Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 3 - Chương 117

Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y nháy mắt có xúc động trợn trắng mắt.

Sở Dật Phong từ phía sau ôm thắt lưng nàng, khẽ hôn như chuồn chuồn lướt dừng trên vành tai nàng, còn có bên gáy, miệng lẩm bẩm tên nàng, đối với thân thể Tần Lạc Y, Sở Dật Phong đã sớm vô cùng quen thuộc, biết nơi nào là điểm mẫn cảm của nàng.

Tần Lạc Y bị hắn hôn triền miên khiến thân mình mềm nhũn, ngay cả như vậy, lý trí của nàng vẫn còn, không chuẩn bị lúc này cùng hắn lăn giường. Nàng nhanh chóng từ trong lòng Sở Dật Phong giãy ra, âm thầm hít sâu một hơi, tim đập có chút hỗn loạn cuối cùng bình phục một ít.

Thần sắc Sở Dật Phong tối sầm, đáy mắt có chút ảo não, đưa tay xoa tiếu nhan nàng, bình tĩnh nhìn chăm chú ánh mắt nàng, thanh âm khàn khàn: "Y nhi, có Bạch Y cùng Tần Thiên, nàng...Có phải không thích ta hay không?"

Trong lòng Tần Lạc Y sửng sốt, lập tức dở khóc dở cười, chỉ không cùng hắn lăn giường, chính là không thích hắn?

"Không thể nào,chàng suy nghĩ miên man cái gì vậy...Không thích chàng, ta thú chàng làm cái gì?"Nàng không nhàn rỗi đến phát hoảng.

Trên mặt Sở Dật Phong không cao hứng. Kéo kéo khóe môi, ý cười kia thấy thế nào cũng có hương vị chua xót: "Là ta suy nghĩ miên man sao? Mấy ngày nay nàng đều trốn tránh ta, nàng nghĩ rằng ta không biết? Y nhi...Có phải nàng hối hận thú ta không?" Thời điểm nói lời này, trong thanh âm mang theo không xác định lo được lo mất.

Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe. Nàng quả thật có chút trốn tránh hắn, không chỉ hắn, còn có Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, thậm chí có Giản Ngọc Diễn.

Nhìn đến bọn họ, nàng liền nhịn không được nhớ tới bởi vì nàng, kết quả nháo ra một hồi ô long lớn như vậy, vài ngày nay, trừ bỏ tuân thủ ước định thú Bạch Y, nàng không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Trừ phi Bạch Y khôi phục trí nhớ, không muốn gả cho nàng.

"Vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ ta nói đúng rồi, nàng thật sự hối hận?" Sở Dật Phong đưa tay giữ cằm nàng, ở chỗ sâu nhất đáy mắt không người nhận thấy được nhanh chóng hiện lên quang mang nguy hiểm.

Tần Lạc Y có chút hoảng thần mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, áp chế đáy lòng bởi vì nghĩ đến Bạch Y có lẽ có thể khôi phục trí nhớ mà hiện lên tia phức tạp khác thường, đối diện ánh mắt Sở Dật Phong tối đen, trong lòng hơi chần chờ, dứt khoát ôm cổ hắn, cho hắn một cái hôn triền nồng nhiệt.

Sau một lát mới buông hắn ra, khi thối lui còn dùng hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn lên môi hắn một ngụm, mâu quang liễm diễm, cố tình tức giận liếc hắn nói: "Dám hoài nghi ta không thích chàng, tâm ta đối với chàng còn không rõ sao?"

Nàng chủ động làm cho Sở Dật Phong cười mở nhan. Con ngươi nguyên bản ám trầm như có quang mang ngọc lưu ly lóe ra, thập phần chói mắt, chỉ là trong lòng còn chưa đủ, hắn nhìn thoáng qua giường ngọc phía trước, thập phần hoài niệm lúc trước khi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt nàng chủ động ở Thánh Long đại lục.

"Đều sắp thành thân, nàng còn trốn tránh ta, làm cho ta cả ngày không thấy được bóng dáng nàng, sao có thể không khiến ta suy nghĩ?" Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cằm Sở Dật Phong đặt trên đỉnh đầu nàng, thở dài một hơi nói, ngừng lại một chút, hắn lại nói:"Lúc trước ở Thiên Đạo Tông, nàng...Cùng Tần Thiên trúng nhiếp hồn thuật của Kim Đông Nhan như thế nào?"

Đầu Tần Lạc Y dựa trong ngực hắn. Nghe tiếng tim hắn đập hữu lực. Trong lòng cũng rùng mình. Nàng biết Sở Dật Phong kéo nàng đến đây không đơn giản, thì ra ở chỗ này chờ nàng.

"Kim Đông Nhan kia tu vi thập phần biến thái, nếu hắn ta muốn thi triển nhiếp hồn thuật, cho dù không nhìn ánh mắt hắn ta, cũng sẽ bị hắn ta chế trụ." Hơi trầm ngâm, Tần Lạc Y quyết định đem chi tiết sự tình nói cho Sở Dật Phong, lại giấu đi chuyện Đoan Mộc Trường Anh lúc ấy cũng trúng nhiếp hồn thuật.

"Chỉ hôn một cái mà thôi? Đoan Mộc Trường Anh chết tiệt!" Nghe xong lời nàng, Sở Dật Phong nhịn không được thấp chú ra tiếng, trong lòng chán nản không thôi, trên tuấn nhan không giấu được lửa giận: "Ngày đó Đoan Mộc Trường Anh nói ái muội như vậy, làm cho tất cả mọi người hiểu lầm!"

Lại biết buổi tối ngày đó nàng say rượu cùng Tần Thiên ở bên nhau một đêm, chuyện gì cũng không phát sinh, trong lòng hoàn toàn yên lòng, chỉ là cởi chuông cần người buộc chuông, lấy thân phận hắn sắp trở thành phu quân Y nhi, có chút lời nói không thích hợp hắn tới nói, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho Đoan Mộc Trường Anh đem hiểu lầm ngày đó hướng mọi người giải thích rõ ràng.

Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong ở trong phòng nói xong chuyện Tần Thiên cùng Đoan Mộc Trường Thanh, ngoài viện sau khi Tần Lạc Y rời khỏi, đám người Phượng Phi Ly cũng chuyển đề tài đến trên người Tần Thiên cùng Đoan Mộc Trường Anh.

Thời điểm Giản Ngọc Diễn cùng Bạch Y đến trong đình đã muộn, khi đó Đoan Mộc Trường Anh đã rời đi, bọn họ không nhìn thấy một màn Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Anh ở trong đình ái muội ôm nhau, nghe xong lời Phượng Phi Ly nói, mâu qang Bạch Y tối đen chợt lóe, sau đó nói: "Chỉ cần Y nhi thích, nếu nàng nguyện ý thú liền thú."

Bàn tay Giản Ngọc Diễn chuyển động nhẫn ngọc trên ngón tay, không nói gì, thần sắc hơi động.

Đồng tử Phượng Phi Ly mạnh mẽ co rụt lại. Thân ảnh yêu nghiệt trong bóng đêm có vẻ dị thường trong trẻo lạnh lùng, mắt hoa đào không có ý cười.

"Nàng thích liền thú? Ngươi thật hào phóng!" Hắn lạnh lùng mở miệng nói: "Hôm qua Thác Bạt Tiêu Dao lại tới chỗ Tần lão gia tử cầu thân, còn có vài trưởng lão gia tộc lánh đời, cũng có ý cùng Tần gia liên hôn, chiếu theo lời ngươi nói, Y nhi đều có thể thú bọn họ, nếu thực sự như vậy, hừ, ta thấy hiện tại tu kiến Tần phủ quá nhỏ, hẳn nên xây dựng thêm vài lần mới đủ."

Tuấn nhan Đoan Mộc Trường Thanh vốn lãnh khốc càng thêm trong trẻo lạnh lùng, tâm tư Thác Bạt Nguyên Hủ đối với Tần Lạc Y, hắn tự nhiên nhìn thấy rõ ràng. Nếu trước kia cũng thế, chỉ là hiện tại Y nhi thú, không phải gả.

Mâu quang Bạch Y tối đen xẹt qua trên người bọn họ, dung nhan côi tư diễm dật được ánh trăng chiếu rọi xuống như đóa bạch liên trong nước, thanh hoa vô song: "Những người đó Y nhi không thích, Đoan Mộc Trường Anh...Y nhi thích."

Đám người Giản Ngọc Diễn im lặng. Ngay cả Bạch Y từng mất trí nhớ đều nhìn ra, bọn họ làm sao không nhìn ra? Cảm tình Y nhi đối với Đoan Mộc Trường Anh rõ ràng không bình thường.

"Thú Đoan Mộc Trường Anh, các ngươi không mở miệng đồng ý, Y nhi sẽ không mở miệng, nàng thà rằng trong lòng chính mình khó chịu, cũng không muốn nhìn các ngươi khó chịu, chỉ là...Không cho nàng thú Đoan Mộc Trường Anh, các ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn nàng về sau ngày ngày miễn cưỡng cười vui sao?" Bạch Y mở miệng lần nữa, mâu quang hiện lên ám trầm, thanh âm réo rắt ôn nhuận trước sau như một.

Một bên là nữ tử chính mình yêu, một bên là thân đệ đệ chính mình, trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh rối rắm nhất.

Bên trong một trận lặng im.

Giản Ngọc Diễn nghĩ tới chính mình. Từ lúc ban đầu quen biết ở Thánh Long đại lục, khi đó Tần Lạc Y là đích nữ Trấn Nam Vương phủ, là vị hôn thê của Tam hoàng tử, nên hắn đã sớm ái mộ, cũng chỉ đem phần tâm ý chôn sâu dưới đáy lòng, nghe được nàng quyết ý cùng Sở Dật Tu giải trừ hôn ước, tuy rằng ngoài miệng hắn khuyên nàng nhất định phải thận trọng, suy xét rõ ràng, nhưng đáy lòng không giấu được vui mừng, hắn biết hắn kỳ thật đối với việc nàng có thể giải trừ hôn ước, thật sự rất cao hứng.

Về sau đến Bồng Lai tiên đảo nguyên bản nghĩ đến chính mình cuối cùng có cơ hội, lại có Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh kinh tài tuyệt diễm, thậm chí Sở Dật Phong cũng đuổi theo đến...Nếu không phải hắn tu luyện Thái Dương Tâm Kinh, còn có Hỗn Nguyên Thiên Châu trong cơ thể Y nhi tác quái, chỉ sợ hiện tại hắn vô pháp như nguyện bồi bên người nàng.

Cái loại cảm thụ yêu từ trong xương cốt, còn phải áp lực thật sâu, cười nhìn nàng, bảo hộ nàng, không ai so với hắn rõ ràng hơn. Hắn trầm mặc không nói. Trong lòng hạ quyết tâm giống Bạch Y, nếu là Y nhi thật sự muốn thú Đoan Mộc Trường Anh, hắn sẽ thành tâm tiếp nhận.

"Hỗn Nguyên Thiên Châu kia một ngày không giải quyết, mỗi ngày chúng ta đều phải có người đi theo bên người Y nhi mới được." Thật lâu sau, Phượng Phi Ly rốt cục mở miệng.

Thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh phức tạp nhìn Phượng Phi Ly một cái, đáy lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ý tứ lời nói của Đại sư huynh...Là không phản đối Y nhi thú Trường Anh đi?

"Ngươi phong ấn Hỗn Nguyên Thiên Châu kia, trong thời gian ngắn thật sự không có việc gì?" Giản Ngọc Diễn nhìn về phía Bạch Y, thần sắc rất ngưng trọng.

Tần Lạc Y không biết, luôn luôn nghi hoặc Bạch Y không hề trở ngại được bọn họ tiếp nhận trở thành phu quân nàng, kỳ thật nếu không phải vì Hỗn Nguyên Thiên Châu, bởi vì nơi đó có linh hồn quỷ dị từng đoạt xá nàng, Bạch Y cường đại, nàng không chủ động mở miệng yêu cầu thú Bạch Y, làm sao Bạch Y có khả năng nhanh được đám người Phượng Phi Ly tán đồng. Lúc ấy, bất quá là mọi người phối hợp Bạch Y cùng nhau diễn một tuồng kịch mà thôi.

"Tạm thời không có việc gì." Thần sắc Bạch Y trở nên ngưng trọng, trong mắt hiện lên tinh quang: "Mấy ngày nay ta nghĩ tới một môn công pháp, tuy rằng không thể thành công đuổi Hỗn Nguyên Thiên Châu ra bên ngoài, nhưng đem linh hồn chế trụ làm cho nó lâm vào ngủ say thời gian lâu vẫn có thể làm được, đến lúc đó chúng ta tiếp tục chậm rãi tìm kiếm phương pháp giải quyết."

Phượng Phi Ly nghe vậy, sắc mặt hơi ám trầm cuối cùng hoãn hoãn, so với nhiều người chia sẻ Y nhi, bọn họ càng coi trọng tính mạng nàng, nếu nàng có chút sơ xuất, hậu quả như vậy hắn không thừa nhận nổi.

Ngón tay Đoan Mộc Trường Thanh hoàn mỹ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hắn nghĩ đến Hỗn Nguyên Thiên Châu thập phần yêu thích Hỗn Độn Chi Nguyên, hắn từng nghe Y nhi nói qua, mỗi lần gặp Hỗn Độn Chi Nguyên, nếu không phải nàng có Vô Tướng Đại Pháp của Bạch Y ngăn chặn nó, Hỗn Độn Chi Nguyên đã sớm bị hút vào trong Hỗn Nguyên Thiên Châu.

"Vì sao Hỗn Nguyên Thiên Châu thích Hỗn Độn Chi Nguyên như vậy?" Đoan Mộc Trường Thanh mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Bạch Y.

Giản Ngọc Diễn cùng Phượng Phi Ly cũng nhìn về phía Bạch Y.

"Nếu ta tính không sai, linh hồn kia vẫn luôn bất diệt, nhưng có thể thức tỉnh lại đoạt xá thân thể Y nhi, vì duyên cớ bên trong có Hỗn Độn Chi Nguyên tẩm bổ nó." Bạch Y trầm ngâm nói.

"Uổng tu sĩ Huyền Thiên đại lục cùng Bồng Lai tiên đảo mỗi lần thấy Hỗn Nguyên Thiên Châu không muốn sống đi cướp đoạt, còn tưởng rằng đó là thứ tốt gì, theo ta thấy đó chính là một viên ma châu." Phượng Phi Ly mím chặt bạc môi, hừ lạnh một tiếng nói.

"Nếu linh hồn kia chỉ dùng Hỗn Độn Chi Nguyên tẩm bổ, linh hồn kia thực sự bỏ được tiền vốn, nguyện ý thông qua Hỗn Nguyên Thiên Châu hướng thân thể nó ký túc phóng thích Hỗn Độn Chi Nguyên, trợ người tu luyện, không trách mỗi người đều đối với nó xua như xua vịt." Đoan Mộc Trường Thanh nghĩ nghĩ nói: "Bất quá...Cuối cùng ta cảm thấy có chút bất an, nó phóng thích Hỗn Độn Chi Nguyên như vậy, chỉ sợ có mục đích khác, có lẽ vì tiện cho nó đoạt xá..."

"Mặc kệ như thế nào, đều phải mau chóng giải quyết Hỗn Nguyên Thiên Châu mới tốt." Giản Ngọc Diễn nói: "Tu vi Y nhi tu luyện đủ năm đóa linh hoa, có lẽ không dùng bao nhiêu Hỗn Độn Chi Nguyên, Bạch Y, ngươi nghĩ một biện pháp, ngươi đem Hỗn Độn Chi Nguyên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu hấp thu, đến lúc đó không sợ nó tác quái." Bạch Y không sợ Hỗn Độn Chi Nguyên lực lượng cực kỳ nồng đậm khủng bố, cũng không sợ hắn không hấp thu được.

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hiểu được đây là một biện pháp tốt, có Bạch Y áp chế, linh hồn trong Hỗn Nguyên Thiên Châu không có khả năng trong thời gian ngắn tỉnh lại đoạt xá lần nữa, lại có Bạch Y hấp thu Hỗn Độn Chi Nguyên tẩm bổ linh hồn, không có gì tẩm bổ linh hồn, có thể đem linh hồn háo chết!

"Muốn hấp thu linh lực trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, chỉ có thể song tu." Bạch Y nhìn mọi người chung quanh một cái, sau đó mở miệng nói.Mâu quang hơi tối, đáy lòng hắn hiểu được, hiện tại Y nhi, chỉ sợ không nguyện ý cùng hắn song tu.

"Chỉ cần có biện pháp là tốt rồi." Đoan Mộc Trường Thanh nở nụ cười: "Hai tháng nữa đại hôn, đến lúc đó ngươi cùng Y nhi song tu thuận lý thành chương."

Phượng Phi Ly biết hiện tại không phải thời điểm ghen, vì thế gật đầu phụ họa.

Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong sóng vai từ cửa đi đến, ánh mắt mọi người đều dừng trên người bọn họ, đặc biệt Sở Dật Phong, cùng vừa rồi rời đi bất đồng, Sở Dật Phong lúc này rõ ràng xuân phong đắc ý, thoạt nhìn tâm tình thập phần sung sướng. Trong mắt mọi người mắt hiện lên hiểu rõ.

Tần Lạc Y nguyên bản nói muốn đi ra ngoài Đông viện hái trái cây, nơi đó là một mảnh vườn trái cây, nơi này cách Đông viện không xa, thời gian nàng đi không quá lâu. Tần Lạc Y tự nhiên hào phóng tiêu sái đi vào.

Đương nhiên, nàng không quên ước nguyện ban đầu chính mình đi ra ngoài, trước khi trở về vòng qua vườn trái cây một chuyến, nàng ngồi xuống đem toàn bộ trái cây đặt lên bàn.