[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 25: 25 Uyển Cơ

Editor: Lưu Hii

Cũng may ngoại trừ vị nữ tử này ra thì các cô nương khác vô cùng hăng hái, bạc tới chính là đại gia, bảo các nàng làm cái gì các nàng cũng làm hết.

Một cô nương ôm đàn tỳ bà ôn nhu nói, "Nói về Hố Ngàn Người ở Dương Châu nha.

Năm xưa Thái Tổ Hoàng Đế bình thiên hạ, khởi binh ở Nam Dương, một đường đánh lên phương bắc, Dương Châu là cửa ngõ quan trọng.

Lúc đó, bên trong thành chia thành hai phái, phái chủ chiến và phái chủ hoà, phái chủ hoà chiếm đa số, bởi vì Thái Tổ lão nhân gia đã hạ lệnh, không được giết kẻ đã hàng.

Nhưng Tiết Độ sứ Thôi Lưu cùng với họ hàng là Yến Vương, sợ Thái Tổ giận chó đánh mèo, nên nhất quyết chống đối, biến thành bắc thành nơi tàn sát một ngàn người phái chủ hoà.

Sau đó, nơi này liền hình thành xú danh Hố Ngàn Người, phong cảnh âm u, ma khóc sói gào!"

Tạ Trọng Tự đã từng đi qua "Hố Ngàn Người" ở thành bắc của Dương Châu mà cô nương ôm tỳ bà nói.

Nàng còn nghĩ rằng đó chỉ là một sườn núi nhỏ, thảm thực vật vô cùng tươi tốt, cái tên là do du khách thêu dệt, nào ngờ lại có loại điển cố này.

Nàng có chút rầu rĩ, đã hơn một trăm năm trôi qua, hoàn toàn nhìn không ra nơi đó trước kia lại như vậy.

Một tiểu cô nương ôm đàn nhị nói, "Vậy ta nói một chút về những món ăn ở Dương Châu nha, đầu cá chép om dưa, đầu lợn để nguyên nướng, viên thịt cua, còn có điểm tâm sáng như bánh bao Tam Đinh, xíu mại Phỉ Thuý, nếu đến Dương Châu mà không thử những món đó thì vô cùng uổng phí."

Tạ Trọng Tự: Đa tạ, đã khuya thế này, ta cũng đói rồi.

Các cô nương tiếp tục tán gẫu về mọi thứ, từ phong tục lịch sử đến những con đường lớn ngõ nhỏ đầy dâm dục, hay vừa mới nói xong về các vị đại nhân lưu danh sử sách, thì những tên ma cô chết tha hương nơi đất khách được đưa lên sân khấu ngay sau đó.

Lúc mới nghe, Tạ Trọng Tự còn cảm thấy rất thú vị, nhưng khi nghe hơn mười câu chuyện nàng lại dần dần cảm thấy mệt mỏi.

Nàng chống cằm, nhìn vào thì giống như đang nhìn chăm chú vào các cô nương đang hớn hở nói không ngừng, nhưng dư quang lại liếc nhìn Tuyên Giác.

Chậc, ngồi nghe những chuyện thế này mà cũng nghiêm túc ghê!

Cuối cùng, hơn hai mươi cô nương đều đã moi hết cõi lòng nói một vòng, chỉ còn một ca nữ cuối cùng chưa tham gia.

Nàng ta thực sự lôi thôi lếch thếch, nhìn có vẻ chẳng có tinh thần gì.

Nhìn đến dung mạo, bất quá chỉ mới hơn hai mươi, mi mục thanh tú, mũi nhỏ nhỏ, đôi môi phong tình, quả thực là điển hình của cô nương uyển chuyển ôn nhu.

Từ vóc dáng có thể nhìn ra nàng ta từng là người thanh lệ lịch sự tao nhã, nhưng hiện tại, "thanh" đã bị nghiền nát chỉ còn mỗi màu xám xịt.

"Tiểu Uyển, đến lượt ngươi kìa." Cô nương áo lam ngồi xếp bằng trước mặt nàng ta nhắc nhở.

Tiểu Uyển lúc này mới hồi thần, tròng mắt chuyển động, lí nhí nói, "Ta, ta không có chuyện gì hay để kể cả."

"Ai! Tuỳ tiện kể một chút là được!" Cô nương áo lam phía trước đè thấp giọng nói, "Hai vị này không phải loại người ngang ngược không nói lý, kể một chút lại có tiền thưởng, thật là chuyện tốt.

Ngươi đã lâu không được tiếp khách rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, Linh tỷ tỷ sẽ không thu lưu ngươi nữa đấy."

Tiểu Uyển mấp máy răng môi, như đang vắt óc suy nghĩ, mới vừa rầm rì thốt ra được chữ "Dương", nàng ta liền cúi thấp đầu, nhìn vào móng tay không có chút màu máu của mình, thật sự không nói được cái gì khác.

Tạ Trọng Tự nhíu mày, tinh thần của cô nương này có vấn đề, đại khái là người khác thường duy nhất của đêm nay.

Tuyên Giác đang nhắm tới nàng ta sao?

Tuy nhiên, Tuyên Giác dường như không để ý lắm, chàng dịu dàng nói, "Tiểu Uyển cô nương nếu không khoẻ, cứ trở về nghĩ ngơi, không sao cả."

Lời mới ra khỏi miệng, Tiểu Uyển như được đại xá, hoảng loạn không ngừng tung cửa chạy đi.

Đi vội vàng, cửa cũng không kịp đóng, vẫn là cô nương áo lam từng nhắc nhở Tiểu Uyển thở dài rồi đứng dậy khép cửa lại, sau đó đi tới trước mặt Tuyên Giác và Tạ Trọng Tự quỳ xuống, nàng ta áy náy nói, "Tiểu Uyển mắc bệnh nhẹ có chút không khoẻ, hơn nữa nàng là người hướng nội, để hai vị gia phải chê cười rồi."

Không nghĩ tới Tuyên Giác cứ như vậy buông tha Tiểu Uyển, chàng lại đối với cô nương áo lam không thuận theo không buông tha, "Hử? Tiểu Uyển...!Là năm Minh Quang thứ mười, cô nương tên Uyển Cơ đã đạt được danh hiệu Hoa khôi Dương Châu ư?"

".....!Dạ." Cô nương áo lam cứng đờ người, do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp đúng sự thật.

Tuyên Giác "Để làm được Hoa khôi không chỉ dựa vào giọng nói là được, mà còn phải xem dáng người dung mạo, đối nhân xử thế, còn có xét xem bối cảnh gia thế.

Nàng ta? Hướng nội?"

Cô nương áo lam "..."

Nàng ta và Tiểu Uyển cũng không thân thiết lắm, nên không biết phải đáp lời thế nào, cũng may có người thẳng thắn nói, "Tiểu Uyển, nàng ấy cũng là người đáng thương.

Danh hiệu Hoa khôi nâng giá trị con người nàng ấy cao hơn, Oanh Thanh Mạn của bọn ta cũng có nhiều khách ghé đến, nhiều người tới chỉ muốn nhìn thấy nàng ấy, thậm chí có người nguyện ý chuộc nàng ra, hoặc là có người còn hứa cho nàng vị trí chính thất.

Nhưng nàng lại không đồng ý, chỉ nói muốn chăm chỉ tích bạc, tự chuộc mình ra."

"Ta nói, năm đó nàng ấy vừa tài vừa giỏi, dù xuất môn sớm, chỉ cần làm thiếp cho gia đình giàu có, nói không chừng cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều."

"Kỳ thật Uyển Cơ đã gom góp đủ số tiền để chuộc thân, nhưng năm đó đi không thành.

Nghe nói, là do vị tình lang kham khổ mà nàng ấy hứa hẹn cả đời, cuối cùng không biết vì sao, tên đó không nói lời nào liền biến mất.

Lúc này Uyển Cơ mới phát điên."

"Nói là điên thì cũng không đúng là điên, chỉ là người đang sống sờ sờ như thế lại sa sút tinh thần biến thành như bây giờ.

Vòng nguyệt quế của Hoa khôi được làm từ loài hoa có vòng đời ngắn ngủi, thật đúng là phù dung sớm nở tối tàn."

Các công tử, thư sinh đi ngang qua Dương Châu rất nhiều, có người đi lên kinh thành tham gia thi cử, hoặc cũng có người chỉ đơn giản là chỉ đi du ngoạn.

Khi tình ý mặn nồng, hứa hẹn không phải khanh sẽ không thú, không lâu sau những kẻ rác rưởi đó lại vỗ mông chạy đi mất.

Tạ Trọng Tự vẫn chưa nghĩ ra chuyện này có gì đặc biệt....!Ngoại trừ việc Uyển Cơ thật đáng thương.

Tuyên Giác như đang suy nghĩ điều gì đó, chàng ngẩng đầu nhìn về phía cô nương áo lam hỏi, "Chuyện là như thế sao?"

Cô nương áo lam môi run run đáp, "Xem là như thế đi....."

Tuyên Giác "Thoạt nhìn cô nương và vị Uyển Cơ kia có quan hệ không tồi, ngươi đã từng gặp qua vị tình lang kia của nàng ta sao?"

"...." Cô nương áo lam cắn môi, "Chưa từng gặp."

Bỗng có người phá đám, "Ai nha! Chắc chắn là A Sanh tỷ tỷ đã từng gặp hắn!"

"....! Thật ra ta đã từng gặp hắn vài lần.

Trước khi Uyển Cơ thành Hoa khôi thì không một ai quan tâm đến nàng ấy, chỉ có một người ngày ngày đến thăm nàng, giống như chỉ là một tên tiểu tử, chẳng qua ta cũng không biết hắn là ai."

Ba người đàn bà thành một đài diễn, huống chi là oanh oanh yến yến đang tề tụ trong một phòng, cũng có người đang âm thầm khuấy vũng nước đục để phá đám.

Tạ Trọng Tự ngồi khoanh chân, hai khuỷu tay gác lên đầu gối, dùng bàn tay nâng mặt lên, nàng lẩm bẩm, "Hay hắn là một tay tình trường già đời? Vậy nên mới lừa được Uyển Cơ như thế?"

Kế bên nàng là một bà thím trung niên, nhưng vẫn nhìn ra nét phong tình lúc trẻ cười khanh khách nói, "Lời này của tiểu công tử sai rồi.

Một chữ "Tình", ai có thể định nghĩa được toàn vẹn! Tình lang kia của Uyển Cơ.....!Nếu như thật sự là tình lang mà nói, đi lại đều trốn tránh người khác, từ xa xa nhìn thấy cô nương người ta thì mặt đỏ tai hồng.

Tay tình trường già đời? Ta thấy cũng chỉ là kẻ non nớt mà thôi."

Sau khi nghe lời này của nàng ta, mọi người xung quanh vô thức nhớ lại, sau đó nhất thời mồm năm miệng mười nói, "Hắn giống như....!Tên tiểu sinh mặt trắng?"

"Dưới miệng có nốt ruồi."

"Sao ngươi nhớ được hay vậy??"

Tuyên Giác lẳng lặng lắng nghe, Tạ Trọng Tự cũng đang nghe, sau đó bắt đầu phân tích mọi thứ.

Nhưng nàng chưa từng thấy qua hồ sơ vụ án mạng này, không thể nào hiểu rõ bằng Tuyên Giác, nàng có thế biết được Tuyên Giác đang dẫn dắt đề tài đi đến nơi nào, cũng vui vẻ giúp chàng dẫn mọi chuyện đi đúng hướng.

Nàng càng nghe nhiều, thì mọi chuyện càng rối lên.

"Đều đã là chuyện của năm sáu năm trước cả rồi." Vẫn là cô nương áo lam cười áy náy, đánh gãy mọi người, "Để hai vị gia chê cười rồi, hai vị nghe chuyện gì đó vui vẻ một chút, thấy được thú vui mới mẻ.

Hai vị còn muốn nghe cái gì không? Nếu không, chúng ta lại bắt đầu kể một vòng nữa?"

Tạ Trọng Tự nghiêng đầu nói, "Đều đã kể qua một vòng rồi, các tỷ tỷ hẳn là đã mệt mỏi rồi, thôi bỏ đi." Sau đó nàng nhìn về phía cửa, giống như không đành lòng nói, "Uyển Cơ đáng thương quá.

Biểu ca, không bằng chúng ta giúp nàng chuộc thân, sau đó lại giúp nàng tìm cái gã đã phụ bạc nàng?"

Cô nương áo lam "..."

Nàng ta không nhìn ra được, hai người này không những hào phóng tiêu tiền như rác, còn có lòng nhiệt tình muốn làm việc trượng nghĩa như vậy!

Nhưng "lòng nhiệt tình" tới muộn này, cũng giống với chuyện xen vào việc của người khác, có vẻ không hay ho cho lắm, nên nàng ta lập tức lên tiếng cự tuyệt, "Đa tạ hảo ý của tiểu thiếu gia, nhưng vẫn là không cần đâu."

"Bằng không bảo Uyển Cơ cùng ta về Vọng Đô?" Tạ Trọng Tự tiếp tục nói không cho nàng ta ngăn cản, "Nhà ta rất lớn, đến lúc đó ta lấy cẩm la tơ lụa, phỉ thuý vàng ngọc dưỡng nàng ấy.

Cha ta sẽ không ngăn cấm ta đâu."

"..." Cô nương áo lam không xem những điều Tạ Trọng Tự nói là sự thật, "Tiểu Uyển cũng sống ở Oanh Thanh Mạn đã hơn hai mươi năm, nàng ấy đã quen ở nơi này rồi,"

Lại nói, làm gì có thiếu gia của gia đình giàu có ở kinh thành có thể cưới một nữ tử phong trần kia chứ?

Tạ Trọng Tự còn đang muốn nói thêm điều gì đó, thì Tuyên Giác đã dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ý đồ ngăn nàng lại.

Tuyên Giác nhìn nàng nói, "Không đứng đắn." Sau đó lại nói với cô nương áo lam, "Chẳng qua biểu đệ ta thích làm mọi chuyện rối tung như vậy, cô nương không cần để lời hắn nói ở trong lòng.

Không còn sớm nữa, ta cũng phải mang biểu đệ quay về rồi."

Cô nương áo lam ngẩn người, chỉ như vậy đã kết thúc rồi ư?

Các cô nương còn lại cũng có chút không muốn buông tha....!Uyển Cơ không đi, nhưng các nàng lại muốn đi a!

Đó chính là kinh thành Vọng Đô đó, dù làm chó nhà giàu, cũng được ăn uống đầy đủ, tốt hơn so với làm người nghèo khổ nơi hương dã này nhiều!

"Công tử không muốn nghỉ tạm một đêm ở đây sao?" Có cô nương kiều diễm đề nghị, "Bên ngoài đều đã tối đen rồi đó!"

Tuyên Giác bật cười, "Không được.

Mang hắn qua đêm ở bên ngoài, phụ thân hắn biết sẽ phạt ta mất." Sau đó lại nói thêm, "Hắn cũng sẽ bị phạt."

Tạ Trọng Tự sờ sờ chóp mũi, như là sợ hãi phụ thân sẽ trách phạt, chột dạ đi theo sau Tuyên Giác, cả hai chuồn mất.

Hai người thưởng bạc quả thực vô cùng hào phóng, lúc hai người đã đi xa, vẫn có cô nương lưu luyến nhìn theo.

Cuộc sống vì miếng cơm manh áo của những nữ tử phong trần đó, quả thật khác một trời một vực so với nhân sinh của Tạ Trọng Tự, nàng không nhịn được bèn quay đầu nhìn lại nơi đó một lần.

Chỉ còn hơn nửa canh giờ nữa là tới hừng đông, đây là lúc bầu trời tối tăm nhất, bên ngoài lan can các ca lâu quán rượu đều treo trản đèn lưu li rực rỡ.

Kiến trúc gác mái tầng năm của Oanh Thanh Mạn làm bằng gõ, ở nơi đó không có một tia sáng nào có thể leo tới.

Bỗng nhiên, Tạ Trọng Tự thấy cửa sổ nhỏ trên tầng bốn được đẩy ra, có người đang ở trên đó nhìn bọn họ.

Sắc mặt người đó trắng bệch, gương mặt không rõ ràng lắm.

Nhưng từ y phục người đó mặc, Tạ Trọng Tự có thể đoán ra được....!Là Uyển Cơ.

"Sao vậy?" Thấy ngựa của Tạ Trọng Tự giảm tốc độ, Tuyên Giác cũng dừng lại chờ nàng, hỏi.

Tạ Trọng Tự bị sự xuất hiện của Uyển Cơ làm gián đoạn, quên mất định nói cái gì đó với Tuyên Giác, ngược lại nàng hỏi, "Ngươi đang hướng tới Uyển Cơ?"

Tuyên Giác "Ừ."

Tạ Trọng Tự "Không phải ngươi tra vụ án phóng hoả giết người sao? Sao lại liên quan tới Uyển Cơ?"

Tuyên Giác như đang sắp xếp lại hồi ức, ngữ điệu chậm rãi đáp, "Tên thư đồng phóng hoả năm đó tên là Hàn Vượng, ở phố Văn Xương thay mọi người viết thư chép sách, hoặc làm chữ nổi hoạ thơ từ, bán mấy thứ đó lấy bạc, nhưng sinh hoạt vẫn túng quẫn.

Án tử năm đó, sau khi kết tội Hàn Vượng tức khắc bị xử chém, ta nhìn qua lời khai của hắn, quả thực không có sơ hở, vật chứng chứng thực đều rất rõ ràng, thơ tình viết cho Lương tiểu thư cũng rất chân thành.

Ta lại điều tra chút đồ dùng cũ của hắn, cũng không phát hiện vấn đề gì, ngoại trừ, có một lá thơ tình đã bị cháy một nửa."

Ngữ khí của Tuyên Giác vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi, bất tri bất giác Tạ Trọng Tự bị cuốn vào đó, "Hả?"

"Là gửi cho Uyển Cơ."

Tạ Trọng Tự nhíu mày,"....!Ngươi nói, Hàn Vượng và Uyển Cơ có quen biết nhau sao?"

"Có lẽ." Tuyên Giác cười khẽ nói, "Cho nên ta mới tới đây điều tra."

Vụ án tử này cứ như đang mở ra trước mắt Tạ Trọng Tự, nàng hít vào một ngụm khí lạnh, vừa định hỏi lại, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo của những người bán hàng rong...

Các quán ăn cửa hàng thừa dịp sắc trời vẫn còn mờ mờ nên đang chậm chạp mở cửa.

Sắc trời hừng đông, Dương Châu vốn là nơi phồn hoa tấp nập, cuối cùng cũng lộ ra một vẻ mặt bình dị gần gũi.

Những con phố ven sông vắng lặng và yên ả, tiếng nước chảy róc rách, những con thuyền lẳng lặng trôi theo dòng nước, những âm thanh rao hàng mềm mại bằng ngôn ngữ người Ngô.

Ánh nắng ban mai buổi sáng vàng rực, phủ đều lên những tản đá đầy rong rêu bên đường.

Tạ Trọng Tự thức trắng đêm nên phản ứng có chút chậm chạp, bị ánh nắng ấm áp chiếu một lúc, nàng mới nhớ tới đã quên mất chuyện gì.

Chuyện Bài Vân Phưởng thì sao?

Nàng nhìn bóng dáng Tuyên Giác không nhanh không chậm phía trước, thầm nghĩ việc không thể cứ thế bỏ qua được.

Nàng kẹp bụng ngựa, đuổi tới bên cạnh chàng, nói "Không phải ngươi nói muốn đi tra án, nếu ta đi theo, nói không chừng có thể tra ra chuyện Bài Vân Phưởng sao?"

Tuyên Giác vô cùng thành thật đáp, "Nửa câu đầu không sai."

Thực tế là, chàng cũng đang rất vội, thật sự sợ Tạ Trọng Tự nửa đêm sẽ chuồn mất, nên mới đem nàng và Diệp Trúc tách ra.

Tạ Trọng Tự "..."

Ngụ ý này của Tuyên Giác, còn không phải nói là nửa câu sau là lừa người sao??

Trước giờ toàn là Tạ Trọng Tự hố người, rất ít khi có người dám hố nàng.

Nào có nghĩ tới sẽ có một ngày té ngã trên người Tuyên Giác như thế, nghĩ lại nguyên nhân thì, cũng e là do Tuyên Giác là kiểu chính nhân quân tử, đặc biệt là khi chàng mười tám mười chín tuổi, quả thực là kiểu người điển hình của công tử thế gia.

Vậy nên, nàng thiếu cảnh giác, không bố trí phòng vệ.

Tạ Trọng Tự bị hố đến mức nghẹn lời, phía trước Tuyên Giác đã xuống ngựa, đứng trước một cửa tiệm đang bán món gì đó nóng hôi hổi, mua điểm tâm.

Sau đó lại đi tới chỗ Tạ Trọng Tự, đưa điểm tâm cho nàng.

Điểm tâm dùng lá sen bọc lại, lúc mở ra, bên trong là bánh bao Tam Đinh, xíu mại Phỉ Thuý, gạch cua sủi cảo chưng cùng chả gà xé các loại, đúng lúc vừa rồi Tạ Trọng Tự đã được nghe tới những món mỹ thực này.

Tuyên Giác đứng dưới nắng mai, chàng dịu dàng nói, "Điện hạ, ngài đừng gấp, nửa câu sau cũng sẽ nhanh thôi."

Nếu đã đồng ý với nàng, ta nhất định sẽ làm được....