Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 3 - Chương 50: Oan gia ngõ hẹp

Editor:HamNguyet

"Hàng năm đến giữa hè, đúng là thời điểm các loại linh thực, linh quả thành thục nhiều nhất, thành đông phường thị đặc biệt náo nhiệt, Y nhi, nàng có muốn đi dạo phường thị hay không?" Đoan Mộc Trường Thanh cười mở miệng, mặt mày lãnh khốc vì nhìn đến nàng, dị thường nhu hòa sáng rọi.

Sở Dật Phong cũng cười phụ họa.

"Không cần, ta muốn đi dạo một mình, không dám làm phiền hai vị sư huynh cùng Thái tử điện hạ đại giá." Phượng mâu Tần Lạc Y nhất nhất xẹt qua mặt bọn họ, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn bọn họ một cái, ngự thần hồng chớp mắt dừng phía dưới thành lâu.

Nhìn đến đạo bóng dáng đi xa, lại nghe đến giọng nói Tần Lạc Y xa cách, ánh mắt ba người tối sầm, lập tức ý cười không thay đổi theo sát sau phóng qua.

Lúc này thời gian còn sớm, phương hướng ra vào thành lâu đông đảo tu sĩ, một đội thị vệ tinh thần sáng láng đứng trên thành lâu, nhìn thấy Tần Lạc Y, liền nhận ra nàng là nữ tu hai ngày trước đi theo Đoan Mộc Trường Anh vào thành.

Đặc biệt thống lĩnh Triệu Thông, nhịn không được có chút đăm chiêu nhìn nàng, nhưng ngay sau đó ba đạo bóng dáng đi tới càng hấp dẫn hắn chú ý, cười bước nhanh nghênh đón:"Thiếu chủ, Phượng công tử, Sở công tử."

Đoan Mộc Trường Thanh hướng hắn thản nhiên gật đầu, Phượng Phi Ly cùng Sở Dật Phong mắt thấy Tần Lạc Y đã vào cửa thành, dưới chân không dừng lại một chút, nhanh chóng theo vào trong thành, đi bên cạnh nàng, mỉm cười nói chuyện với nàng.

Trên mặt Tần Lạc Y nhàn nhạt, lập tức hướng tới thành đông phường thị, nàng vốn muốn đi phường thị, sẽ không bởi vì ngoài ý muốn đụng tới ba người này mà thay đổi chủ ý. Tuy rằng luyện chế linh thủy không vội vàng nhất thời, nhưng có được chút đồ vật, thực sự phải dựa vào vận khí.

Đoan Mộc Trường Thanh cũng nhanh chóng đi theo. Nhìn trên mặt thiếu chủ lãnh khốc, khi đối mặt với Tần Lạc Y ôn nhuận nhu hòa, Triệu Thông khiếp sợ há to miệng, nửa ngày mới khép lại.

Hắn không biết tên Tần Lạc Y. Nhưng nhớ rõ mấy ngày trước nàng cùng Nhị công tử Đoan Mộc Trường Anh vào thành, hơn nữa Nhị công tử đối xử với nàng thập phần bất đồng, thậm chí còn để biệt viện của chính mình cho nàng cùng hai gã tu sĩ khác ở.

Thành đông phường thị rất lớn, chiếm diện tích chừng hơn trăm mẫu, bên trong bày đầy các loại linh thực nổi danh hoặc những loại không biết tên, đan dược phẩm giai không cao, thậm chí còn có một ít nguyên thạch hình dạng kỳ dị, nội đan linh thú, các loại pháp bảo cùng công pháp tu luyện.

Lấy tu vi Tần Lạc Y hiện tại, đương nhiên sẽ chướng mắt thứ bình thường, đối với nàng vô dụng, đi qua mấy quầy hàng, nhìn đến một khối nguyên thạch màu tím kỳ dị trước mặt một tu sẽ trẻ tuổi có chút phong trần mệt mỏi, nhịn không được cầm lên nhìn nhìn, thuận miệng hỏi giá, đáng tiếc cho dù đã tu luyện ra linh hoa, nàng cũng vô pháp nhìn thấu bên trong nguyên thạch là cái gì.

Nguyên thạch lớn như đầu hài tử, chỉ cần không đến mười vạn lượng bạc. Âm thầm thở dài một hơi, nàng đem khối nguyên thạch kia thả xuống, nghĩ đến nếu Bạch Y ở đây, hắn khẳng định không cần tốn nhiều sức có thể đủ phân rõ bên trong có cái gì.

"Nếu thích, liền mua đi." Phượng Phi Ly cười nói.

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng, ánh mắt nào của hắn nhìn đến chính mình thích khối nguyên thạch này?

Đoan Mộc Trường Thanh đem nguyên thạch nàng buông xuống cầm lên, Sở Dật Phong không trả giá, trực tiếp xuất bạc cho tên tu sĩ tuổi trẻ kia, tu sĩ trẻ tuổi vô cùng giật mình, hắn bày quán trong phường thị mấy tháng qua, lần đầu tiên đụng tới người mua sảng khoái như vậy.

"Di, kia không phải Đoan Mộc thiếu chủ sao?"

"Đi cùng hắn là Phượng Phi Ly thiếu chủ, không nghĩ tới hai vị thiếu chủ đến phường thị."

"Bọn họ mua khối nguyên thạch kia, chẳng lẽ khối nguyên thạch kia có chỗ nào đặc biệt sao? Còn hai người đi theo bọn họ là ai."

"Ta đã gặp nữ tử kia, hai ngày trước đi cùng Đoan Mộc Nhị công tử cùng, không nghĩ tới hôm nay đi cùng Đoan Mộc thiếu chủ, không biết nàng có địa vị gì."

Bên cạnh có rất nhiều tu sĩ nhận ra Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly, nhịn không được trong mắt sáng ngời, có chút tò mò hỏi thăm thân phận bối cảnh Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong, còn có một ít người hướng tiểu tử bày quán hỏi thăm xuất xứ khối nguyên thạch.

"Người mua nguyên thạch của ta là Đoan Mộc thiếu chủ?" Tiểu tử nghe vậy kích động đứng dậy, có thể được Đoan Mộc thiếu chủ nhìn trúng, chẳng lẽ khối nguyên thạch kia thực sự có gì bất đồng sao?

"Đương nhiên, chúng ta còn lừa ngươi sao, ai, ngươi nói một chút, ngươi lấy khối nguyên thạch đó từ nơi nào, nơi đó còn nguyên thạch không, ngươi đi nhìn một cái, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."

Không nhìn ánh mắt mọi người trong phường thị sáng quắc, Đoan Mộc Trường Thanh trực tiếp đem khối nguyên thạch kia đưa tới tay Tần Lạc Y, cười nói: "Không biết bên trong có cái gì, nàng cầm trước, trong chốc lát chúng ta trở về chậm rãi giải thạch."

Tần Lạc Y không nhận, mẫn cảm nhận thấy vô số ánh mắt nóng rực chung quanh dừng trên đoàn người bọn họ, tròng mắt nhẹ nhàng chuyển động, cười nói: "Nếu sư huynh có hứng thú muốn giải thạch, ta giúp ngươi thu là được."

Tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng vẫn có không ít tu sĩ chung quanh nghe được, mặc dù Ráng Sắc thành cách xa Hỏa Vực, nhưng ngồi phi hành thuyền mất thời gian một tháng mà thôi, chuyện Liễu Khuynh Thành trên phi hành thuyền cùng hái hoa tặc Hiệp Phi Phi phóng đãng giao hoan truyền đến Kỳ Long thành, sau khi sự tình bại lộ, nghe Liễu Khuynh Thành nói sư muội Tần Lạc Y của nàng hại nàng, thậm chí Liễu Khuynh Thành bị trục xuất sư môn, cũng bởi vì Tần Lạc Y.

Chẳng lẽ nữ tử này chính là Tần Lạc Y? Ánh mắt chúng tu sĩ chung quanh càng thêm nóng rực. Đồn đãi Tần Lạc Y là tu sĩ tử phủ, một thân tu vi xuất thần nhập hóa, cực kỳ khủng bố, nếu không phải nàng, trên phi hành thuyền tính mạng Thác Bạt thiếu chủ liền nguy hiểm.

"Đem khối nguyên thạch này gói lại."

"Linh thực này chưa từng thấy qua...Cũng gói lại."

......

Tần Lạc Y tiếp tục đi về phía trước, đồ vật nàng cầm lên xem qua, ba người Phượng Phi Ly đều không chút do dự mua lại, thậm chí đồ vật nàng nhìn nhiều hai lần, cũng không chút do dự mua, thời gian một lát, liền mua mấy chục loại.

Chúng tu sĩ trong phường thị thấy thế, không khỏi hai mặt nhìn nhau, thần sắc vô cùng kinh dị, mà tu sĩ bày quán đều ngóng trông ánh mắt Tần Lạc Y có thể nhìn đồ vật của chính mình vài lần, nếu bốn người đi qua trước mặt bọn họ, đều thu xếp tinh thần ứng đối.

Khoé mắt Tần Lạc Y nhịn không được hung hăng co rút. Tuy rằng biết ba người này có tiền, nhưng có tiền cũng không thể dùng loạn a, bọn họ có ý tứ gì? Nàng tới phường thị đào bảo, không phải để bọn họ ở trong này đảm đương Tán Tài Đồng Tử, vì không để bọn họ tiếp tục mua loạn, thậm chí nàng luôn khống chế ánh mắt chính mình không dừng trên một kiện đồ vật quá lâu.

Thản nhiên liếc mắt nhìn Phượng Phi Ly tươi cười bỏ bạc một bên, còn mang bộ dáng tâm tình rất sung sướng, thầm nghĩ chính mình kỳ thật không nên đi dạo, nếu tiếp tục đi dạo cùng ba người này, thực có khả năng tất cả đồ vật nơi này đều mua lại không sai biệt lắm.

Dư quang khóe mắt nhìn ba người Phượng Phi Ly, nhưng trong mắt người khác, ánh mắt nàng thẳng tắp dừng trên khối ngọc giả lục sắc tỉ lệ không quá tốt, hẳn là một bộ công pháp tu luyện.

Sở Dật Phong cười đi qua."Khối ngọc giản này ta muốn." 

Thời điểm tay hắn còn chưa cầm đến khối ngọc giản, một đạo bóng dáng màu lam đột nhiên xuất hiện trước mặt quầy hàng ngọc giản, bàn tay tuyết trắng như ngọc, cầm khối ngọc giản lên xem. Trên mặt trang điểm thập phần tinh xảo hiện lên tươi cười yêu diễm: "Khối ngọc giản này bao nhiêu tiền?"

Ngọc giản của một nam tử trung niên, hắn thấy được ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên khối ngọc giản của hắn, lòng tràn đầy chờ mong Đoan Mộc thiếu chủ bọn họ đi tới, không nghĩ tới nữ tử lam y nhoáng lên một cái đã cầm khối ngọc giản lên.

"Cô nương, năm vạn lượng bạc." Nữ tử lam y vừa thấy liền biết không đơn giản, hắc y nam tử đi theo bên người, thần sắc âm ngoan, trừ bỏ hắc y nam tử kia, còn có vài tên nam tử, một bạch y nam tử trong đó, hắn có điểm ấn tượng, là Thượng Quan gia tộc- Thượng Quan Vô Ưu. Những người này hắn đều không thể trêu vào.

Tần Lạc Y nhìn người đột nhiên toát ra, không khỏi nhíu mày. Cư nhiên là Liễu Khuynh Thành.

Liễu Khuynh Thành lặng lẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe môi tươi cười vô cùng ngạo nghễ, Thượng Quan Vô Ưu đứng trước mặt mọi người, sảng khoái lấy năm vạn lượng ngân phiếu ra.

Sở Dật Phong đen mặt, ánh mắt tà tứ nguy hiểm híp lại, nữ nhân này, hắn thực xác định nàng cố ý, không chọn thứ gì? Cố tình chọn ngọc giản Y nhi nhìn trúng.

Tươi cười trên khoé môi Đoan Mộc Trường Thanh thu liễm, mâu quang trở nên lãnh khốc, Phượng Phi Ly nở nụ cười, chỉ là đáy mắt hoa đào khó nén sát khí lạnh băng.

Thượng Quan Vô Ưu bị ba người nhìn đến mức cả người phát lạnh, Sở Dật Phong cùng Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh đi chung một chỗ, hẳn là người không đơn giản, mà Đoan Mộc Trường Thanh, Phượng Phi Ly, trước kia hắn thấy hai người này, lúc nào cũng phải bồi chừng cẩn thận?

Phản xạ tính hướng hai người hành lễ, mở miệng tiếp đón bọn họ, mày Liễu Khuynh Thành dựng thẳng, nhìn hắn một cái, miệng phát ra tiếng hừ nhẹ bất mãn.

Mâu quang Thượng Quan Vô Ưu chợt lóe, lập tức đánh mất ý tưởng tiến lên theo chân bọn họ chào hỏi, Liễu Khuynh Thành cùng Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh có thù, hắn so với ai khác đều rõ ràng, nếu không phải hai người này, làm sao Liễu Khuynh Thành sẽ chật vật rơi vào kết cục bị trục xuất Phiêu Miểu Tông?

Thậm chí hắn luôn hoài nghi chuyện tình Liễu Khuynh Thành cùng Hiệp Phi Phi trên phi hành thuyền, chín phần do Tần Lạc Y giở trò quỷ, quan hệ giữa Tần Lạc Y cùng hai người này không bình thường, nếu bọn họ biết chính mình từng...Cỗ hàn ý trong xương cốt toát ra càng đậm.

Tiếu Lương ở Linh Hàng thành bị giết chết trên phi hành thuyền, phụ mẫu hắn dùng hết phương pháp, mới khiến Tiếu gia không truy cứu, Tiếu gia không truy cứu, Thác Bạt gia tộc cùng Thượng Quan thế gia đồng dạng là một trong bảy đại thế gia, không dễ đối phó như Tiếu gia, nhân chứng vật chứng đầy đủ, một mực chắc chắn hắn giết người trên phi hành thuyền, đem hắn vây trong Ráng Sắc thành suốt ba tháng, cuối cùng phụ mẫu hắn trả giá đại giới, mới đưa hắn từ trong Thác Bạt gia tộc ra ngoài.

Trong mắt Thượng Quan Vô Ưu nhanh chóng hiện lên chút hung ác nham hiểm. Hắn bị ngộ nhận là hung thủ, Liễu Khuynh Thành cùng Hiệp Phi Phi lăn một chỗ, hắn nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, việc này chín phần có liên quan đến Tần Lạc Y, hắn hận Liễu Khuynh Thành, càng hận Tần Lạc Y.

Nhưng Liễu Hàn Tình chiếm được Kinh Long quyết, hắn nhất định phải đoạt tâm Liễu Khuynh Thành về, sau khi tu luyện Kinh Long quyết ở Huyền Thiên đại lục hô phong hoán vũ, lúc này tuyệt đối không thể làm trái ý nàng, mất gần một tháng, hắn thật vất vả mới dỗ thái độ nàng đối với hắn hơi hoà hoãn.

Nhìn bộ dáng ba người Đoan Mộc Trường Thanh khác thường, lại nghĩ đến vừa rồi chính mình tựa như nhìn phương hướng ngọc giản kia, đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến, nàng đem thần thức xâm nhập khối ngọc giản, khóe môi nhịn không được hiện chút tươi cười như có như không.

Nàng không lợi hại giống Bạch Y, có thể thấy rõ ràng trong nguyên thạch có tinh thạch hay không, nhưng muốn nhìn ngọc giản bị phong ấn lợi hại hay không, hoàn toàn không có vấn đề, trong đó không phải công pháp tu luyện, là một quyển hợp hoan quyết.

Không phải công pháp nam nữ song tu, mà thuần túy là cung cấp cho người nghiên cứu nam nữ hoan ái, không biết người nào hố tu sĩ, dùng sức mạnh lớn phong ấn lại, thần thức người bình thường không thể đi vào, nên coi nó trở thành quyển công pháp tu luyện đặt trong phường thị.

Tần Lạc Y may mắn Liễu Khuynh Thành xuất hiện đúng lúc, mất năm vạn lượng bạc đem khối ngọc giản vô hạn dâm mĩ đi, bằng không khả năng bị ba nam nhân kia mua rất cao.

Lười liếc mắt nhìn Liễu Khuynh Thành một cái, nàng nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, trong ánh mắt hiện lên giảo hoạt, không biết nếu chính mình cố ý nhìn vài thứ, có phải mỗi loại Liễu Khuynh Thành đều mua xuống hay không?

Tần Lạc Y không so đo, hai người Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly giận dữ...Liễu Khuynh Thành dám đi ra cố ý đoạt đồ với Y nhi, lá gan của nàng, thật sự càng lúc càng lớn. Hai năm nay hai người luôn toàn tâm đối phó cỗ thế lực âm thầm đang ẩn giấu, còn có Đoan Mộc Trường Anh, không nghĩ tới để nàng kéo dài hơi tàn vài năm.

Sở Dật Phong biết nữ nhân trước mắt là Liễu Khuynh Thành, ánh mắt hắn nhìn về phía Liễu Khuynh Thành trở nên hờ hững thâm thúy.

Tần Lạc Y tiếp tục đi vào sâu, Liễu Khuynh Thành cầm khối ngọc giản kia, mang theo Thượng Quan Vô Ưu, cùng đệ tử Liễu gia, tươi cười đi về phía trước: "Phường thị này quả nhiên náo nhiệt, hôm nay ta muốn đi dạo ở đây, có lẽ sẽ phát hiện kinh hỉ ngoài ý muốn."

Ngươi đã có kinh hỉ rồi? Ánh mắt Tần Lạc Y quỷ dị nhìn Liễu Khuynh Thành một cái, lại nhìn ngọc giản trên tay Liễu Khuynh Thành, kéo kéo khóe môi.

Mà ba nam nhân đi theo nàng còn tưởng rằng nàng luyến tiếc ngọc giản kia, trong lòng suy xét nên đoạt lại khối ngọc giản như thế nào, nơi này là Kỳ Long thành, tu vi Liễu Khuynh Thành không đủ sợ hãi, nàng mang những người đó cũng không đáng sợ hãi, chỉ là đồ vật Liễu Khuynh Thành lấy bạc mua, lúc này không thể động.

Đáng tiếc Tần Lạc Y không biết ý tưởng bọn họ, nếu biết bọn họ tồn tại tâm tư đoạt ngọc giản, bất kể như thế nào cũng phải hướng bọn họ giải thích chính mình căn bản không thích ngọc giản kia, hoàn toàn đánh mất ý niệm này trong đầu bọn họ.

Quả nhiên lúc sau phàm là đồ vật Tần Lạc Y nhìn nhiều hơn một cái, Liễu Khuynh Thành đều cảm thấy hứng thú, chỉ tiếc ba người Phượng Phi Ly không bao giờ cho Liễu Khuynh Thành cơ hội cướp đoạt, đi vài trăm thước, ba người Phượng Phi Ly vì Tần Lạc Y mua hơn mười loại đồ vật, trong tay Liễu Khuynh Thành trừ bỏ khối ngọc giản, không có bất cứ thứ gì.

Tần Lạc Y có chút không biết nói gì. Nàng đã không còn hứng trí đi dạo. Phường thị mấy trăm mẫu, mặc kệ mọi người bên trong bán gì hay mua gì, trừ bỏ thanh âm bọn họ cùng một hàng Liễu Khuynh Thành, lúc này không nghe thấy chút tạp âm khác, nguyên bản muốn lừa Liễu Khuynh Thành, không nghĩ tới người bị lừa là ba người bên người chính mình.

Liễu Khuynh Thành hận nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là trong lòng càng hận, tươi cười trên mặt càng phát ra sáng lạn, đặc biệt nhìn đến bên người Tần Lạc Y có thêm một nam nhân tuấn mỹ, giống Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh đối xử với Tần Lạc Y vô hạn sủng nịch, cỗ hận ý kia cơ hồ sắp trào ra.