SPD

Chương 7: Kiểm tra năng khiếu

Suy đi tính lại, cái nhiệm vụ này chẳng cần đến 7 người, chỉ mình nhỏ thôi là quá đủ.

Cậu ta chẳng nói chẳng rằng về cái thứ nhiệm vụ chết tiệt đó.

Nếu suy nghĩ kĩ lại, thân thế của cậu ta hoàn toàn là bí ấn khi biết sự tồn tại của sinh vật siêu nhiên nào đó trên Trái Đất này.

Nhưng nó có hẳn là sinh vật siêu nhiên hay không? Hay cậu ta mới là cái thứ siêu nhiên mà tôi đang nói đến đó.

Khi tôi đang chìm vào những dòng suy nghĩ về nhỏ, bất chợt có thứ gì đó hiện lên trong đầu tôi. Bằng 1 cách giằng xé và đau đớn đã làm cho đầu tôi như muốn nổ tung. Thứ đó hiện lên với những giọng nói trẻ con cùng với những hình ảnh mờ nhạt.

Một đứa trẻ đang cười? Một chiếc váy màu trắng?

“Sho à, chơi với tớ đi!”

Lại là hình ảnh một đứa trẻ…là con gái? Trên mặt có máu?

“Xin lỗi…”

Tuyệt nhiên tôi không thể chịu đựng được nữa, những âm thanh và hình ảnh đó đã trở thành 1 tiếng rít như muốn phá tan đầu tôi.

- Todosaki… Cậu không sao chứ? Todosaki!!!

Là giọng nói của Hanako, hình như tôi đã được cứu sống, cậu ấy đã cố lay tôi từ đó đến giờ.

Tôi đã được trở về với thực tại. Những dòng kí ức đó là sao? Tôi không hề biết cô bé đó.

Tôi nhìn sang nhỏ. Cậu ta đang nhìn tôi nhưng với một ánh mắt có vẻ gì đó mãn nguyện. Cậu ta hứng khởi khi thấy tôi bị như vậy?

Một lúc sau khi mọi thứ đã êm ắng, nhỏ mới nói nhỏ với tôi một cách ẩn ý:

- Có vẻ như cậu đã thấy gì đó, giờ thì tôi nên vui hay nên buồn?

Tôi nhìn nhỏ với một sự nghi hoặc, thứ cậu ta nói là gì? Có quá nhiều những câu hỏi trong đầu tôi.

Cắt đứt dòng suy nghĩ ấy của tôi là ánh mắt kì lạ của Haza.

Có vẻ như tôi và cậu ta cũng từng quen nhau.

Ánh mắt đó không phải là ánh mắt của những người xa lạ.

Nó vừa sắc lẹm, lại vừa mang vẻ gì đó hối tiếc...

----------------------------------

Trở về trường, nhóm chúng tôi được giáo viên nhắc về thành tích mới đạt được, cũng có vẻ như là 1 lời khen thưởng? Ít nhiều gì thì đó cũng chỉ là một việc mà cô giao cho chúng tôi. Nên tôi cũng chẳng hứng thú gì về lời khen thừa thãi đó, nhưng nếu nó làm Hanako vui thì tôi cũng không có vấn đề gì.

Thời gian cứ thế trôi qua với những bài luyện tập nhàm chán. Nếu như 1 tuần có 10 buổi học cách chiến đấu này kia thì tôi trốn tập đến 8 buổi. Và nay cũng sắp đến ngày kiểm tra năng khiếu hàng tháng.

Kiểm tra năng khiếu được chia làm 3 ngày. 2 ngày đầu là để kiểm tra viết, tức là kiểm tra những kiến thức đã được học trong 1 tháng vừa qua, còn 1 ngày cuối cùng, chúng tôi sẽ phải kiểm tra thực hành, đó là kiểm tra khả năng chiến đấu từ những buổi tập mà tôi đã trốn không biết bao lần kia.

Tôi không mong ngày này đến cho lắm, bởi muốn có chỗ đứng vững chắc trong môi trường khắc nghiệt này thì cả não và cơ thể tôi phải hoạt động suốt 24/24 trong 3 ngày quái quỷ kia.

Học viện này có quy định rất rõ ràng: kiểm tra viết có bài dưới điểm trung bình, ngay lập tức đuổi học, kiểm tra thực hành không đạt yêu cầu hay vi phạm bất cứ thứ gì đã nhắc đến trong các buổi luyện tập từ 2 lỗi trở nên cũng sẽ không được tiếp tục ở ngôi trường này thêm 1 buổi nào nữa.

Theo như tôi thấy, trong lớp D chẳng mấy ai lo đến vụ thi thực hành, mà hầu hết chỉ là những bài thi viết. Cũng phải thôi vì mấy người ở đây đều có điểm số thấp nhất toàn trường, trừ nhỏ, Hanako, Haza Uraki và 1 người đặc biệt nào đó mà vẫn chưa ai hay. Họ đều là những người có năng lực được đánh giá qua bài thi phỏng vấn hoàn toàn phù hợp với lớp D này.

Cũng bởi vì nhốn nháo với bài kiểm tra viết mà hết người này đến người kia đều nhờ 3 người đặc biệt có trình độ học vấn tương đương lớp B dạy kèm. Và đương nhiên, không chỉ tôi mà là cả lớp, họ luôn ý thức được rằng nhỏ sẽ không bao giờ giúp mấy chuyện này, nên chẳng mấy ai ngó đến cậu ta để dạy kèm cả.

Thế nhưng hẳn là cuộc chơi nào cũng có ngoại lệ, lại là cái cậu Ida Kendo đó năn nỉ nhỏ mãi không thôi trong suốt cả 1 buổi sáng để được cậu ta kèm.

Hẳn là vậy bởi cậu ta đã từng hùng hồn tuyên bố sẽ theo đuổi nhỏ tới cùng. Theo tôi nhớ thì câu chuyện có vẻ như sau:

Vào lúc chiều tà, khi mà chúng tôi trở về kí túc xá sau buổi luyện tập thứ 2. Tôi và nhỏ đi song song, nhưng không ai nói chuyện với ai và chúng tôi đứng cách nhau khoảng 2m. Bỗng từ đằng sau, cái cậu Ida đó đi lên chen vào giữa chúng tôi, mắt nhìn không rời vào nhỏ.

- Cậu có nhớ tôi không? Tôi là Ida Kendo học cùng lớp với cậu đây. Tôi thấy cậu rất tuyệt và cả tính cách của cậu nữa, tôi rất thích nó. Nói thẳng ra là…tôi thích cậu!

Nghe đến đấy, tôi chú ý vào vẻ mặt nhỏ hơn. Nó vẫn vậy, chẳng có 1 chút cảm xúc nào. Thế nhưng, bằng 1 phép thần kì nào đó mà khoảng chừng 5 giây sau, mặt nhỏ bắt đầu đỏ bừng lên. Mắt nhỏ bỗng trở nên long lanh hơn. Nhỏ đảo mắt khắp phía rồi cúi gằm mặt xuống, sải chân nhanh hơn.

Thấy vẻ mặt nhỏ như vậy, trên gương mặt cái cậu Ida đó bỗng sáng bừng lên, cảm thấy như vừa bắt được mẻ cá lớn, cậu ta hét to như không chỉ để nhỏ nghe thấy mà là tất cả mọi người xung quanh:

- Tình cảm tôi dành cho cậu là thật lòng, thế nên tôi sẽ theo đuổi cậu đến cùng! Tôi sẽ không chịu thua đâu.

Rồi cậu ta cũng sẽ phải ngán ngẩm cái tính tình của nhỏ mà thôi. Nhưng biết đâu được, cái thứ gọi là "sức mạnh tình yêu" vô hình đó lại mang lại động lực lớn cho cậu ta không chừng.

Nói xong, cậu ta quay sang phía tôi như định nói điều gì đó. Tôi chán ngấy việc này, thế nên trước khi cậu ta buông bất cứ lời nào, tôi cố tình bước nhanh hơn, đưa lòng bàn tay ra phía trước như 1 ám hiệu: “Xin đừng tiếp chuyện với tôi.”

Thế nhưng nào ngờ cậu ta lại cố chấp đến mức gạt bàn tay tôi sang 1 bên, choàng vai bá cổ tôi như 1 người bạn trí cốt rồi nói chuyện với tôi:

- Này, cậu quen cậu ấy hả? Nếu đúng thì cho tôi hỏi tên cậu ấy là gì? Thật tiếc là cô giáo mới chỉ gọi họ của cậu ấy mà thôi.

- Không quen.

Tôi trả lời thẳng thừng với cậu ta như 1 thái độ ngỏ ý: “Xin đừng nói thêm bất cứ câu nào nữa”. Thế nhưng cậu ta chẳng để ý mà cứ thế tuôn ra 1 tràng:

- Này, rõ ràng là có quen. Cậu đừng hòng lừa tôi. Tôi có thấy 2 người đi với nhau vào hôm thi tuyển và còn nói chuyện vào ngày nhận lớp. Chằng phải rất thân thiết sao? Nói đi, 1 cái tên cũng không được hả?

Đúng là cũng có quen, nhưng mối quan hệ của chúng tôi chẳng có ai nhận xét là "thân thiết" như cậu ta nói cả. Để tránh khỏi mối nợ phiền phức này thì tôi đành phải lấy cái tên của nhỏ ra như 1 sấp tiền đập thẳng vào cậu ta vậy.

- Teikita Tsuki.

Nghe được thế, mặt cậu ta vui mừng rõ rệt.

- Vậy hả? Cám ơn cậu nhiều. Sau này trong quá trình chinh phục cậu ấy mong cậu sẽ giúp đôi phần.

Cậu ta đúng là bám dai như đỉa. Tình cảnh tôi bây giờ cũng giống như việc đòi nợ mà chủ nợ siết luôn cả con nợ vậy. Cảm thấy quá phiền phức nên tôi hất cái tay đang chạm vào người tôi kia ra mà 1 mạch đi về kí túc. Cậu ta cũng chẳng bám theo nữa. Nhưng cậu ta lại nói với tôi 1 câu làm tôi nghĩ không biết cậu ta có vấn đề về nhận thức hay không khi tôi đã tỏ rõ thái độ như vậy.

- Trông cậy vào cậu nha, cậu đúng là 1 người bạn tốt đấy, Todosaki.

Quay về việc chính, Ida vẫn cứ ngồi năn nỉ nhỏ. Còn nhỏ thì vẫn đeo tai nghe, đọc cuốn sách kì lạ nào đó mà chẳng hề bận tâm đến con thỏ đang van xin bên cạnh.

Không biết có phải do tôi suy nghĩ nhiều hay không, mà bỗng nhiên ý định giải vây cho nhỏ xuất hiện trong đầu tôi. Mặc dù tôi biết là nhỏ sẽ và không bao giờ cần, thế nhưng tôi vẫn đứng dậy và qua chỗ cậu ta.

- Cậu phiền quá đấy, Ida.

- Ủa, Todosaki? Thay vì nói tôi phiền, sao cậu không qua ngăn cản Hanako sử dụng phòng cậu làm nơi dạy kèm?

Cậu ta vừa nói gì vậy? Tôi vẫn chưa thể tin vào tai của mình. Nếu là Hanako thì có hơi không vấn đề gì với tôi, nhưng là cả 1 lũ tụ lại thì thà lấy dao đâm chết đi cho rồi.

Tôi đành qua bàn Hanako mà hỏi rõ. Sự thật là vậy, tôi đã nghe đúng rồi. Cậu ấy còn nói bằng giọng rất tự nhiên cho cái lí do không đâu của mình:

- Phòng sinh hoạt chung thì có Haza sử dụng rồi, tại cậu ấy có thành tích học tập tốt nhất lớp nên rất nhiều người nhờ cậu ấy kèm. Còn tôi là con gái, sao có thể để 1 lũ người trong đó có con trai ập vào phòng mỗi ngày được. Mà phòng cậu thì chẳng có đồ đạc gì nhiều, không gian rất rộng nên tôi định mượn làm phòng dạy kèm luôn. Tôi định xin đàng hoàng cơ mà cậu biết rồi thì tôi xin luôn vậy. Cám ơn nhiều nhé!

Lí do cũng có vẻ hợp lí và là Hanako xin, nên tôi đành phải chấp nhận.

Chỉ còn 1 tuần là tới kì thi năng khiếu, nghĩ đến nơi lưu trú tạm, chẳng còn nơi nào ngoài phòng của Tsuki. Nếu chỉ có 1 mình tôi thì có không hợp lí cho lắm và giờ đây tôi chẳng còn nghĩ đến ai khác ngoài Ida, chỉ còn cậu ta là có thể gánh cùng tôi qua kiếp nạn này.

Thế nên tôi về chỗ của nhỏ, giật tai nghe của nhỏ ra.

- Cậu dạy kèm cho Ida đi.

Nhỏ nhìn tôi, có vẻ gì đó là bất ngờ. Nhưng mà cũng đúng, bởi đến tôi còn chẳng hiểu tôi đang làm gì.

Nhỏ đeo lại cái tai nghe, chẳng nói chẳng rằng. Tôi đành lấy luôn cả chiếc điện thoại của nhỏ.

- Nếu cậu không dạy kèm thì cái người duy nhất ưa nổi cậu sẽ bị đuổi học, và cả cái thành tích lớp D này sẽ bị kéo xuống rồi bị mấy lớp khác khinh thường đấy.

Tên Ida nhìn tôi rồi quay qua nhìn Tsuki mà gật đầu lia lịa.

Nhỏ nhìn tôi không chớp mắt. Nghiêng đầu với cái vẻ mặt khó hiểu rồi nói với tôi:

- Tại sao tôi phải quan tâm mấy thứ vô bổ đấy?

Tôi hết nói nổi thật rồi. Nghĩ lại mới thấy những lí do của tôi nghe thật buồn cười, nhưng biết sao được, tôi đã bị dồn đến thế đường cùng rồi.

Nhưng rồi nhỏ nghĩ vu vơ điều gì đó, rồi lại quay sang nhìn tôi và Ida.

- Chỉ 1 lần này thôi.

Vậy là tôi đã có thể có lí do để bám rễ ở nhà nhỏ vào mỗi buổi tối. Còn tên Ida thì cứ nghĩ tôi đang tạo điều kiện cho 2 người tác hợp nên có vẻ sau này sẽ thêm phần phiền hà.

Tôi trở về chỗ ngồi, bỗng thấy cái người tên là Abe Tatsu - cậu cao to mà đã từng tỏ thái độ với cậu lớp trưởng khi đề nghị giới thiệu về bản thân ấy đang ngồi chơi xơi nước với đồng bọn và không có vẻ gì là “xin được dạy kèm” hay “học bài chăm chỉ” cả.

Nếu tháng đầu đã có người phải ra khỏi trường thì tôi chẳng ngại gì mà nghĩ đến cậu ta đầu tiên.