Thiển không thuận theo: “Tại sao lại không được, mẹ không phải rất thích Khinh Ly sao? Khinh Ly không thể gả cho Tri Thâm mẹ hận tới đấm ngực dậm chân, lúc này con với Khinh Ly lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng rồi cũng trở thành người nhà, đây không phải là đúng ý của mẹ sao!”

Tiết phu nhân nói: “Ta đúng là rất thích Khinh Ly, ta thậm chí còn xem nàng ta như con gái ruột, nhưng với con. . . thì không hợp tình hợp lý chút nào.”

Tiết Tri Thiển phản bác: “Cái gì mà không hợp tình hợp lý chứ, nếu An Bình công chúa gả cho Tri Thâm là hợp tình hợp lý thì kết quả trước mắt là sao? Chính là gà bay chó chạy, gia đình cả ngày không yên, không những Tri Thâm phải chịu ấm ức mà ngay cả mẹ và cha cũng bị chọc tức không biết bao nhiêu lần, lại nhìn Hoắc Khinh Ly đi, chẳng những ôn nhu hiền lành, khéo hiểu lòng người, lại hiểu cách quản gia đình, so với An Bình tốt hơn cả nghìn lần, tìm đâu được một người con dâu tốt như thế, người ta đã không ghét bỏ con gái của mẹ, bỏ lại cái chức Thái tử phi, cả ngày hao hết tâm tư để nghĩ cách làm cho con gái của mẹ sống vui sống tốt, con gái mẹ có bao nhiêu phân lượng trong lòng mẹ cũng đã tự biết, cho nên a, con gái mẹ được Khinh Ly ưu ái đã là phúc phận tu luyện mấy đời, nếu không biết quý trọng sẽ bị thiên lôi đánh đấy ạ.”

“Phi phi phi, cái miệng mồm này coi chừng chọc giận Bồ tát, không khéo lại linh nghiệm bây giờ.” Tiết phu nhân ăn chay niệm Phật nên đối với việc quỷ thần rất xem trọng.

Tiết Tri Thiển thi triển công phu quấn người, dựa vào cái miệng nói mãi không dứt khích lệ mẫu thân đổi ý.

Tiết phu nhân nghe xong quả nhiên có chút dao động, bất quá vẫn quả quyết cự tuyệt: “Khinh Ly tốt, dĩ nhiên ta biết, nhưng hai con muốn ở cùng nhau thì thật sự không thể nào, hai nữ nhân sống chung còn ra thể thống gì? Huống chi nay Khinh Ly vẫn còn là Thái tử phi, ta và cha con cũng không có bổn sự đến nỗi cùng Hoàng thượng tranh giành con dâu, ta khuyên con vẫn nên biết điều một chút, ngoan ngoãn nằm nhà chờ người đến cầu thân, ta với cha con đã bàn bạc rồi, nhất định sẽ làm linh đình, tuy so với đại hôn của Thái tử kém một chút nhưng nhất định sẽ không thua Tri Thâm, chúng ta muốn toàn bộ người trong kinh thành đều biết hòn ngọc quý trong tay Thừa tướng cũng không hề thua kém công chúa.”

Tiết Tri Thiển thấy nói mãi không được, thở hổn hển liên tục nói “Không lấy chồng!”, lại nói, “Nếu con muốn danh tiếng gì đó thì người hôm nay gả cho Thái tử chính là con, Khinh Ly biết con không muốn gả cho Thái tử nên mới thuyết phục Hoàng hậu nương nương để nàng gánh lấy hết mọi trách nhiệm, Khinh Ly lúc này còn đang gặp khó khăn, muốn tìm cách thoát khỏi để cùng con tư thủ, vậy mà hai người lại muốn đem con gả cho người khác, Khinh Ly biết được há không thương tâm? Con lặp lại lần nữa, cho dù chết cũng không gả, trừ phi hai người muốn bức tử con, vậy thì có thể để cho kiệu hoa tới rước đi rồi đó!”

Lời nói thâm tình như vậy làm Tiết phu nhân bị dọa không nhẹ, lại hừ mấy cái, oán giận nói: “Sao lúc nào cũng đem chữ chết đặt ở bên miệng thế kia, không sợ điềm xấu sao, được rồi được rồi, chuyện thành hôn của con trước không cần gấp, chỉ là chuyện của Khinh Ly không còn cách nào khác, cũng không thể để cho cha con nói với Hoàng thượng, Khinh Ly với con là một đôi nên không thể gả cho Thái tử, con muốn Hoàng thượng biến thành trò cười trong miệng thiên hạ sao?”

Có thể tranh thủ được thì tranh thủ, Tiết Tri Triển thấy tình huống tốt hơn liền nói: “Mẹ đã nói không nhắc lại chuyện thành hôn của con rồi thì tới khi cha về mẹ không được đổi ý khác đấy nhé, con cũng không phải muốn hù dọa người, lụa trắng con đã chuẩn bị xong cả rồi, nếu bức con thì hãy đợi nhặt xác con gái của mẹ đi.”

Tiết phu nhân còn chưa kịp nói thì chợt nghe tiếng của Tiết thừa tướng từ bên ngoài truyền vào: “Nếu con không gả thì chờ nhặt xác của cha đi!”

Chỉ thấy Tiết thừa tướng và Tiết Tri Thâm một trước một sau đi vào, trên tay Tiết Tri Thâm còn cầm một cuốn hoàng bố thêu tơ vàng, đúng là thánh chỉ.

“Có chuyện gì?” Tiết phu nhân hỏi.

Sắc mặt Tiết thừa tướng ngưng trọng, không lên tiếng.

Tiết Tri Thâm đáp: “Hôm nay cha ở trước cửa đại điện cùng Ôn công tử nói đến chuyện cầu hôn, trùng hợp bị Hoàng Thượng nghe được, Hoàng Thượng liền cao hứng thuận nước đưa thuyền, hạ chỉ chỉ hôn, rồi còn nói cha và Hoắc tướng quân đều là trụ cột của nước nhà, con gái của cha và Hoắc tướng quân cũng như con gái của Hoàng thượng, Hoắc cô nương gả cho Thái tử đương nhiên không phải chuyện đùa, nên vì không thể nặng bên này nhẹ bên kia cho nên hôn sự của A tỷ, Hoàng thượng cũng đã làm chủ, không những thăng quan hàm cho Ôn huynh còn ban thưởng phủ đệ mới, tơ lụa châu báu, đồ cưới cũng bằng với các công chúa, hơn nữa, thời gian cũng đã chọn xong, cùng ngày đại hôn của Thái tử.”

Tiết Tri Thiển khiếp sợ đến té xỉu trên đất.