Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 45: Tôi Không Phải Tàn Phế

"Vùng an toàn?", Lục Thiên Tình ngây ngốc hỏi lại.

Cô cứ cảm thấy Phó Dung thực sự có gì đó rất lạ, nhưng lại không rõ là lạ chỗ nào.

"Không có gì cả.

Nào, mau lên xe trở về đi.

Tiểu Lục, đợi tôi hoàn thành nghiệp lớn, tôi mới có thể hứa sẽ cho em được cuộc sống yên bình.

", Phó Dung cười xòa, càng nói càng khiến Lục Thiên Tình khó hiểu.

Hứa hẹn cái gì? Cô cũng đâu có hứa gì với anh ta? Nhưng không nghĩ nhiều nữa, cô liên bước ra xe.

Khẽ thở dài, dù sao Thạch gia mới là nhà đúng luật pháp của cô, dẫu có vì hai anh em kia mà không muốn về cũng là điều không thể.

Hơn nữa, cô càng không nên nán lại quá lâu ở nhà Phó Dung, ít nhiều gì cũng gây thêm phiền phức không đáng có.

Nghĩ thế, cô liền cám ơn, sau đó tạm biệt Phó Dung, miễn cưỡng ngồi lên xe trở vê.

Trong lòng bất giác cảm thấy sợ hãi, vì không biết người đến đón cô là ai.

Nhưng vào xe rồi mới thở phào, vì người đón cô là lão quản gia Lý.

Lão cười hiền từ, gật đầu chào cô.

Lục Thiên Tình bước lên xe, lại không nhịn được mà ló mặt ngó ra ngoài cửa kính, Phó Dung vẫn đứng đó, bóng dáng tuấn mỹ mỉm cười mà vẫy tay tạm biệt cô.

Đợi đến khi chiếc xe khuất hẳn, Phó Dung mới thu lại nụ cười, nhìn vào bầu trời xanh bao la phía trên mà lẩm bẩm.

"Tiểu Lục, trước khi tất cả yên ổn.

Tôi dẫu có muốn cũng phải biết giới hạn, không thể vì ích kỷ mà kéo em vào cuộc chiến của mình.

.

"

Về đến nhà, Lục Thiên Tình hít một hơi sâu mà bước vào.

Cô càng không biết sẽ có bão táp phong ba gì chờ mình trong ấy nữa.

Nếu Thạch Vũ biết cô dám bỏ nhà qua đêm ở nhà đàn ông, thì cô sẽ thành ra bộ dạng thảm hại gì chứ? Cô rón rén như một kẻ trộm, không dám lộ cả tiếng động ra ngoài.

Cô chỉ vì sợ ba chồng, sợ ông biết chuyện sẽ treo đầu cô lên cành cây cao.

Vì dù gì, Thạch gia cũng là một đại gia tộc hiển hách có tiếng, từ trước tới nay chưa từng phạm phải sai lầm đáng xấu hổ gì.

"Rón rén như vậy là vì sợ ba phát hiện sao? Lục Bối Di, tôi còn tưởng rằng cô không biết xấu hổ"

Một tiếng nói châm biếm từ phòng khách vang lên khiến bước chân Lục Thiên Tình phải khựng lại.

Nghe thôi cũng biết, người nói chỉ có một mình anh chồng đáng quý của cô.

Cô ngó lơ, vẫn tiếp tục lướt qua, xem như chẳng nghe thấy gì cả.

"Đứng lại đó!", Thạch Tâm Thất ném quả lê trên tay xuống, lớn tiếng.

"Anh bảo tôi đứng thì tôi phải đứng ư?", Lục Thiên Tình đáp trả.

Cái tát bỏng rát kia vẫn còn in trên mặt, âm thầm nhắc nhở cô.

Nói xong, cô lại rời khỏi đó.

Bất ngờ, Thạch Tâm Thất lao đến trực tiếp giữ chặt lấy tay cô, áp lên tường, dùng cả người anh mà chắn trước mặt cô.

Đôi mắt lãnh đạm kia, như có hết mười phần khói lửa.

"Ở cùng gã một đêm, đã mạnh miệng như vậy? Lục Bối Di, cô cùng gã đã làm ra những chuyện bại hoại gì rồi?", Thạch Tâm Thất gắn giọng, đôi mắt sâu đầy ma lực đó cứ như muốn nuốt chửng cô, thiêu đốt cô mà không chừa lại một chút xương cốt qì.

"Anh nghĩ ai cũng vô sỉ như anh sao?", Lục Thiên Tình gắt lên, vùng vẫy mà xô Thạch Tâm Thất ra, dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn anh.

Người đàn ông này, tại sao không bao giờ có lý lẽ vậy chứ? "Vô sỉ? Tôi đánh cô một cái để gọi là dạy dỗ, cũng xem là vô sỉ sao?"

"Tôi căn bản không làm gì sai, anh đừng có lấy lý do dạy dỗ ra để biện hộ cho hành động vũ lực thô bạo đó của mình.

Thạch Tâm Thất, anh không phải chồng tôi thì lấy tư cách gì mà dạy dỗ chất vấn chuyện tôi làm? Còn tôi, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.

cô nói rồi, lập tức xoay người bỏ đi, cơn giận đùng đùng.

"Tô Linh Tuệ chết, thực sự không liên quan đến cô?"

Thạch Tâm Thất bất ngờ hỏi một câu nằm ngoài dự kiến, khiến Lục Thiên Tình sững người.

Hai tai cô lùng bùng, tự hỏi đầu óc anh ta nghĩ cái gì vậy chứ? Tô Linh Tuệ kia chết thì có liên quan gì đến cô đâu! "Thạch Tâm Thất, anh đánh giá tôi cao quá rồi.

Cô ta chết thì liên quan gì đến tôi, càng huống hồ, tôi chẳng có lý do gì để làm vậy.

Anh có thể đừng có cái suy nghĩ bệnh hoạn như vậy được không?", Lục Thiên Tình không nhịn nổi nữa mà gay gắt, sau đó lập tức bỏ về phòng, bản thân có chút căng thẳng, càng không biết Thạch Tâm Hân bây giờ đã ra sao.

"Cũng hy vọng, không liên quan đến cô!

Nếu không, Phó Dung hắn thực sự đáng chết rồi"

Trở về phòng, Lục Thiên Tình khẽ khàng mở cửa ra.

Cô đứng hình vài giây vì bên trong không thấy Thạch Tâm Hân đâu cả.

Cả chiếc giường trống rỗng, đến cả chiếc xe lăn quen thuộc cũng mất dạng rồi.

Theo thói quen, cô gọi "Hân"

một tiếng.

Trong lòng không ngừng suy nghĩ rốt cuộc anh đã đi đâu? Cô ngó dọc ngó xuôi, đồ đạc vẫn còn nguyên, chỉ có người là không thấy đâu cả.

Mà ở cạnh bàn, con mèo thần tài đã vỡ cũng đã được sửa lại như nguyên hiện trạng, không có vết nứt gì.

Cô ôm lấy con mèo thủy tỉnh, thầm cảm thán không biết là ai đã chắp vá lành lặn lại nó.

Đột nhiên, từ phòng tắm có tiếng cửa mở.

Cô kinh ngạc, đặt con mèo xuống, nhẹ nhàng quay người hướng về phía cửa.

Cánh cửa mở ra, Thạch Tâm Hân từ trong đó đi ra.

Cô trông thấy anh, hai mắt mở to, hoàn toàn chết sững.

Trái tim cô run rẩy, cái gì thế này? Thạch Tâm Hân không phải bị liệt hay sao? Sao lại có thể đi đứng một cách bình thường như vậy? Hơn nữa đôi chân kia!

Thực sự nhìn kĩ thì không có phần nào là yếu ớt tàn phế cả.

Rốt cuộc là thế nào? Tại sao, tại sao lại thay đổi nhanh như thế.

Thạch Tâm Hân bước ra, đĩ nhiên cũng nhìn thấy cô, nhưng hoàn toàn không có chút gì là hoang mang cả.

Là anh cố tình xuất hiện như vậy, anh muốn cô biết từ trước đến nay, anh căn bản không phải là phế nhân gì.

Chuyện dưới màn mưa kia, chuyện cô vì Phó Dung mà muốn ly hôn với anh, đã khiến Thạch Tâm Hân không thể ngồi yên được nữa.

Chỉ là vì một số chuyện, vì những bóng ma ám ảnh trong quá khứ, vì sợ sẽ phải bước ra ngoài xã hội đối diện với những thứ lòng người rắn rết kia, lâu dân mới khiến Thạch Tâm Hân ủ mình trốn lâu trong chiếc kén kia đến như vậy.

Nhưng anh, vẫn không lựa chọn mở miệng nói chuyện với cô.

Vì một khi Thạch Vũ biết, ông sẽ còn tìm anh mà đục khoét vết thương cũ nhiều đến mức nào? "Hân!

Anh! ", Lục Thiên Tình ấp úng.

Cô vẫn chưa tin được vào sự chuyển biến tình trạng đột ngột của Thạch Tâm Hân.

Cô thu vào mắt dáng vẻ anh tuấn kia, vóc người cao ráo tuấn mỹ, khi anh bước đi quả như một nam thần làm điêu đứng trái tim thiếu nữ của mọi cô gái.

"Chân của anh! "

Thạch Tâm Hân không trả lời, chỉ châm chậm tiến về phía cô, mỗi bước chân đều dứt khoác không có lấy chút do dự, trong lòng thâm nghĩ rốt cuộc cô còn có bộ mặt khác biệt gì.

Nếu không phải bấy lâu nay anh thường lén lút mà tập luyện vận động gân cốt, thì có lẽ nằm lâu như vậy đã khiến anh tàn phế thật.

Thạch Tâm Hân không những muốn biết lý do tại sao cô chọn ở cạnh Phó Dung, mà còn muốn biết sóng gió nhà họ Tô rốt cuộc có phải do cô một phần đã nhúng tay vào? Vì theo anh biết rõ ràng, Tô Mẫn Ái kia trước nay vẫn luôn hiểu chuyện, tuy không hòa nhập mấy đối với Tô Linh Tuệ, nhưng cũng không có sát ý.

Nhưng chỉ trong một đêm, Tô Linh Tuệ lại chết, bản thân cô ta thì mất tích, điều này ngoài khả năng Tô Mẫn Ái chịu đả kích lớn từ người khác ra thì không còn có nguyên nhân gì.

Và muốn biết cô có can dự hay không, phải dùng một phép thửi Anh lấy từ trong ngăn tủ ra một tờ giấy, đặt xuống giường.

Lục Thiên Tình cầm lấy, đó lại là đơn ly hôn!.