Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 58: Rõ Ràng Cô Đã Từ Bỏ

Dạo này công việc của Triệu Ngu cố định, về cơ bản chỉ chạy qua chạy lại giữa nhà và phòng tập. Cô không bắt trợ lý đi theo nữa, cho ekip được nghỉ ngơi ngắn hạn, lúc ra ngoài cô toàn tự lái xe.

Thẩm Tuyển Ý nhắn tin cho Tiểu Sư bảo cậu ta tạm thời không cần đến đón, rồi lon ton theo Triệu Ngu vào gara.

Triệu Ngu đã thi lấy bằng trong nước từ mấy năm trước, ngoài bài kiểm tra đầu phải mất chút thời gian, dù gì không cần biết bao nhiêu năm đã qua, thi lý thuyết đều là cả một vấn đề với bọn học sinh dốt, thì mấy môn sau đều qua truông thuận lợi.

Huấn luyện viên còn khen cô có tiềm chất làm tay đua, chẳng biết có phải là vì anh ta muốn xin ảnh có chữ ký cho con gái nên mới khen cô trái lương tâm không.

Vì thế Triệu Ngu máu lên nhất thời, còn mua một chiếc xe việt dã trông rất đầu gấu nghe đồn có thể chạy 30 nghìn cây số ngoài hoang dã, tuy rằng đến nay tổng số km xe đi vẫn chưa được đến 10 nghìn cây.

Dáng cô cao gầy, bình thường trông chẳng liên quan gì đến cái từ nhỏ xinh, nhưng vừa đứng trước con xe việt dã này, nhất là khi ngồi sau ghế lái, thì lại có vẻ vô cùng nhỏ xinh.

Thẩm Tuyển Ý liếc loạt đèn đầu gấu ăn chơi gắn trước xe, chậc chậc mấy tiếng, ngồi xuống ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Xe to thế này, em có lái được không đấy?”

Triệu Ngu nói: “Đúng là không lái được thật.” Cô nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn anh: “Vậy anh còn không xuống đẩy xe à?”

Thẩm Tuyển Ý: “…………”

Yên lặng ngậm cái miệng bô bô lại.

Kỹ thuật lái xe của Triệu Ngu đúng là không tồi, ổn định vững chắc. Xe chạy trên đường, đèn đóm đêm hè sáng trưng, cô lái khỏi gara thì mới nhớ ra mình không đeo kính, bèn gọi Thẩm Tuyển Ý bên cạnh: “Lấy hộ em đôi kính ở hộp xe với.”

Thẩm Tuyển Ý hỏi: “Em cận thị à?”

Triệu Ngu híp mắt: “Loạn thị, tối em phải đeo.”

Loạn thị là một loại tra tấn với người lái xe ban đêm, không đeo kính là bên ngoài toàn quầng sáng đủ mọi loại màu, còn không nhìn rõ được cả số trên đèn xanh đèn đỏ.

Thẩm Tuyển Ý mở nắp ra lật mấy cái, tìm thấy đôi kính gọng vàng bên trong. Anh nhìn Triệu Ngu đang lái xe hết sức chuyên chú, ngẫm nghĩ một lát, anh cởi đai an toàn nghiêng người sang.

Triệu Ngu hoảng sợ, suýt đánh trật tay lái: “Làm gì đấy?! Để em tự đeo!”

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay ấn đầu cô: “Đừng nhúc nhích, nhìn đường cẩn thận đi!”

Xe đã hòa vào dòng xe cộ đông đúc, trái phải đều có xe khác. Triệu Ngu không dám phân tâm, lái xe cẩn thận, chỉ có thể để anh tùy ý cúi người đeo kính cho mình.

Khi chân gọng đặt lên vành tai, ngón tay anh cọ qua vành tai cô, còn săn sóc vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai cô.

Góc độ và khoảng cách này gần như là tư thế ôm.

Đợi lúc anh ngồi về chỗ, Triệu Ngu vội mở cửa xe ra. Gió đêm ùa vào, Thẩm Tuyển Ý cột kỹ đai an toàn: “Sao lại mở cửa sổ đấy?”

Triệu Ngu còn chưa nói gì, anh lại à một tiếng đầy sâu xa: “Em định lên hot search chung với anh chứ gì?”

Triệu Ngu tức tối lườm anh, lại đóng cửa sổ xe lại, “Anh im đi! Đừng làm ảnh hưởng đến việc lái xe của em!”

Thẩm Tuyển Ý trề miệng, quay đầu ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ, cửa xe phản chiếu hình ảnh cô đang lái xe.

Hình như dù là nam hay nữ thì vẫn rất ngầu khi tập trung lái xe. Khí chất của Triệu Ngu lúc đeo đôi kính gọng vàng có vẻ khác với bình thường, có sức hút của một người phụ nữ trưởng thành trí thức.

Sao vẻ đẹp của một người có thể thay đổi nhiều đến thế nhỉ?

Giống hoa hồng dại, giống tường vi nở ban đêm, lúc này lại tựa như hoa tulip tao nhã.

Thẩm Tuyển Ý ngắm ảnh phản chiếu trên cửa xe một lát, rồi quay đầu lại ngắm người thật.

Tuy rằng Triệu Ngu lái xe hết sức chuyên chú, nhưng khóe mắt cô vẫn có thể nhận ra cái nhìn chăm chú của anh. Cô nghiêng đầu liếc anh một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Thẩm Tuyển Ý nói: “Ngắm vì em đẹp đấy.”

Triệu Ngu tưởng anh lại định khịa mình gì đấy, đã chuẩn bị khịa lại anh rồi, ai ngờ anh lại bắt đầu khen cô, khiến cô trở tay không kịp.

Còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Tuyển Ý lại buông tiếng thở dài nói tiếp: “Tiểu Ngu nhà mình ấy à, giờ đúng là càng lớn càng xinh.”

Triệu Ngu nổi hết cả da gà da vịt, “Im đi!”

Thẩm Tuyển Ý cười hì hì hỏi: “Làm sao? Thẹn thùng rồi à?”

Triệu Ngu quay đầu lườm anh đầy dữ tợn: “Không muốn lên tin xã hội thì im ngay cho em!”

Bình thường đoạn này Triệu Ngu toàn vừa hát vừa lái xe về nhà, bây giờ ghế phụ có thêm một cái loa tạp âm, kêu ông ổng suốt quãng đường, Triệu Ngu cảm thấy đường lái xe về dài hơn thường lệ.

Đây là lần thứ hai Thẩm Tuyển Ý đến nhà cô kể từ sau vụ uống say kia.

Rõ ràng mới tới lần hai, nhưng anh lại ra vẻ rất tự nhiên như ở nhà. Anh quen cửa quen nẻo mở tủ giày thay giày ra, tùy tiện nằm lên sofa, cầm điều khiển từ xa bật TV lên.

Kênh đang phát lại vừa hay là kênh ca nhạc, đài đang chiếu một show thương mại mà Triệu Ngu tham gia vào năm ngoái.

Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại hỏi cô: “Ở nhà em toàn xem chương trình của em hả?”

Triệu Ngu mặt mày vô cảm: “Anh còn nói thêm một chữ thì em sẽ đẩy anh xuống khỏi ban công, ngày mai chúng ta cùng lên hot search.”

Thẩm Tuyển Ý mím môi, duỗi tay làm động tác kéo khóa miệng, yên lặng xem TV.

Triệu Ngu hừ lạnh một tiếng. Cô về phòng thay quần áo, tắm táp xong mới mở tủ lạnh lấy ra một túi sủi cảo đông lạnh ăn liền đi vào trong bếp. Nấu sủi cảo ăn liền cũng phải mất 10 phút, cô chỉ nấu cho bản thân một bát canh rau. Lúc cô bưng bát ra, Thẩm Tuyển Ý đang đứng trong phòng khách trêu cá cô nuôi.

Anh quay đầu lại nói: “Lần trước tới anh không để ý là em cũng nuôi cá.”

Triệu Ngu nhớ ra cá anh nuôi toàn chết, cô đặt bát lên bàn cơm, cà khịa: “Tự sướng gớm nhỉ, anh thì nuôi cá nỗi gì, như anh người ta gọi là đưa cá về cõi chết.”

Thẩm Tuyển Ý trề miệng.

Triệu Ngu cởi tạp dề vắt lên lưng ghế, kéo ghế ra: “Được rồi, tới ăn đi.”

Ánh đèn màu cam trong phòng ăn hắt ánh sáng ấm áp lên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch. Thẩm Tuyển Ý rửa tay xong thì ngồi xuống đối diện cô. Anh ngắm nghía rau xanh nhạt nhẽo vô vị trong bát cô, lại nhìn nhìn sủi cảo sắc hương đầy đủ trong bát mình, anh đẩy đẩy bát lên đằng trước: “Em ăn mấy cái đi.”

Triệu Ngu kiên quyết từ chối: “Không cần! Muộn thế này rồi, ăn một bát rau xanh em đã thấy tội lỗi lắm rồi.”

Thẩm Tuyển Ý múc một miếng sủi cảo lên bằng thìa, đưa qua: “Một cái thôi.”

Triệu Ngu che kín bát lại bằng hai tay: “Không muốn không chịu không cần! Không ăn!”

Thẩm Tuyển Ý nhấc người, cánh tay đưa về đằng trước. Anh duỗi cánh tay dài, nhét thẳng vào miệng cô.

Mãi đến khi miếng sủi cảo vào đến miệng, Triệu Ngu vẫn còn đần mặt ra. Bấy giờ Thẩm Tuyển Ý mới nhếch miệng cười, ngồi trở về đầy thỏa mãn, “Tập cả ngày chưa ăn tối, ăn mỗi thế kia làm sao được. Mấy đứa sao nữ các em, giữ dáng đến mức không cần giữ mạng luôn.”

Anh quấy sủi cảo trong bát, ngẩng đầu thì thấy Triệu Ngu vẫn nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, anh bèn hỏi với vẻ mặt hoài nghi: “Mặt em làm sao thế? Chẳng lẽ em thả nguyên liệu đen tối gì vào bát anh?”

Triệu Ngu nuốt miếng sủi cảo kia, hơi chết lặng nói: “Không cần em đổi thìa cho anh à?”

Bấy giờ Thẩm Tuyển Ý mới phản ứng lại được, anh liếc nhìn chiếc thìa trong tay, “Em để ý à?” Anh gác thìa sang một bên, cầm đôi đũa lên: “Trước kia không phải tụi mình còn từng gặm chung một que kem sao, anh còn tưởng là em không ngại cơ, anh ăn bằng đũa cũng được.”

Mặc dù mấy chục năm đã qua, nhưng anh vừa nhắc tới, mùa hè nắng chói chang ve râm ran kia lại hiện lên rõ ràng trong ký ức.

Lúc ấy, có lẽ chuyện vui vẻ nhất là đi chọn kem que trong quầy đồ ăn vặt với anh.

Triệu Ngu cảm thấy người này phiền hết sức.

Rõ ràng cô đã từ bỏ rồi.

Ánh đèn tông ấm phản chiếu trong đôi mắt rực rỡ lấp lánh của anh, anh gõ gõ đũa, “Không có độc ha? Vậy anh ăn nhé.”

Sủi cảo đông lạnh ăn liền có ngon thế nào cũng chẳng ngon bằng sủi cảo nhà làm. Nhưng khi cúi đầu, anh lại ngửi thấy mùi hương xa cách đã lâu.

Đấy là mùi dầu vừng tự chế của dì Trương nhà hàng xóm.

Anh không giỏi ăn đồ cay lắm, nhưng lại rất thích mùi vừng. Món khoái khẩu nhất của anh là dầu vừng do nhà dì Trương tự chế, ngon nhất cả vùng. Hồi nhỏ ăn gì anh cũng phải bỏ thêm dầu vừng, nhất là trong mì và sủi cảo, còn phải cho mấy thìa lớn, bỏ nhiều đến độ dầu vừng phủ kín nước dùng mì, lưỡi tê đi vì vị vừng.

Hồi còn sống, bà nội thường xuyên gửi mấy chai lên Bắc Kinh.

Nhưng lịch trình của anh bận quá, rất ít khi ăn cơm ở nhà, ra ngoài làm việc cũng không thể ôm khư khư chai dầu vừng theo được. Chỉ mỗi lần về Hàng Châu anh mới được thỏa mãn cơn thèm.

Về sau bà nội qua đời, chẳng còn ai biết thú ham mê này của anh, lâu lắm lâu lắm rồi anh chưa được nếm lại hương vị này.

Nghe nói nhà dì Trương cũng không còn bán dầu vừng nữa, ngoài người thân, những điều tốt đẹp trong ký ức cũng sẽ dần phai nhạt đi. Thật ra anh đã sớm hiểu rõ cũng như chấp nhận sự thật này.

Dầu vừng trong bát rõ ràng nhiều hơn mức thường, gần như bọc đầy mỗi chiếc sủi cảo.

Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi đối diện.

Cô mặc quần áo ở nhà, mái tóc dài vẫn buộc cao như trước, nhưng phần đỉnh đầu hơi rối, để lộ vẻ tùy ý khi ở nhà. Món rau trong chén trông chẳng ngon mắt chút nào, nhưng cô vẫn ăn ngon lành.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô hơi ngượng nghịu cúi đầu, lại dữ dằn bảo: “Còn  không ăn nữa là nhão đấy!”

Chẳng hiểu sao Thẩm Tuyển Ý lại bật cười: “Dầu vừng nhà em miễn phí hay gì? Sao bỏ nhiều thế.”

Triệu Ngu liếc bát anh một cái, nghi hoặc hỏi: “Anh không thích ăn à?”

Cô nhớ rõ là anh rất thích ăn mà. Hồi bé cô tự cổ vũ bản thân ăn theo, ai dè tê suýt cắn phải lưỡi.

Không biết có phải Thẩm Tuyển Ý cũng nhớ tới chuyện này không, ý cười trong mắt càng tăng thêm. Khi cúi đầu, anh nói rất khẽ: “Thích.”

Anh ăn xong hết cả bát sủi cảo, đến canh cũng không chừa lại.

Triệu Ngu líu lưỡi: “Đói vậy cơ à? Anh no chưa? Chưa no thì em nấu cho anh bát nữa.”

Thẩm Tuyển Ý thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng: “Để dành lần sau đi.”

Tiểu Sư gọi điện thoại sang, giọng nói hoảng sợ: “Anh, đêm nay anh không định qua đêm ở nhà Tiểu Ngu đấy chứ? Bao giờ em sang đón anh được đây?!”

Thân là một Ngu Mỹ Nhân, cậu ta sợ xám hồn thật rồi.

Cũng may Thẩm Tuyển Ý không làm chuyện gì khiến cậu ta đánh mất lý trí, anh gọi cậu ta tới đón luôn.

Tiểu Sư thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Em đã đợi nửa tiếng dưới gara nhà Tiểu Ngu rồi ạ, anh ơi anh mau xuống đi! Đội mũ đeo khẩu trang cẩn thận đừng để người ta chụp được nhé!”

Thẩm Tuyển Ý: Sớm muộn gì cũng phải tống cổ cái tên fan não tàn ăn cây táo rào cây sung này đi!

Đoàn phim đã gần đóng máy, phải quay bù rất nhiều cảnh, về sau cũng không tiện xin nghỉ. Ngày cuối, hai người quyết định phần này, lại dượt qua ba bài liên khúc lần nữa. Sau khi xác định không sai sót gì, Thẩm Tuyển Ý tiếp tục về đoàn đóng phim.

Chu kỳ quay của bộ phim này dài hơn các bộ trước, phim lịch sử chú trọng chi tiết, bên sản xuất đã hướng tới việc lên đài trung ương từ ban đầu. Thời gian đóng máy có lẽ là vào trung tuần tháng 6, nhưng vì Thẩm Tuyển Ý phải đi làm khách mời nên sau khi thương lượng, đạo diễn đã tập trung quay các cảnh của anh trước, toàn bộ đất diễn của anh đã kết thúc vào đầu tháng 6.

Còn lúc này, trên mạng đã bàn tán xôn xao về concert hợp thể của hai lưu lượng hàng top lớn.

Các fan cướp được vé đã hân hoan hớn hở chuẩn bị sẵn sàng để lên đường, fan nào không cướp được vé thì nói là dù không vào được, cũng phải đứng ngoài sân vận động nghe ké!

Vì đây là sân nhà của Triệu Ngu nên hầu hết những người tranh được vé đều là Ngu Mỹ Nhân. Ý Nhân lăn lộn bao năm trong giới các lưu lượng hàng khủng, cái gì nên làm cái gì không nên họ vẫn rõ ràng. Trước khi tranh vé thì nói rõ hùng hồn, nhưng gần tới mở màn họ lại lên Super Topic dặn dò các fan có thể đến tận nơi, đến lúc đó nhất định không được giọng khách át giọng chủ. Lúc anh nhà mình không lên sân khấu thì đừng bật lightboard hay lightstick đỏ, phải tôn trọng sân nhà.

Trước đây Tất Chu còn rất lo lắng là những kẻ ship couple sẽ khiến fan hai nhà bất mãn dẫn đến choảng nhau. Nhưng chẳng ngờ từ khi tung tin đến nay, có rất ít cư dân mạng chèo thuyền.

Mọi người đều cảm thấy việc hai lưu lượng đỉnh cao lớn hợp tác với nhau là một sự kiện lớn xưa nay chưa từng có trong giới giải trí, là sự kiện có tính cột mốc trong các fandom! Là chuyện trang nghiêm! Quan trọng! Chèo thuyền chính là bất kính với cử chỉ thần thánh này!

Nhưng ít cũng không có nghĩa là không có, thật ra thuyền của các lưu lượng khủng lúc nào chẳng có, chẳng qua fan hai nhà này có sức chiến đấu mạnh mẽ quá, hơn nữa toàn tránh nhau có hợp tác bao giờ. Con thuyền mà họ hard ship này, vừa trồi lên một cái sẽ bị muôn người phỉ nhổ, nên phải tem tém lại chèo trong âm thầm.

Lần hợp tác sân khấu sau nhiều năm này, đối với các bạn chèo thuyền sinh tồn trong kẽ hở thì chẳng khác gì ánh sáng dưới vực sâu, tia nắng giữa ngày Đông, khiến họ thấy được hi vọng le lói.

Trước sự chờ mong của bao người, concert rốt cuộc cũng tới như đã hẹn.

[HẾT CHƯƠNG 58]