Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 2 - Chương 105: Vân Thiên biệt viện

Editor:HamNguyet

Vân Thiên biệt viện.

Từ trên chiến thuyền xuống dưới, Phượng Phi Ly nắm tay Tần Lạc Y, tao nhã lại vội vàng hướng tới một gian phòng đi đến, ngón tay hắn ôn nhuận, khớp xương rõ ràng, nắm lấy thập phần thoải mái.

Dư quang khoé mắt Tần Lạc Y rất nhanh liếc mắt nhìn phía sau một cái, ánh mắt Nhị sư huynh tối đen sáng quắc nhìn nàng, trong lòng không khỏi nhảy lên, tránh tránh, muốn tránh thoát tay Đại sư huynh, Phượng Phi Ly tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, lại cầm thật chặt, hoàn toàn không tính buông tay.

Phượng Phi Ly tiến vào trong phòng, đúng là gian phòng Nhị sư huynh lúc trước cố ý vì nàng bố trí, sau khi đi vào, hắn thuận tay đem cửa phòng đóng lại, cước bộ trở nên vội vàng, mang theo nàng thẳng đến giường mà đi.Tần Lạc Y có trì độn, cũng biết hắn muốn làm cái gì.Nhị sư huynh còn ở bên ngoài.

"Đại sư huynh, chàng buông ra trước." Nàng dừng cước bộ lại, hơi hơi nhíu mi, lại dùng lực rút tay thủ.Theo phương hướng cửa sổ nhìn lại, một mảnh xanh biếc, đã không thấy thân ảnh Nhị sư huynh, bất quá nàng biết Nhị sư huynh ở ngay tại phụ cận.

"Không bỏ!" Phượng Phi Ly trở lại, cười đến yêu nghiệt, sau đó dùng sức lôi kéo một cái, liền đem thân thể nàng kéo vào trong lòng hắn.Đôi tay cầm tay nàng dần dần đi xuống, gắt gao ôm thắt lưng mảnh khảnh của nàng.

"Cả đời này nàng cũng đừng nghĩ kêu ta buông tay." Tiếng nói vừa dứt, môi hắn liền hạ xuống, hôn lên môi nàng đỏ mọng kiều diễm môi, khóe môi tràn ra một tiếng thở dài thỏa mãn: "Y nhi, còn có thể ôm nàng cảm giác thật tốt!"

Trong lòng Tần Lạc Y nhất thời mềm nhũn.Phượng Phi Ly nóng bỏng hôn nàng, trong nóng bỏng mang theo một chút cẩn thận mất mà tìm được.Hắn không nhắm mắt, mâu quang nhẹ nhàng lưu chuyển trên khuôn mặt nàng tinh xảo, e sợ nhắm mắt một cái, nàng sẽ giống như cảnh trong gương có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tần Lạc Y mẫn cảm nhận ra hắn không yên, nhắm hai mắt lại, hơi hơi ngửa đầu, không hề kháng cự, hai tay nâng lên ôm thắt lưng hắn, nhẹ nhàng tựa vào trong lòng hắn.Trước mắt hiện lên bọn họ trong Hỗn Độn Chi Nguyên, mà nàng bị trận pháp ngăn trở ở bên ngoài, rõ ràng có Hỗn Nguyên Thiên Châu, lại vô năng vô lực nhìn một màn kia.Trên tay ôm càng chặt.Thiếu chút nữa a!

Chóp mũi ngửi hương vị quen thuộc trên người Đại sư huynh, thiếu chút nữa...Nàng liền vĩnh viễn mất đi bọn họ! May mắn ở thời điểm mấu chốt nhất, La sư tổ cùng sư phụ đem trận pháp phá giải.

Mở mắt ra, nàng nhìn khuôn mặt Đại sư huynh yêu nghiệt, hắn một bên hôn nàng một bên tham lam nhìn nàng, mắt hoa đào tối đen tựa như hút vào quang hoa rực rỡ từ nhật nguyệt, lóe ra sủng nịnh cùng tình ý không chút nào che dấu.

Trong lòng Tần Lạc Y rung động, lông mi thon dài nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt nổi lên quang hoa liễm diễm, bàn tay đặt trên thắt lưng hắn di chuyển, chủ động nâng lên ôm hắn cổ, khóe môi tươi cười ngọt ngào quyến rũ.

Phương Phi Ly không chớp mắt nhìn nàng gầm nhẹ một tiếng, hôn càng sâu, hận không thể đem nàng tiến nhập vào trong thân thể, môi từ trên môi nàng dời đi, một đường đi xuống, động tác trên tay có chút vội vàng lôi kéo đai lưng trên eo nàng.Ôm hôn đã không thể thỏa mãn hắn.Hiện tại hắn muốn chân chân chính chính có được nàng!

Thời gian trong nháy mắt, áo ngoài trên người Tần Lạc Y rơi xuống, mái tóc cũng rối tung xuống, ánh lên làn da nàng càng thêm tuyết trắng, quần áo mỏng bên trong gần như trong suốt, loáng thoáng có thể nhìn đến dáng người bên trong mạn diệu.

Mâu quang Phượng Phi Ly càng thêm nóng rực, hô hấp cũng thô nặng lên.Mạnh mẽ xuất thủ, đem nàng chặn ngang bế lên, đi vài bước rất nhanh đặt trên giường màu hồng phấn, thân hình hắn lập tức đè ép xuống, bàn tay chui vào trong vạt áo nàng, phủ lên khoả mềm mại kia.

Tần Lạc Y đã sớm động tình.Bất quá vị trí nàng nằm, vừa lúc đối diện với cửa sổ, tán lá cây đại thụ ngoài cửa sổ xanh biếc ánh vào mi mắt nàng.Trong lòng không khỏi căng thẳng.

"Đại sư huynh, ách...Nhị sư huynh còn ở bên ngoài..." Trên tiếu nhan nàng tản ra ửng đỏ say lòng người, giống như hoa đào nở rộ, phượng mâu liễm diễm mờ mịt, bất quá nàng không quên Nhị sư huynh đi theo bọn họ cùng nhau đến, hơn nữa Vân Thiên biệt viện này là chỗ của Nhị sư huynh.

Phượng Phi Ly đang hôn nàng cũng dừng lại, hơi hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt, khóe môi hơi hơi tràn ra, tiếp theo chậm rãi ánh lên đôi mắt hoa đào, trong mắt ý cười càng lúc càng sâu, sau đó ghé sát vào bên tai nàng nói giọng trầm thấp khàn khàn: "Y nhi, là nàng nói không nguyện ý buông tay hai chúng ta...Nàng sẽ không cho rằng song tu chỉ là lời nói đùa mà thôi đi?"

Bọn họ đều tiếp nhận rồi, nàng sẽ không cho rằng song tu chỉ là một câu chuyện đi.Nữ tử chính mình yêu thích ở ngay trước mắt, lại chỉ có thể nhìn, không thể ăn, như thế nào có khả năng!

Tần Lạc Y ngẩn ra.Tiễn thủy song đồng chớp chớp, trong lòng căng thẳng, ý tứ của hắn sẽ không phải là hai người bọn hắn hôm nay...Tuy rằng biết đây là chuyện tình sớm hay muộn, bất quá tưởng tượng cùng sự thật luôn bất đồng.

Lần trước ở Phiêu Miểu Tông, nàng bởi vì Hỗn Nguyên Thiên Châu theo chân bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng khi đó ý thức của nàng không rõ ràng lắm, mà hiện tại ý thức nàng rất rõ ràng.

Nhìn bộ dáng nàng giật mình tựa hồ chưa thể tiếp nhận, tròng mắt tối đen không ngừng chuyển động, Phượng Phi Ly cười khẽ ra tiếng.Lại lần nữa cúi người, đem nàng gắt gao ôm chặt, nóng bỏng hôn, rất nhanh, quần áo trên người Tần Lạc Y liền bay xuống dưới giường...

Thanh âm thở dốc cùng yêu kiều rên rỉ, còn có màn lay động, ở phòng trong vang lên, như tiếng nhạc động lòng người, kéo dài không nghỉ.Thật lâu sau, Phượng Phi Ly rốt cục gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng dừng lại động tác rong ruổi, từ trên người nàng xoay người xuống, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, cằm đặt trên đầu nàng.

Tần Lạc Y nhắm hai mắt, tiếu nhan trắng nõn phiếm chút ửng hồng.Ngực bởi vì kịch liệt hoan ái mà không ngừng phập phồng.Chuyện xảy ra hai ngày này quá nhiều, ngày hôm qua đi vào hải lý, đại chiến cùng yêu thú Hắc Sa kéo dài không dứt, sau lại trải qua Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh gặp nạn hai lần, hiện tại trải qua một phen kích tình triền miên, tâm thần hoàn toàn trầm tĩnh lại, dựa vào trong lòng Phượng Phi Ly, nghe tim hắn đập hữu lực, hô hấp dần dần đều đều, rất nhanh liền ngủ say.

Chờ thời điểm nàng tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, lười biếng mở mắt ra, liền vọng tiến vào một đôi mắt tối đen tràn ngập sủng nịch.

"Nhị sư huynh!" Thấy rõ ràng người trước mắt không phải Phượng Phi Ly, cư nhiên là Nhị sư huynh Đoan Mộc Trường Thanh, phượng mâu Tần Lạc Y phút chốc trợn to.

Đại sư huynh khi nào thì rời đi? Cư nhiên nàng ngủ sâu như vậy, Đại sư huynh rời đi, Nhị sư huynh tiến vào nàng cũng không biết...Bởi vì vừa mới tỉnh lại, đáy mắt vốn đang mang theo một tia sương mù lười biếng, lúc này hoàn toàn tán đi.

Trên người nàng đắp chăn, cánh tay Nhị sư huynh nhẹ nhàng đặt trên người nàng, thân mật ôm lấy nàng lại cẩn thận không dám đè nặng nàng, cảm xúc trên da thịt như tơ lụa làm cho nàng rõ ràng minh bạch, hiện rại trên người nàng không mảnh vải.

"Y nhi, nàng rốt cuộc tỉnh lại." Đoan Mộc Trường Thanh cười khẽ, trong con ngươi đen từ trước tới nay luôn lạnh nhạt như hồ nước, hiện lên một tia gợn sóng mỹ lệ, chỉ cần một ánh nhìn, sẽ cảm thấy tao nhã vô song.

Nâng tay xoa tiếu nhan nàng, cho dù thân thể đối với nàng tràn ngập khát vọng, hắn cũng cố kiềm nén lại, không đành lòng đánh gãy nàng ngủ say.Hắn nằm nghiêng bên cạnh người nàng, cứ mở to mắt như vậy nhìn nàng một buổi tối.

Trong nắng sớm, da mặt nàng nhãn mịn như ngọc, oánh nhuận trong trẻo, cho dù ngày hôm qua đã nhìn nàng trăm ngàn lần, nhưng mỗi lần nhìn nàng, trong lòng hắn vẫn nhảy lên từng đợt mãnh liệt như cũ, cho dù lúc này nàng ở trong lòng hắn, hắn vẫn cảm thấy tâm tư tưởng niệm ùa về như nước.

"Y nhi, ta muốn nàng, có thể không?" Có rất nhiều chuyện muốn nói cùng nàng, nhưng những chuyện đó có thể hoãn lại, hắn muốn hiện tại lập tức đem nàng đặt dưới thân, hung hăng yêu thương, một lần lại một lần.Chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt đau đớn trong tâm hắn.Biết được Hỗn Độn Chi Nguyên tiến vào trong người nàng, hắn liền đau lòng như muốn chết lặng.

Nhìn trong mắt hắn khó nén khát vọng, Tần Lạc Y sao nhẫn tâm cự tuyệt? Huống chi trải qua đại chiến ngày hôm qua, nàng sớm hiểu được phân lượng hai sư huynh ở trong lòng chính mình.Nàng vươn tay, cầm bàn tay Nhị sư huynh đặt trên mặt chính mình.

Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh sáng ngời, mạnh mẽ đem nàng ôm lấy, cúi người xuống, hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng.

......

Đợi đến thời điểm bọn họ đi ra, đã là hai canh giờ sau, Đại sư huynh đang ở trong viện tự châm tự ẩm, mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Đoan Mộc Trường Thanh lôi kéo tay nàng thong dong tiêu sái đi qua, gió thổi nhẹ qua cẩm bào huyền sắc quý giá của hắn, càng hiển lộ ngọc thụ lâm phong, phong thái lỗi lạc.

Ba người ở bên trong Vân Thiên biệt viện ngây người suốt mười ngày, ban ngày cùng nhau đi lịch lãm, đi khắp địa phương phụ cận, buổi tối lại hết sức triền miên hoan ái.

Đương nhiên, trừ bỏ ngày đầu tiên đến Vân Thiên biệt viện, hai người đều vào trong phòng nàng, ngày sau, Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly cực có ăn ý, hai người mỗi người một đêm, liền giống như đã thương lượng tốt từ trước.Tần Lạc Y âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hỗn Nguyên Thiên Châu trong cơ thể nàng bị Vô Tướng Đại Pháp áp chế, Hỗn Độn Chi Nguyên im lặng trong linh đài huyệt, bất quá nàng biết cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, chỉ cần nàng không vận hành Vô Tướng Đại Pháp bao vây Hỗn Nguyên Thiên Châu, Hỗn Độn Chi Nguyên sớm hay muộn cũng bị hút vào bên trong hạt châu.Nên mỗi ngày đều thử dùng Vô Thượng Kinh đem nó đẩy ra bên ngoài cơ thể.

Chỉ là Vô Thượng Kinh đối với Hỗn Độn Chi Nguyên dường như vô dụng, cũng có lẽ lực hấp dẫn của Hỗn Nguyên Thiên Châu với Hỗn Độn Chi Nguyên vẫn còn, hiện tại đang bảo trì ở một loại cân bằng kỳ dị, nên nàng mới không có cách nào đẩy nó ra bên ngoài.

Có một lần, nàng ôm tâm tính thử một lần, vận khởi Vô Tướng Đại Pháp, giống như đối với Hỗn Nguyên Thiên Châu, cư nhiên thành công bao vây nó, sau đó không phí công phu gì, đã đem nó bức ra ngoài.Tần Lạc Y mừng rỡ.

Nhìn một đoàn Hỗn Độn Chi Nguyên lớn kia, lại tản ra lực lượng khủng bố, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh thập phần khiếp sợ, bọn họ vẫn nghĩ đến Hỗn Độn Chi Nguyên đã sớm tiến nhập vào trong Hỗn Nguyên Thiên Châu.

Lần này được rất nhiều Hỗn Độn Chi Nguyên, Tần Lạc Y quyết định đem Hỗn Độn Chi Nguyên chia làm hai phần, một phần lưu lại cho chính mình, một phần cấp sư phụ, mặc sư phụ xử trí.

Lưu lại một phần cho mình, đương nhiên cũng không phải cho nàng dùng, nàng chuẩn bị đem một phần kia tiếp tục chia làm nhiều phân, Đoan Mộc Trường Thanh, Phượng Phi Ly, còn có Giản Ngọc Diễn...Cũng muốn lưu lại cho Đại Hắc cùng Hắc Đế một chút, còn lại toàn bộ cấp Bạch Y.

"Hỗn Độn Chi Nguyên!" Đang nghĩ tới hai dị thú Đại Hắc cùng Hắc Đế, đã vài tháng không thấy, đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, ánh mắt lón như chuông đồng sáng kinh người, đều hướng tới trên tay nàng nhào tới.

Ở phía sau chúng nó, Bạch Y đi theo ngũ quan tuấn dật, phiêu dật như trích tiên, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, khi nhìn một đoàn Hỗn Độn Chi Nguyên kia, cũng sáng kinh người.

Ý niệm Tần Lạc Y vừa động, rất nhanh đem Hỗn Độn Chi Nguyên bỏ vào trong vòng tay không gian, Đại Hắc cùng Hắc Đế chưa từ bỏ ý định, lại hướng tới bên trong vòng tay không gian của nàng đánh tới.

Tần Lạc Y đương nhiên không đồng ý.Nàng hiện tại là tu sĩ thanh phủ, cũng không phải võ thánh đỉnh lúc trước, càng bởi vì ăn phục linh quả, có thể luyện chế ra thập nhị giai cực phẩm đan dược, ấn ký linh hồng trên vòng tay không gian so sánh với lúc trước, cũng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Hắc Đế chán nản.

"Ngươi lấy Hỗn Độn Chi Nguyên này từ nơi nào?" Đại Hắc lại cao hứng cười toe tóe, còn tưởng rằng chúng nó đi theo Bạch Y ra ngoài, được đến rất nhiều bảo vật, không nghĩ tới Tần Lạc Y lợi hại hơn.

"Hải lý." Tần Lạc Y chỉ nói hai chữ, xem như trả lời vấn đề của nó, sau đó ánh mắt liền dừng trên người Bạch Y.Hiện tại ánh mắt Bạch Y, sáng ngời khiến cho lòng nàng có điểm phát lạnh.

Đoan Mộc Trường Thanh cũng nhìn Bạch Y, tinh quang trong mắt chớp động...Trận pháp nơi này, Đại Hắc không xông vào được đến, người mang chúng nó vào tự nhiên là Bạch Y.

Trận pháp Phiêu Miểu Tông đều không ngăn được hắn, hắn có thể đi vào, chính mình cũng không ngoài ý muốn, bất quá khi ánh mắt hắn nhìn đến Hỗn Độn Chi Nguyên cực nóng, thực sự làm cho bọn họ lo lắng.