Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 2 - Chương 97: Vô Tướng Đại Pháp

Editor:HamNguyet

Con ngươi Bạch Y tối đen không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Lạc Y, thiên nhân trong lòng giao chiến, sau đó lắc đầu nói: "Cái gì cũng không nhớ tới, ta chỉ cảm thấy đã gặp qua hạt châu này, có điểm quen thuộc."

Cái gì cũng không nhớ tới, lại duy độc nhớ tới đã gặp qua hạt châu này, chuyện này thuyết minh cái gì? Trước khi Bạch Y mất trí, khẳng định cực kỳ coi trọng Hỗn Nguyên Thiên Châu, mới có thể khiến cho hắn đơn độc đem hạt châu nhớ đến!

Tâm tình Tần Lạc Y rất phức tạp, trong mắt hiện lên một chút buồn bã cùng mất mát, chẳng lẽ nói...Cuối cùng nàng cùng Bạch Y vẫn chỉ có thể làm địch nhân sao?

Trên mặt Tần Lạc Y không còn ý cười, có vẻ trong trẻo lạnh lùng như vậy, trên người như bị bịt kín một tầng hàn sương mông lung, rõ ràng cách nhau rất gần, lại giống như cách thiên sơn vạn thủy, mâu quang cũng vô cùng hờ hững.

Bạch Y hơi hơi nhíu mày, hắn cảm thấy chính mình vẫn thích nhìn bộ dáng nàng cười, lông mi cong cong, ánh mắt cũng cong cong, bên trong thanh triệt, đặc biệt thời điểm nhìn đến những khối đá màu sắc rực rỡ, con ngươi tối đen của nàng sẽ lấp lánh sáng lên.Mà bộ dáng nàng hiện tại cực kỳ giống thời điểm trong hắn vừa mới tỉnh lại trong sa mạc.

Trong lòng trở nên rầu rĩ.Hắn biết nàng sinh khí, mà nguyên nhân tức giận, khẳng định là vừa rồi hắn không được sự đồng ý của nàng, đã đi xem hạt châu trong cơ thể nàng.Nếu nàng biết hắn muốn hạt châu của nàng, nàng khẳng định sẽ càng tức giận...Nghĩ đến đây, chần chờ trong mắt Bạch Y dần dần tán đi.

"Y nhi, bên trong hạt châu có thứ tốt, ngươi có thể dùng nó tu luyện, còn có cái này..." Ngón tay vừa động, hắn mỉm cười nhanh chóng từ trong trữ vật giới lấy ra không ít tinh thạch đủ mọi màu sắc, liên tiếp bắt vài lần, đều đặt lên bàn án ở một bên, rất nhanh xếp thành một tòa núi nhỏ, linh khí mờ mịt, hào quang chói mắt.

Cát chưởng môn khó nén khiếp sợ.Chuyện đệ tử nhà mình vì Bạch Y ném trăm vạn hoàng kim hắn cũng nghe nói qua một ít.Hiện tại Bạch Y lại đưa nàng nhiều tinh thạch như vậy...Hồ nghi liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, lại nhìn về phía Bạch Y.

Tần Lạc Y cũng thấy thái độ Bạch Y biến hóa, âm thầm thở dài một hơi, Bạch Y quả nhiên là Bạch Y, cặp mắt kia quả nhiên đủ độc, ngay cả đồ vật bên trong Hỗn Độn Thiên Châu đều thấy được.

Nhẹ nhàng nhếch môi một cái, vẻ mặt vẫn đang thản nhiên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Tinh thạch này ngươi vẫn tự mình giữ đi, đồ vật bên trong hạt châu không nghe theo lời ta nói, nó không muốn trợ ta tu luyện, sợ là chỗ tinh thạch này ta không dùng được."

"Không nghe lời ngươi nói?" Bạch Y thì thào, hơi hơi nhíu mày, lâm vào trầm tư.Một lát sau, hắn một bên trầm tư, một bên nâng tay mở hư không, ngón tay dâng lên một chút tử quang, tử quang không ngừng ở không trung lóe ra, hợp thành hơn mười văn tự kỳ dị chưa bao giờ gặp qua, đạo văn thần bí ở bên trên lưu chuyển.

Trong phòng châm rơi có thể nghe, yên tĩnh lợi hại, không ai đánh gãy động tác của Bạch Y, đều bị văn tự thần bí hắn viết ra hấp dẫn.

Tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng mấy người đứng trong phòng, đều là kỳ tài tu luyện, nhìn mấy văn tự, bọn họ cảm giác được một cỗ khí cơ thần bí chưa từng có, một loại khí cơ có thể câu động pháp tắc đại đạo thiên địa.

Bạch Y viết xong sau, lại đem văn tự nhìn kỹ một lần, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nói: "Đây là Vô Tướng Đại Pháp, ngươi chỉ cần tu luyện nó, hạt châu kia sẽ không dám không nghe lời ngươi nói."

Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng, hồ nghi nhìn hắn một cái, lại nhìn hướng không trung đang không ngừng loé văn tự màu tím.

Trong mắt chưởng môn cũng loé ra tinh quang, thế gian này cư nhiên có công pháp có thể khống chế Hỗn Nguyên Thiên Châu, hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói.

Thần sắc Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh thực ngưng trọng.Đặc biệt Phượng Phi Ly, Hỗn Nguyên Thiên Châu muốn phóng thích Hỗn Độn Chi Nguyên, phải song tu, do người Phượng gia trăm năm trước phái người điều tra liền cho ra kết luận...Hắn(PPL) híp mắt lại, nhìn ánh mắt Bạch Y, muốn từ trong mắt hắn(BY) phân biệt thật giả.

Mấy trăm năm qua, cho dù Cát chưởng môn biết có Hỗn Nguyên Thiên Châu tồn tại, cũng chưa từng sinh ra ý tứ muốn đi cướp lấy Hỗn Nguyên Thiên Châu, nên hắn chỉ biết Hỗn Nguyên Thiên Châu có thể giúp người tu luyện, nghĩ đến nó chính là một cái máy gia tốc giúp người hấp thu tinh thần mà thôi, không biết bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu cư nhiên còn có tinh thần lực.

Đem Tần Lạc Y thu làm đệ tử, lại ngoài ý muốn biết Hỗn Nguyên Thiên Châu ở trên người nàng, lúc trước tâm tư hắn đều đặt trên việc giúp đồ đệ chính mình che dấu dị tượng tấn giai như thế nào, về bản thân hạt châu, hắn không chú ý quá nhiều.

Từ lần trước nhìn thấy nàng, biết nàng có vòng tay không gian có thể ngăn trở dị tượng, hắn liền hoàn toàn thả tâm, lúc này nghe Bạch Y nói bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu có Hỗn Độn Chi Nguyên, hắn cũng thập phần kinh ngạc.Rốt cuộc hiểu được, vì cái gì người được đến Hỗn Nguyên Thiên Châu sẽ có tốc độ tu luyện biến thái như vậy.

Cho dù minh bạch bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu có Hỗn Độn Chi Nguyên, trong lòng hắn lại có nghi hoặc mới, Tần Lạc Y nói Hỗn Nguyên Thiên Châu không quá nghe lời nàng...Kia là ý tứ gì? Nàng không chiếm được Hỗn Độn Chi Nguyên bên trong, từ lúc tu luyện ra huyền phủ, thời gian mấy tháng liền tu luyện đến huyền phủ tứ giai như bây giờ, tốc độ tu luyện nhanh như vậy là như thế nào?

Mặc hắn sống mấy ngàn năm, lúc này lại có chút khó hiểu, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc dừng trên người Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y lơ đãng tránh né.Nàng có trì độn, cũng biết sự phụ nhà mình không biết đến Hỗn Nguyên Thiên Châu cần dựa vào song tu mới có thể được đến Hỗn Độn Chi Nguyên bên trong, bằng không không có khả năng chưa bao giờ đề điểm cho nàng một câu.

Đối với nghi vấn của hắn, nàng thực sự không biết trả lời như thế nào.Tiếp tục nhìn không trung không ngừng lóe ra tử quang, văn tự này một cái nàng cũng không nhận thức, vậy tu luyện như thế nào?

Nhịn không được vươn tay chạm vào.Trong nháy mắt nàng đụng tới văn tự, văn tự đột nhiên biến thành một đạo lưu quang, chui vào trong đầu nàng.Tuy rằng nàng không biết văn tự này, bất quá văn tự vừa vào trong đầu, đột nhiên hiểu được ý tứ ẩn chứ trong văn tự.

Phượng mâu phút chốc sáng ngời, nàng đi đến trên nhuyễn tháp một bên, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, muốn xem thử Vô Tướng Đại Pháp, có phải thật sự có thể đem Hỗn Nguyên Thiên Châu khống chế hay không.

Bài trừ hết thảy tạp niệm, nàng cẩn thận không ngừng tinh tế cân nhắc Vô Tướng Đại Pháp, càng xem càng kinh hãi, công pháp bàng xem qua trước kia, đương nhiên không thể cùng Vô Tướng Đại Pháp so sánh, cho dù Vô Thượng Kinh, nàng ẩn ẩn cảm giác, tựa hồ không thể cùng Vô Tướng Đại Pháp so sánh, tâm pháp này rõ ràng chỉ có mấy chục văn tự, ngay cả trăm văn tự cũng chưa đến, lại làm cho người ta có một loại cảm giác bác đại tinh thâm, cuồn cuộn vô biên.

Quan sát vài lần, cẩn thận cân nhắc sau, nàng bắt đầu thử dùng Vô Tướng Đại Pháp ghi lại phương thức, đem Hỗn Nguyên Thiên Châu gắt gao vây trụ, sau đó hướng tới Hỗn Nguyên Thiên Châu tạo áp lực.

Hỗn Nguyên Thiên Châu có chút nóng nảy, loạng choạng tựa hồ muốn phá thể mà ra, trong lòng Tần Lạc Y rùng mình, không dám khinh thường, hết sức chăm chú vận hành Vô Tướng Đại Pháp hướng nó áp chế, Vô Tướng Đại Pháp ở trong linh đài huyệt, đan chéo xuất tử quang chói mắt, đem Hỗn Nguyên Thiên Châu gắt gao quấn chặt.Hỗn Nguyên Thiên Châu im lặng xuống.

Vô Tướng Đại Pháp phóng ra tử quang càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng, cuối cùng tử quang hoàn toàn đem lục quang quanh Hỗn Nguyên Thiên Châu che lấp, trong linh đài huyệt, hình thành một mảnh đại dương tử quang.

Dần dần, bắt đầu có tinh thần lực từ bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu phóng thích ra.Tần Lạc Y kích động không thôi.Bạch Y quả nhiên không lừa nàng!

Bạch Y trở thành khách quý của Phiêu Miểu Tông, Cát chưởng môn tự mình bồi, nguyên bản an bài hắn ở Miểu Vân Phong, bất quá hắn chưa bao giờ đi, mỗi ngày chỉ đứng trên Ngọc Thanh Phong.

Tần Lạc Y vẫn luôn ngồi xuống tu luyện, lúc ban đầu Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh có chút lo lắng, dần dần cũng đem tâm thả xuống dưới.Bởi vì trên thân thể nàng, có một cỗ quang huy thần thán khôn kể phát ra, bảo tướng trang nghiêm.

Chỉ có khí cơ thuần khiết nhất, có thể câu động công pháp đại đạo đứng đầu thiên địa, mới có thể làm làm cho người ta sinh ra thánh quang như vậy!

Mười ngày sau, Tần Lạc Y rốt cục từ tu luyện ra, tinh thần lực trong cơ thể nàng, đã đạt tới bão hòa, tiếp tục hấp thu cũng không dùng được, hiện tại nàng cần hấp thu đủ linh lực, có thể đột phá bình cảnh huyền phủ tứ giai, một đường tiến vào huyền phủ ngũ giai!

Vô Tướng Đại Pháp của nàng đã lô hỏa thuần thanh, tinh thần lực trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, chỉ cần một ý niệm của nàng, có thể phóng thích ra, đồng dạng, làm cho nó dừng lại, cũng chỉ cần một ý niệm.

Nhìn đến nàng tỉnh lại, Cát chưởng môn hoàn toàn yên tâm.Tần Lạc Y rốt cục khống chế được Hỗn Nguyên Thiên Châu, tâm tình vô cùng tốt, phượng mâu sáng ngời, khóe môi mỉm cười, nhìn đến bộ dáng nàng vui mừng không chút nào che dấu, ánh mắt Bạch Y thanh lãnh có một đạo ngọc quang hiện lên như lưu tinh xẹt qua phía chân trời.Chính mình không lấy Hỗn Nguyên Thiên Châu của nàng, quyết định này quả nhiên là đúng!

Tần Lạc Y hướng hắn nhìn lại đây, mày như viễn sơn, hơi thở quanh quẩn như thanh hoa, môi đỏ mọng như anh đào hiện lên tươi cười phong tình động lòng người.

Ngón tay Bạch Y vừa động, đột nhiên một khối tinh thạch đặt trên bàn án bay lại đây, hắn đem tinh thạch đưa tới trong tay Tần Lạc Y.

Lần này Tần Lạc Y không cự tuyệt, trực tiếp nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại lần nữa, vận hành Vô Thượng Kinh, hấp thu linh lực bên trong tinh thạch.

Tốc độ hơi thở trên người nàng tăng lên lấy mắt thường có thể thấy được, nửa canh giờ sau, nàng đem toàn bộ linh lực trong tinh thạch hấp thu vào trong cơ thể, tu vi đột phá huyền phủ ngũ giai!

Khi mở mắt ra, nếu không phải trong phòng còn có người, nàng thật muốn cho Bạch Y một cái ôm thật lớn! Biết trên người nàng có Hỗn Nguyên Thiên Châu, trong mắt Bạch Y chần chờ, làm cho nàng biết hắn kỳ thật cũng muốn Hỗn Nguyên Thiên Châu, nhưng cuối cùng hắn không động thủ, ngược lại đem công pháp khống chế Hỗn Nguyên Thiên Châu truyền cho nàng...Một chút khúc mắc trong lòng đã sớm theo thái độ hắn thay đổi mà tan thành mây khói.

Thậm chí trong lòng suy đoán, tu vi Bạch Y quá mức cường đại, tinh thạch hoặc là thiên tài địa bảo bình thường đối với hắn tu luyện đều không có chỗ dùng, mà thứ duy nhất có thể làm cho hắn nâng cao một bước chính là Hỗn Độn Chi Nguyên, điểm này từ khi hắn trực tiếp cắn nuốt Hỗn Độn Chi Nguyên đã nhìn ra một-hai.

Nàng chiếm được Hỗn Nguyên Thiên Châu, không thể để cho Bạch Y chịu thiệt mới phải, bên trong Hỗn Độn Thiên Châu không hề thiếu Hỗn Độn Chi Nguyên, lần trước ở trong Băng Vực được đến kia một khối Hỗn Độn Chi Nguyên cũng rất kinh người.

Hỗn Nguyên Thiên Châu cùng Bạch Y giống nhau, hẳn là cực thích Hỗn Độn Chi Nguyên, trời sinh liền có phản ứng với Hỗn Độn Chi Nguyên...Hiện tại nàng đã khống chế được Hỗn Nguyên Thiên Châu, về sau có Hỗn Độn Chi Nguyên, nàng quyết định lưu trữ cấp cho Bạch Y.

Cát chưởng môn tò mò đem nàng gọi đến Chủ Phong, cẩn thận hỏi nàng thời điểm trước kia không khống chế Hỗn Nguyên Thiên Châu, đến tột cùng là tu luyện như thế nào.Tần Lạc Y quẫn bách, cố trả lời qua loa.Cát chưởng môn càng thêm kỳ quái, tiếp tục truy vấn.Tần Lạc Y chỉ có thể cùng hắn đánh thái cực.

Mãi cho đến khi nàng rời khỏi Chủ Phong, đều không đem chuyện tình lúc trước chính mình bị Hỗn Nguyên Thiên Châu khống chế nói ra, nếu sư phụ biết nàng cùng hai sư huynh chính mình có quan hệ, nàng sợ lão nhân gia người không chịu nổi kích thích này.

Rời đi Chủ Phong, không đi quá xa, liền đụng phải Yến Nam Thiên.Yến Nam Thiên đã nửa tháng không nhìn thấy nàng.Cát chưởng môn thực minh xác cự tuyệt liên hôn cùng Trích Nguyệt Cung, kết quả nằm trong dự đoán của hắn, vẫn cho hắn thập phần khó chịu.Hắn chưa từng thích một người như vậy, muốn cùng nàng song tu, muốn cả đời đều ở cùng một chỗ, không nghĩ tới cuối cùng cũng lại có kết quả như vậy.

Tần Lạc Y nhìn Yến Nam Thiên một thân huyền y ngăn trước mặt nàng, trong phượng mâu hiện lên một chút không hờn giận, vẻ mặt đạm mạc.

"Lạc Y, nàng thật sự không muốn cùng ta song tu sao?" Yến Nam Thiên nhìn tiếu nhan nàng lạnh nhạt, trong lòng khổ sở.

Sắc mặt Tần Lạc Y trầm xuống: "Yến Nam Thiên, còn nhớ rõ thời điểm ở Kim Đỉnh Sơn, ta nói với ngươi như thế nào không?"

Trên khuôn mặt Yến Nam Thiên tuấn dật xuất hiện ảm đạm, như thế nào lại không nhớ rõ? Chỉ là chưa từ bỏ ý định mà thôi.

Hai đạo thân ảnh tuấn dật từ nơi xa tật bắn mà đến.Tần Lạc Y lập tức bỏ qua hắn, cười hướng người tới nghênh đón.

"Đại sư huynh."

"Nhị sư huynh."

Đoan Mộc Trường Thanh lạnh lùng liếc nhìn Yến Nam Thiên một cái, lại nhìn hướng Tần Lạc Y, ánh mắt lãnh khốc trở nên cực kỳ nhu hòa.

Phượng Phi Ly tắc tao nhã hướng Yến Nam Thiên, trong mắt hoa đào mang theo một chút tà tứ, một cỗ áp lực vô hình từ trên người hắn phát ra, thản nhiên cười nói: "Nguyên lai Yến công tử ở trong này a, có một vị cô nương họ Tiêu đang ở cửa sơn môn, vừa khóc vừa nháo muốn tìm ngươi, nàng nói nàng là biểu muội ngươi, cũng là bạn lữ song tu của thiếu chủ Trích Nguyệt Cung ngươi..."

Đối mặt với Phượng Phi Ly là tu sĩ ngọc phủ phóng xuất uy áp vô hình, Yến Nam Thiên còn có thể cố giữ vững trấn định, bất quá vừa nghe đến cô nương họ Tiêu, còn tự xưng là bạn lữ song tu của chính mình, hắn đột nhiên biến sắc, nhịn không được nhìn Tần Lạc Y một cái.

Tần Lạc Y đang cùng Đoan Mộc Trường Thanh nói chuyện, không biết Đoan Mộc Trường Thanh nói gì đó, khiến nàng tươi cười đầy mặt, trong phượng mâu lóe ra quang mang liễm diễm mê người.

Nghe nói Tiêu biểu muội đến nháo, tâm tình hắn vốn không tốt, lúc này thấy bộ dáng Tần Lạc Y, trong lòng càng thêm ảm đạm.Yến Nam Thiên rất nhanh rời đi, đối với hắn rời đi, Tần Lạc Y cũng không quá để ý.

Nàng càng quan tâm Phượng Phi Ly.Tuy rằng Phượng Phi Ly yêu nghiệt cùng lúc trước giống nhau, bất quá sắc mặt rõ ràng không bình thường, mang theo một chút bệnh trạng tái nhợt.

Nàng biết nguyên nhân hắn bị như vậy, là vì nàng bị Bạch Y chế trụ, hắn dưới tình thế cấp bách thi triển bí pháp.Tuy rằng bí pháp kia có thể ở trong thời gian ngắn đem tu vi đề cao gấp ba, bất quá cực kỳ hao tổn tinh huyết, cần bế quan mấy tháng, muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ mất thời gian mấy năm, nếu muốn khôi phục nhanh, phải dùng chữa thương đan phụ trợ, chữa thương đan phẩm giai càng cao hiệu quả càng tốt.

"Đại sư huynh lo lắng nàng, vẫn không bế quan, chỉ ăn vào một viên thập giai đan dược, nên thương thế không chuyển biến tốt." Hắn khuyên qua, cũng không nghe vào, ngay cả sư phụ khuyên bảo cũng không nghe, hắn biết Đại sư huynh muốn nhìn Y nhi tỉnh lại, bằng không căn bản không yên tâm đi bế quan.

"Đại sư huynh, ta đi luyện đan cho ngươi, chờ ta luyện tốt, ngươi phải đi bế quan được không?" Tần Lạc Y đi đến trước mặt Phượng Phi Ly, nhìn tuấn nhan hắn tái nhợt, tâm đều đau.

Phượng Phi Ly nhíu mày, cửu giai cực phẩm đan dược, đối với thương thế của hắn không có tác dụng gì, lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt của nàng, cười gật gật đầu.

Trở lại Ngọc Thanh Phong, Tần Lạc Y liền vào vòng tay không gian, dùng thời gian gần mười canh giờ, luyện ra một viên thập nhị giai cực phẩm chữa thương đan.

Nàng cầm đan dược đi vào động phủ Đại sư huynh, Đại sư huynh chỉ tao nhã ngồi trong đình, thân mặc trường bào gấm màu đen, tay cầm chén bạch ngọc cùng Nhị sư huynh ngồi đối diện, trong chén là linh tửu, rất xa, nàng đã nghe được một cỗ kinh khí cực kỳ nồng đậm.

Nhìn đến nàng đến, Đại sư huynh cười cười, vẫy tay gọi nàng đi qua ngồi xuống: "Y nhi, nàng tới vừa lúc." Trên tay trống rỗng biến ra một cái chén bạch ngọc, cùng chén trên tay hắn giống nhau như đúc.Rót linh tửu sau, hắn đưa tới trước mặt Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y ngồi xuống, cười uống một hơi cạn sạch, sau đó đem bình đan ra, đưa tới trên tay hắn, cười nói: "Đại sư huynh, chờ ngươi xuất quan ra, sư muội tiếp tục uống với ngươi, hiện tại ngươi đi chữa thương trước quan trọng hơn."

Phượng Phi Ly đưa tay tiếp nhận bình đan, cười nhợt nhạt, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, bất quá tươi cười này, vẫn thập phần yêu nghiệt câu hồn.Tiếng lòng Tần Lạc Y run rẩy.

"Y nhi, nàng luyện đan vất vả, đến, sư huynh kính nàng một ly." Hắn nâng bình rượu lên, rót đầy vào chén của nàng, bình đan bị hắn đặt ở một bên.

Tần Lạc Y cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch lần nữa, trên tiếu nhan hiện lên một chút mây đỏ nhàn nhạt.

"Nàng uống gấp như vậy làm gì?" Phượng Phi Ly tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, trong mắt hoa đào có một chút ánh sáng thản nhiên chợt lóe rồi biến mất.

Còn không phải bởi vì bộ dáng ngươi quá yêu nghiệt! Tần Lạc Y âm thầm oán thầm.Bất quá lời này nàng không dám nói ra.

Đoan Mộc Trường Thanh liếc hai người bọn họ một cái, sau đó đem bình đan Phượng Phi Ly đặt ở một bên cầm lên, nhẹ nhàng chuyển động.

"Nha đầu kia, chuyện gì cũng đều tham lam, ngay cả uống rượu cũng tham lam như vậy!" Phượng Phi Ly nhẹ lẩm bẩm, sau đó đưa tay nâng cằm nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Trên môi hắn ấm áp, mang theo hương rượu mê người, Tần Lạc Y không nghĩ tới hắn lúc này cư nhiên sẽ hôn chính mình, không khỏi giật mình, ánh mắt hướng tới Đoan Mộc Trường Thanh nhìn qua.

Đoan Mộc Trường Thanh rũ mí mắt xuống, nhìn bình đan trên tay, cái gì cũng không nói, giống như không phát hiện bọn họ lúc này thân mật.

Khoé mắt Tần Lạc Y co rút, nhịn không được đưa tay đẩy hắn ra.Phượng Phi Ly không chỉ không bị đẩy ra, ngược lại bàn tay ôm thắt lưng nàng, càng thêm dùng sức hôn sâu.

"Ngô!" Tần Lạc Y vừa muốn há mồm nói chuyện, nói còn chưa nói ra lời, toàn bộ bị hắn che lại.Đợi đến thời điểm hắn rốt cục buông nàng ra, ngực nàng phập phồng kịch liệt, phượng mâu mờ mịt, thở hồng hộc.

Nàng kinh ngạc nhìn Phượng Phi Ly, trong mắt mờ mịt khiếp sợ lại mang theo vui mừng không thể tin, bị Đại sư huynh hôn lâu như vậy, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong cơ thể nàng, cư nhiên không có một chút dị động! Ha ha.Nàng rốt cục không cần tiếp tục bị Hỗn Nguyên Thiên Châu quản chế!

Phượng Phi Ly nhìn bộ dáng nàng giật mình bất động, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng đưa một tay kéo nàng lại đây, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Y nhi, không phải nàng nói đều thích hai chúng ta, một người cũng không muốn buông tay sao, như thế nào ta hôn nàng một chút, liền dọa nàng thành cái dạng này!"