Editor: Bạch Hồ
Beta: Tachito
Mặt như quan ngọc, mắt như lưu tinh, bên khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười ôn tồn tao nhã, lúc Ôn Tử Nhiên đi vào viện giống như mang theo một ánh mặt trời rạng rỡ, bầu không khí vốn căng thẳng bỗng chốc được tan ra, theo phía sau chính là thư đồng của chàng ta – Liên Sinh.
Tiết Tri Thiển nhìn qua Bao Uyển Dung một cái, Bao Uyển Dung hiểu ý gật đầu, chính là hắn ta.
Ôn Tử Nhiên sau khi ngồi xuống, còn chưa kịp hàn huyên, Tiết Tri Thiển cũng không khách khí hỏi: “Huynh tới đây làm gì thế?” Thật sự là khi nhìn thấy Ôn Tử Nhiên, liền nhớ tới việc hoàng thượng tứ hôn, lửa giận khó kiềm chế mà phát ra.
Ôn Tử Nhiên tất nhiên biết rõ Tiết Tri Thiển đang giận điều gì, đối mặt với thái độ ác liệt của nàng không chút nào buồn bực, nhếch lên khóe miệng hỏi: “Tiết cô nương là vì chuyện hôm qua mà tức giận sao?”
Biết rõ còn cố hỏi, Tiết Tri Thiển hừ một tiếng.
Ôn Tử Nhiên nói: “Hôm nay tại hạ đến đây, cũng là vì chuyện này.”
Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Ôn Tử Nhiên, ngươi đã đáp ứng ta như thế nào? Lật lọng không phải là hành vi quân tử!”
“Nếu tại hạ nói bị oan uổng, Tiết cô nương đang nổi nóng tất nhiên sẽ không tin, nhưng mặc kệ cô nương có tin hay không, tại hạ vẫn muốn nói, hôm qua thực sự là thân bất do kỷ, lúc thừa tướng nhắc chuyện này với ta, tại hạ còn có thể che giấu, không ngờ Hoàng thượng lại trực tiếp chỉ hôn, thật quá bất ngờ, đợi đến khi hay tin thì đã thành sự thật.”
Tiết Tri Thâm cũng đã giải thích qua với nàng, Tiết Tri Thiển biết rõ nếu oán giận Ôn Tử Nhiên thì có vẻ như đang cố tình gây sự, vì dù là bất cứ ai ở trong tình huống đó cũng sẽ không phản ứng kịp, chỉ nói: “Chuyện cũng đã xảy ra, ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của ai, hiện giờ vấn đề là phải giải quyết thế nào đây, huynh sẽ không dự định cùng ta thành thân thật đó chứ?”
“Tại hạ tự mình biết rõ, Hoàng thượng sở dĩ tứ hôn hoàn toàn là do Thừa tướng, Tiết cô nương là hòn ngọc quý trên tay Thừa tướng đại nhân, thân phận tôn quý biết bao, Tử Nhiên muốn thành thân với cô nương thì chẳng khác nào “thấy người sang bắt quàng làm họ”.”
Tiết Tri Thiển ngắt ngang lời hắn: “Ta đã sớm nói với huynh, ta sẽ không gả cho huynh, cũng không phải vì môn đăng hộ đối, mà là do lòng ta đã thuộc về người khác.”
“Chuyện này tại hạ biết, chỉ là tại hạ có một chuyện không rõ muốn thỉnh giáo cô nương.”
“Chuyện gì?”
Ôn Tử Nhiên nói: “Tiết cô nương một mực nói đã có người trong lòng, vậy cớ gì khi nói đến chuyện cưới gả vẫn giữ bí mật, đến mức Thừa tướng đại nhân phải để tại hạ đến cầu hôn?”
“Chuyện này…” Tiết Tri Thiển cứng họng, tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết về chuyện Hoắc Khinh Ly, đành phải nói: “Đây là chuyện của ta, không mượn huynh xen vào.”
“Phải, tại hạ cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ, cô nương đã không muốn nói thì tại hạ cũng không hỏi lại nữa.”
“Vậy huynh nói xem bây giờ nên làm gì? Ta không thể nào gả cho huynh được.” Tiết Tri Thiển không chút khách khí nói.
Ôn Tử Nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử: “Vốn là tại hạ có một kế, nhưng bây giờ lại không tiện nói ra.”
Tiết Tri Thiển thấy hắn có ý từ chối, có chút không vui, nói “Huynh cứ nói là được.”
“Vậy tại hạ xin nói thẳng, luận ngữ có câu: ‘Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác'[1], cô nương chỉ cần nói cho tại hạ biết ai là người trong lòng, tại hạ dù có kháng chỉ cũng sẽ gặp hoàng thượng bẩm tấu chuyện này, hiểu chi dĩ lý[2] thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, để người hữu tình chân chính trở thành người một nhà, Hoàng thượng nếu trách tội, tại hạ cũng sẽ một mình gánh chịu, quyết không làm cho Thừa tướng đại nhân khó xử.”
[1]: “Người quân tử giúp người ta làm việc tốt, không giúp người ta làm việc xấu[2] hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình : dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm độngTiết Tri Thiển nhìn Ôn Tử Nhiên, muốn từ trên mặt hắn phân biệt lời nói này là thật hay giả.
Bao Uyển Dung nghe Ôn Tử Nhiên khảng khái phân trần nhiệt tình, luôn cảm giác có điều không ổn, nhân tiện nói: “Tội kháng chỉ cũng không phải là nhỏ, ngay cả lão gia nhà ta cũng không dám, huống chi là công tử, công tử chẳng lẽ không sợ chết ư?”
Ôn Tử Nhiên nói “Sợ, đương nhiên sợ chứ, chỉ là tại hạ cảm thấy hoàng thượng là người thấu tình đạt lý, cho dù có giáng tội cũng sẽ không phạt nặng, huống hồ tại hạ là vì chung thân đại sự của Tiết cô nương, tướng gia sao có thể ngồi yên mà nhìn, nếu tướng gia giúp tại hạ nói tốt vài câu, chắc chắn Hoàng thượng sẽ xử nhẹ, nhìn như là tại hạ chịu thua thiệt, kì thực nếu nhìn xa trông rộng thì tại hạ đã được lợi ích, hôm nay tại hạ giúp Thừa tướng đại ân, ngày sau thừa tướng tất sẽ đề bạc tại hạ, đối với tại hạ mà nói, đây là chuyện được lợi chứ không hề thua thiệt.”
Tiết Tri Thiển suy ngẫm về kế sách của Ôn Tử Nhiên, mỗi câu đều suy nghĩ cho nàng, nếu như Ôn Tử Nhiên gánh lấy tội kháng chỉ một mình, như vậy nàng cùng toàn bộ phủ Thừa tướng đương nhiên sẽ không bị liên lụy, chỉ là thánh ý khó dò, nào có dễ như lời Ôn Tử Nhiên nói, Hoàng thượng nếu như không vui, mất mạng chỉ là chuyện trong chớp mắt, biện pháp của Ôn Tử Nhiên tuy hấp dẫn người nghe, nhưng lại không thể thực hiện được, nàng không thể vì mình mà tổn hại mạng người, càng không thể ở ngay lúc mấu chốt này ngang nhiên nói cho Hoàng thượng biết người trong lòng của nàng là Hoắc Khinh Ly, dù sao nàng đối với Ôn Tử Nhiên đã không còn tức giận, Ôn Tử Nhiên có thể nghĩ như vậy, giải thích rõ lần này Hoàng thượng tứ hôn xác thực không liên quan tới hắn, nói cho cùng vẫn là tự trách mình không nên xúc động mà đi nói cho cha mẹ rằng nàng thích Hoắc Khinh Ly, nếu không cha mẹ cũng sẽ không trong cơn tức giận mà trực tiếp giúp nàng định đoạt hôn sự này.
Tiết Tri Thiển nói: “Ý tốt của Ôn công tử, trong lòng Tri Thiển xin nhận, kế sách mặc dù tốt nhưng nguy hiểm cũng rất lớn, Tri Thiển không dám đem tính mạng của công tử ra làm tiền đặt cược, chuyện kết thân, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, công tử trước hết cứ trở về đi.”
Ôn Tử Nhiên dù bày tỏ hắn nguyện ý mạo hiểm như thế, Tiết Tri Thiển vẫn không đồng ý.
Nói thêm một hồi mới đuổi được Ôn Tử Nhiên đi.
Ôn Tử Nhiên đi rồi, Bao Uyển Dung đánh giá: “Tiểu thư, người có cảm thấy Ôn công tử này nghĩa khí quá lớn không?”
“Vậy thì sao?” Buổi nói chuyện qua đi, Tiết Tri Thiển đã thay đổi cái nhìn đối với Ôn Tử Nhiên, cũng không tán đồng lời của Bao Uyển Dung: “Bà cũng nghe rồi đấy, hắn làm như vậy cũng không phải là hoàn toàn vì ta mà là vì chính bản thân hắn, hắn biết rõ ta chắc chắn sẽ không gả cho hắn nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, Ôn công tử là chính nhân quân tử, nhũ nương à, bà cũng đừng đa tâm nữa.”
Bao Uyển Dung không thể hiểu nổi tên Ôn Tử Nhiên này, nghe Tiết Tri Thiển bảo thế thì cũng không nói thêm gì nữa.
Tiết phu nhân sai người đến gọi Tiết Tri Thiển cùng nhau dùng cơm trưa, Tiết Tri Thiển dẫn theo Bao Uyển Dung đi qua, trong bữa ăn, không quên đem chuyện Ôn Tử Nhiên từng đến quý phủ nói lại với Tiết phu nhân, đương nhiên sẽ không đề cập đến chuyện bọn họ tán gẫu, Tiết phu nhân oán trách, lúc Tử Nhiên đến tại sao không thông báo cho bà.
Cơm dùng đến một nửa, người trong nội cung đến, chừng trăm tên thái giám, mang rương lớn rương nhỏ, nối đuôi nhau tiến vào phủ Thừa tướng, công công đi đầu nói, đây là sính lễ Hoàng thượng ban thưởng cho Tiết đại tiểu thư, tổng cộng tám mươi bộ, so với lúc An Bình công chúa xuất giá chỉ ít hơn hai mươi bộ.
Tiết phu nhân cao hứng, hết tạ ơn Hoàng thượng rồi lại tạ ơn Bồ Tát, Tiết Tri Thiển thì khó xử trăm bề, ngay cả sính lễ cũng đều đưa tới, hôn sự này nghĩ muốn hủy thì càng khó khăn.
Bên này còn chưa nhấc rương xong, cửa tướng phủ lại có thêm một cỗ xe ngựa lộng lẫy, An Bình công chúa xuống xe nhìn thấy người ra ra vào vào, liền hỏi: “Quý phủ chúng ta đây là đang lo liệu chuyện hỉ sự sao?”
Tiết Tri Thiển đang lúc gấp rút tay chân luống cuống thì gặp được An Bình, cảm thấy hai mắt tỏa sáng, phảng phất như tìm được cứu tinh, nhiệt tình đi tới, vui vẻ nói: “Công chúa, người đã trở về rồi!”
An Bình gặp được Tiết Tri Thiển cũng rất vui vẻ, nắm chặt tay của nàng, cười nói “Bao ngày không gặp, bổn cung nhớ nhung Tri Thiển nhiều không kể xiết.”
Thấy Tiết phu nhân ở bên cạnh, An Bình hành lễ: “Mẹ chồng mạnh khỏe ạ.”
Tiết phu nhân tâm tình đang thoải mái, gặp phải An Bình tâm tình lập tức bị tụt dốc, trên mặt An Bình mang vẻ cung kính, dù sao nàng ta cũng là công chúa nên nở nụ cười miễn cưỡng: “Công chúa trên đường đi đã vất vả rồi.”
Khúc mắc giữa mẹ chồng nàng dâu từ ngày đầu tiên bước vào cửa thì đã có, An Bình cũng không để ý làm gì.
Vừa lúc đám công công đến thỉnh an, An Bình liền thuận miệng hỏi: “Rương lớn rương nhỏ này là cái gì?”
Công công nói “Là của hồi môn Hoàng thượng ban cho Tiết đại tiểu thư ạ.”
An Bình quả thực giựt nảy mình, nhìn qua Tiết Tri Thiển: “Chẳng lẽ Tri Thiển phải lập gia đình sao? Gả cho ai thế?” Dù gì cũng có thể khẳng định một chút, người này chắc chắn không phải là Hoắc Khinh Ly.
Tiết Tri Thiển đang phát sầu về chuyện này, nhiều người nhiều miệng không tiện nói chuyện, nhân tiện nói: “Nói ra thì rất dài dòng, công chúa vừa trở về khẳng định rất mệt mỏi, mời về phòng nghỉ ngơi trước đi ạ, thời gian sau này Tri Thiển sẽ đem ngọn nguồn sự tình kể lại cho công chúa.”
An Bình biết rõ có ẩn tình khác, cũng không hỏi nhiều nữa, trước tiên chỉ vào một người sau lưng, nói với Tiết Tri Thiển: “Tri Thiển, vị này là Tô Dĩnh cô nương.” Rồi sau đó để hạ nhân an bài chỗ ở cho Tô Dĩnh.
Tiết Tri Thiển nhớ tới Hoắc Khinh Ly từng nói qua với nàng, Tô Dĩnh là muội muội của Tô quý phi, không tránh khỏi chăm chú nhìn thêm, chỉ thấy dáng dấp Tô Dĩnh nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, bộ dáng rất lạc quan, lại bởi vì nàng đã giúp Hoắc Khinh Ly nên có ý tốt nhìn nàng ta cười khẽ.
Tô Dĩnh sớm đã âm thầm quan sát Tiết Tri Thiển, quả nhiên xinh đẹp không gì sánh được, khó trách ngay cả người như Hoắc Khinh Ly cũng bị mê đến thần hồn điên đảo, vì người này ngay cả tính mạng cũng không thèm để ý, chỉ là khi nhìn sính lễ chất đầy trong sân, không khó đoán ra, vị Tiết cô nương này tựa hồ gặp phải chuyện phiền toái rồi.
Giờ lên đèn, Tiết Tri Thâm từ trong cung trở lại, mới vào phủ liền nghe nói công chúa hồi phủ, lập tức giống như sấm sét giữa trời quang, nào dám trở về phòng, trực tiếp đi đến nội viện của Tiết Tri Thiển.
Tỷ đệ hai mắt lớn trừng đôi mắt nhỏ, mặt mày đều ủ rũ, chỉ tới khi An Bình bảo người gọi Tiết Tri Thiển qua, Tiết Tri Thiển mới nói: “Yên tâm đi, ta chưa từng quên chuyện đã đáp ứng với đệ, chỉ là hiện giờ ta có chuyện cầu xin công chúa, chuyện của đệ chỉ có thể tạm thời để qua một bên.”
Tiết Tri Thâm đối với An Bình chỉ là ám ảnh tâm lý, cũng không phải thật sự sợ nàng ta, nghe Tiết Tri Thiển nói như thế liền hỏi: “Công chúa có thể giúp tỷ sao?
Tiết Tri Thiển thành thật trả lời “Không biết nữa, nhưng hy vọng là sẽ giúp, không chỉ chuyện của ta mà còn có chuyện Khinh Ly, hiện giờ cũng không nghĩ ra người nào khác.”
Tiết Tri Thâm như đang suy nghĩ mà gật đầu: “Tỷ đi đi, tiện thể giúp ta nói với công chúa một tiếng, đêm nay ta sẽ ngủ ở thư phòng.”
Tiết Tri Thiển nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, sau đó đi đến phòng công chúa.