Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 2 - Chương 133: Gặp lại cố nhân

Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y đứng dậy, đi đến bên suối nước trong, ngồi xuống kéo tay áo lên liền lấy suối nước rửa mặt. Bạch Y đã đi tới, đứng bên cạnh nàng, nhìn ảnh ngược nàng chiếu vào trong nước, sau đó ánh mắt tối đen lại dừng trên cổ tay nàng.

Tuy rằng ngọc giao thiên tàm ti lúc trước trói cách ống tay áo, nhưng vẫn bị trói thành một vòng máu bầm rất lớn, ở trên cổ tay tuyết trắng nõn nà có vẻ phá lệ bắt mắt.

Tần Lạc Y rửa sạch xong, đứng dậy, đang muốn buông ống tay áo xuống, Bạch Y đột nhiên đưa tay cầm tay nàng, thanh âm trầm thấp mang theo một chút tức giận: "Đau không?"

"Không đau." Tần Lạc Y cười lắc đầu, làn da nàng trắng, vết thương trên tay chỉ nhìn dọa người mà thôi, kỳ thật không đau, bằng không nàng đã sớm lấy thuốc mỡ ra bôi lên.Nàng đem tay từ trong tay Bạch Y rút ra, lại phát hiện Bạch Y nắm chặt, nàng không thể rút ra.

"Bạch Y?" Nàng nhướng mày, sau đó lại dùng lực rút.

"Đều bị thương thành như vậy, như thế nào sẽ không đau? Không nên cử động!" Bạch Y nhìn cổ tay nàng, nhíu mày, sau đó nâng tay đặt lên cổ tay nàng, một đạo linh lực nhu hòa từ trong tay hắn tràn ra, trên cổ tay nàng phút chốc trở nên nóng rực, sau một lát máu bầm trên tay liền biến mất vô tung.

Tần Lạc Y nhịn không được khóe mắt co rút, tốc độ chữa thương này...So với hiệu quả thập nhị giai đan dược của nàng còn tốt hơn.

"Sao ngươi lại đến đây? Đến hải lý tìm Hỗn Độn Chi Nguyên sao? Về sau còn đi không?" Trở lại ngồi xuống trên tảng đá, Tần Lạc Y hơi nghiêng đầu hỏi Bạch Y, tu vi Bạch Y bí hiểm, thậm chí mỗi lần ăn Hỗn Độn Chi Nguyên, nàng đều không thể cảm giác được tu vi hắn có cường đại hơn hay không, lần này cũng giống vậy.

"Tìm được không ít." Thấy nàng mở miệng liền hỏi ra liên tiếp vấn đề, phượng mâu liễm diễm, trong mắt có quan tâm chân thành.

Bạch Y nở nụ cười.: "Hỗn Độn Chi Nguyên ở hải lý đã bị ta lấy hết, hiện tại không còn, đây là cho ngươi..." Hắn duỗi tay đưa cho Tần Lạc Y một cái trữ vật giới.

Tần Lạc Y tiếp nhận liền thấy, bên trong có mấy trăm viên tinh thạch đủ mọi màu sắc, còn có không ít linh thực hiếm thấy, có chút linh thực được ghi lại trong bí cập Phiêu Miểu Tông, sinh trưởng nơi biển sâu, còn có yêu thú phẩm giai cực cao thủ hộ, so với yêu thú vương còn lợi hại hơn, không nghĩ tới cũng bị hắn tìm đến.

Trừ bỏ mấy thứ này, bên trong còn có rất nhiều yêu đan, phẩm giai đều ngoài thập giai, thậm chí có vài viên thập tứ giai yêu đan cực kỳ hiếm thấy, mà nàng có thể nhìn ra được là bởi vì thập tứ giai yêu đan màu lam, trên yêu đan có linh lực mờ mịt cực kỳ khủng bố chảy xuôi.

Nhìn bên trong chứa đầy đồ vật giá trị liên thành, Tần Lạc Y đã khiếp sợ chết lặng. Nàng cười hì hì trực tiếp nhận lấy. Dù sao nếu nàng không cần, Bạch Y sẽ trực tiếp ném đi, làm như vậy cũng quá phí phạm của trời, Bạch Y muốn Hỗn Độn Chi Nguyên, lần trước nàng cho hắn nhiều Hỗn Độn Chi Nguyên như vậy, lần này có thể thu đúng lý hợp tình.

Nàng nhiệt tình mời Bạch Y đi Thông Cẩm thành. Nếu đông đảo yêu thú phát động công kích từ Thông Cẩm thành, có Bạch Y ở đây, bọn họ sẽ có nhiều thêm một trợ lực cường đại. Bạch Y vui vẻ đồng ý.

Tần Lạc Y biết Sở Dật Phong, còn có hai sư huynh nói không chừng đang tìm chính mình khắp nơi, không muốn trì hoãn thời gian, mang theo Bạch Y hướng Thông Cẩm thành mà đi.

Thời điểm đến Bạch Y ôm nàng, chỉ nháy mắt đã đi tới nơi này, nhưng hiện tại Tần Lạc Y tự nhiên không có khả năng để cho hắn ôm trở về, bằng không ba người kia nhìn đến sẽ phát điên.

Mới vừa đi ra khê cốc, đang chuẩn bị ngự hồng mà đi, trên bầu trời đột nhiên có hai đạo thần hồng chợt lóe rồi biến mất, sau đó lại nhanh chóng quay trở về, dừng trước mặt nàng.

"Lạc Y cô nương, đứng xa xa nhìn giống ngươi, quả nhiên là ngươi ở trong này a." Người tới một thân ngân y, thân hình cao lớn tuấn dật, thần thái tiêu sái, hai mắt phi giương, khuôn mặt tuấn nhã, lại anh khí bức người.

"Âu Dương công tử." Trong lòng Tần Lạc Y rùng mình, không nghĩ tới là Âu Dương Linh đã nhiều năm không gặp.

Đi theo phía sau hắn là Thiên Ngộ hòa thượng. Thiên Ngộ hòa thượng cũng tươi cười đầy mặt chào hỏi nàng, có vẻ dị thường hòa ái thân thiết, giống như quan hệ bọn họ vô cùng tốt.

Tần Lạc Y nhịn không được khóe mắt co rút, không nghĩ tới hôm nay gặp phải tên hòa thượng này, còn đi theo bên người Âu Dương Linh...Lần trước chợt nghe nói, không phải đã chết sao? Âu Dương Linh còn mang theo hắn bên người làm gì? Trong lòng nghi hoặc, nhưng không hỏi, ánh mắt chuyển hướng Âu Dương Linh một bên chào hỏi nàng xong liền không tiếp tục lên tiếng.

Âu Dương Linh giương miệng trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Y, vẻ mặt khiếp sợ kích động, một bàn tay chỉ vào Bạch Y: "Ngươi...Ngươi..." "Ngươi" nửa ngày cũng không nói ra một câu đầy đủ, sau đó hắn mạnh mẽ hướng tới Bạch Y vọt qua.

Thiên Ngộ hòa thượng giật mình.Đi theo bên người Âu Dương Linh nhiều năm, chưa từng nhìn đến bộ dáng hắn kích động khó có thể khống chế như thế, ánh mắt đều trừng lớn như vậy...Chẳng lẽ Bạch y kia là cừu nhân của hắn? Lặng yên thối lui một ít, ý bảo Tần Lạc Y cũng thối lui chút, miễn cho gặp vạ lây, cừu nhân của Âu Dương Linh tất nhiên không phải hạng người đơn giảm.

Nhìn đến Âu Dương Linh như vậy, trong lòng Tần Lạc Y rùng mình, nàng nhíu mày kêu nhẹ: "Âu Dương công tử?"

Lúc này Âu Dương Linh căn bản bất chấp để ý nàng, hai mắt vẫn đang trừng lớn vẻ mặt vô cùng kích động hùng hổ hướng tới Bạch Y vọt qua. Bạch Y lạnh mặt, mâu quang thanh lãnh vẻ mặt hờ hững nhìn hắn.

Âu Dương Linh kích động hai mắt tỏa ánh sáng, nơi nào còn nửa điểm phong thái tiêu sái vừa rồi, chỉ kém không khua chân múa tay vui sướng, tiến lên muốn ôm Bạch Y: "Trời ạ, Hiên Viên, ngươi còn sống, ngươi thật sự còn sống, ta không phải đang nằm mơ đi...Thật tốt quá! Bất quá vì cái gì ngươi còn sống a!"

"Phanh!" Hắn còn chưa tới gần người Bạch Y, đã bị Bạch Y chụp một chưởng không lưu tình chút nào bay ra ngoài, tuy rằng không bị thương, lại bức lui mấy chục thước mới đứng vững thân mình.

Đồng tử Tần Lạc Y mạnh mẽ co rụt lại. Thiên Ngộ hòa thượng cũng trừng lớn mắt, cằm thiếu chút nữa rơi trên đất. Chẳng lẽ người tên Hiên Viên này, so với Âu Dương công tử còn lợi hại hơn?

Tần Lạc Y lại nghĩ đến Bạch Y mất trí nhớ, xem ra Âu Dương Linh rõ ràng nhận thức hắn...Bạch Y cường đại biến thái, Âu Dương Linh này...Lúc trước Âu Dương Linh giúp nàng đối phó Thiên Ngộ hòa thượng thủ đoạn lợi hại đến cực điểm, không nghĩ tới bị Bạch Y một chưởng chụp bay ra ngoài.

Âu Dương Linh không thể tin trừng mắt Bạch Y, mạnh mẽ lại vọt lại đây hướng hắn gầm nhẹ nói: "Hiên Viên, ngươi có ý tứ gì ý? Chúng ta nhiều năm không gặp, vừa gặp mặt ngươi liền đối xử với ta như vậy sao?" Vừa gặp mặt liền hung hăng cho hắn một quyền!

"Ngươi nhận thức ta?" Ánh mắt Bạch Y thanh lãnh nhìn hắn.

Âu Dương Linh ngẩn ra, cuối cùng phát giác một chút không thích hợp, tinh quang trong mắt chợt lóe:"Ngươi không biết ta?" Làm sao có thể? Hắn ta rõ ràng chính là Hiên Viên Kình, hóa thành tro hắn cũng nhận ra được.

"Không biết." Bạch Y trả lời thật sự dứt khoát.

Trong mắt Âu Dương Linh có một đạo ngân quang chợt lóe rồi biến mất, lại tinh tế đánh giá Bạch Y một lần nữa. Hơi thở quen thuộc, rõ ràng chính là Hiên Viên, hắn ta...Vì cái gì lại nói không biết hắn?

Bất quá nhiều năm như vậy, hắn ta có thể sống lại liền đủ làm cho hắn kinh hỉ, về phần vì cái gì không biết chính mình, về sau hắn có đủ là thời gian chậm rãi biết rõ ràng. Nghĩ đến trận chiến năm đó, hắn âm thầm thở dài một hơi, lập tức lại cao hứng lên.

"Không quan hệ, ngươi không biết ta, ta nhận thức ngươi là được." Âu Dương Linh tươi cười đầy mặt nói:"Tất cả trước kia, ta sẽ làm ngươi chậm rãi nhớ lại."

Bạch Y hơi hơi nhíu mày, đối với nam nhân tự xưng nhận thức chính mình vẫn không có chút ấn tượng.

Âu Dương Linh xoay người nhìn về phía Tần Lạc Y, tâm tình thập phần sung sướng hỏi: "Các ngươi đang muốn đi đâu?"

"Đi Thông Cẩm thành." Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, cười nói, bộ dáng Âu Dương Linh, dường như thật sự nhận thức Bạch Y, hơn nữa hai người đều biến thái như vậy, không biết hai người này là người Bồng Lai tiên đảo hay là gia tộc lánh đời Huyền Thiên đại lục.

"Thông Cẩm thành quá nhiều người, chúng ta nhiều năm không gặp, ta cùng Hiên Viên cũng đã nhiều năm không gặp, đi, ta mang bọn ngươi đi địa phương tốt, đến đó chúng ta hảo hảo trò chuyện." Hắn phải nhanh chóng hỏi thăm rõ ràng tình huống Hiên Viên một chút, hơn nữa đồ vật kia, hắn vẫn không tìm thấy, nếu có Hiên Viên xuất thủ, tình huống sẽ bất đồng.

Tần Lạc Y lắc đầu cự tuyệt: "Âu Dương công tử, ta phải trở lại Thông Cẩm thành đi." Nàng không muốn để sư huynh cùng Sở Dật Phong bọn họ lo lắng.

Còn có lúc trước nàng rời đi, tuy rằng nhìn đến bọn họ không tiếp tục chiến đấu cùng một chỗ, đều đuổi theo Bạch Y...Nhưng không biết bọn họ hiện tại thế nào. Bạch Y tự nhiên đi theo Tần Lạc Y.

Âu Dương Linh thực sự không muốn đi Thông Cẩm thành cùng một chúng tu sĩ hỗn loạn, cười hì hì nói với Bạch Y: "Hiên Viên, vậy chúng ta cùng đi? Hiện tại ngươi không biết ta, chờ ta nói với ngươi sự tình trước kia, nói không chừng ngươi có thể nhớ lại."

Bạch Y lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó cười nói với Tần Lạc Y: "Chúng ta đi Thông Cẩm thành."

Tần Lạc Y gật đầu, trước khi đi tươi cười hướng về phía Âu Dương Linh phất phất tay, dù sao Âu Dương Linh không chỉ cứu tính mạng nàng một lần. Nàng ngự thần hồng, Bạch Y thập phần tự tại tiêu sái đi vào bên trong thần hồng của nàng, hai người nhanh chóng hướng tới Thông Cẩm thành mà đi.

Nhìn hai đạo bóng dáng song song mà đi, Âu Dương Linh cả kinh cằm thiếu chút rơi trên mặt đất, khóe miệng lập tức nhịn không được co rút: "Quả nhiên đã quên mất sao?" Sau đó ánh mắt có chút đăm chiêu dừng trên người Tần Lạc Y.

Nếu không phải trên người hắn ta có một cỗ hơi thở quen thuộc, hắn đã hoài nghi người kia không phải Hiên Viên, bởi vì Hiên Viên sao có thể để một nữ nhân cách chính mình gần như vậy?

Thần hồng sắp biến mất, Âu Dương Linh hồi thần lại,vội vàng đuổi theo: "Ai, từ từ, ta và các ngươi cùng đi tốt lắm."

Thiên Ngộ hòa thượng cũng đuổi theo, bất quá tu vi hắn quá thấp, đuổi theo thập phần cố hết sức.

Tần Lạc Y, Bạch Y dừng trong tiểu viện ngoại ô, lúc này trong tiểu viện không có một bóng người.

Âu Dương Linh theo sát sau hạ xuống, hắn trực tiếp dừng bên cạnh Bạch Y, mắt nhìn bốn phía, nhịn không được dùng ánh mắt kỳ dị quét qua người Bạch Y: "Hai người các ngươi đều ở nơi này?"

"Ta ở nơi này." Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn, tổng cảm thấy ánh mắt hắn có chút kỳ quái.Nàng tiếp đón bọn họ ngồi xuống trong viện, lại đi vào nhà ngâm trà cho bọn hắn, sau đó đi đến đặt trên bàn.

Bạch Y cùng Âu Dương Linh ngồi xuống, Thiên Ngộ hoà thượng mặc hồng y, đầu quang tỏa sáng lấp lánh cười hì hì đứng sau Âu Dương Linh. Nhìn đến Tần Lạc Y bưng nước trà lại đây, hắn vội vàng ân cần chạy tới hỗ trợ. Tần Lạc Y cho hắn một chén, ý bảo hắn đưa cho Âu Dương Linh, trên tay chính mình đưa cho Bạch Y.

Sau đó lại xoay người cầm một chén cho Thiên Ngộ hòa thượng, Thiên Ngộ hòa thượng tiếp nhận sau, cảm tạ không ngừng, xem bộ dáng cười tủm tỉm kia, làm sao còn nửa phần bộ dáng âm ngoan lúc trước muốn giết nàng.

Âu Dương Linh một bên uống trà một bên nói chuyện cùng Bạch Y, đương nhiên đều là hắn nói, Bạch Y không chút để ý nghe.Mà khi hắn nghe được Tần Lạc Y kêu Hiên Viên là Bạch Y, vẻ mặt vô cùng giật mình, một miệng nước trà thiếu chút nữa phun ra. Ha ha cười sau, hắn cũng đi theo đổi giọng gọi Bạch Y, mà không hề gọi Hiên Viên.

Một đạo ngân quang từ không trung hạ xuống, là pháp khí phi hành của Sở Dật Phong, hắn vội vàng từ trong pháp khí phóng xuống dưới, thần sắc mang theo một chút vô cùng lo lắng.

"Y nhi." Nhìn đến Tần Lạc Y hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không bị thương, hắn mới rốt cục thoải mái, ánh mắt ám trầm sắc bén dừng ở Bạch Y một bên.

Ngay sau đó trên không trung hiện lên mấy đạo thần hồng, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh cũng chạy trở về, tay chân Tần Lạc Y tự do, bên trên đã sớm không còn bóng dáng ngọc giao thiên tàm ti.

Hai người nhanh chóng liếc nhau, trong lòng âm thầm khiếp sợ không thôi. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết người cởi bỏ ngọc giao thiên tàm ti là ai. Bạch Y, quả nhiên bí hiểm. Ngay cả ngọc giao thiên tàm ti cũng có thể cởi bỏ.

Hai năm ở Huyền Thiên đại lục, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh cố ý phái rất nhiều nhân thủ ra ngoài tìm hiểu tin tức Bạch Y, muốn điều tra rõ hắn đến tột cùng là người của thế lực nào, kết quả làm cho bọn họ thực thất vọng, Bạch Y giống như trống rỗng xuất hiện, cơ hồ trên Huyền Thiên đại lục không ai gặp qua hắn.

Sở Dật Phong suy đoán thân phận Bạch Y nghe được Âu Dương Linh kêu tên Bạch Y, trong lòng mạnh mẽ rùng mình. Bạch Y...Đó không phải là nam nhân lúc trước liên quan đến lời đồn đãi Y nhi vì hắn ném trăm vạn hoàng kim sao. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Y càng thêm thâm trầm khó lường.

Hai sư huynh đã đến, khiến cho Tần Lạc Y nở nụ cười, phượng mâu cong cong, con mắt sáng đảo qua, giống như xuân về hoa nở rộ, như trăng tròn trung thu, vô cùng mê người. Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh lại đồng thời cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng, lưng không tự chủ được cứng đờ.