Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 9

". . . . . . Trác Nhiên."

Mễ Cốc không thể tưởng tượng nổi, dùng hình miệng nói: "Không thể nào."

Hạ Sơ căn bản không có sức nói gì với Mễ Cốc, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm phía sau cô. Mễ Cốc quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cách đó không xa, ở dưới đèn neon trong đêm, lờ mờ không thấy rõ vẻ mặt, nhưng, quả thật là Trác Nhiên không thể nghi ngờ.

Tim của Hạ Sơ đập nhanh hơn, hô hấp hơi gấp rút, nhìn bóng dáng kia từng bước từng bước đến gần mình, cả thân thể càng ngày càng cứng ngắc, không biết làm sao.

Mễ Cốc đứng song song ở bên cạnh Hạ Sơ, gắt gao nắm tay cô.

Trác Nhiên đến gần, để lộ ra hết thái độ, mắt sáng như đuốc, trong mắt lóe ra đau lòng, lẫn vào một chút tức giận. Anh và Hạ Sơ vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, nhưng không nói câu nào.

"Trác Nhiên, đã lâu không gặp." Mễ Cốc cười đánh vỡ lúng túng.

"Mễ Cốc, có thể để cho tôi nói chuyện riêng với Hạ Sơ được không?"

Mễ Cốc nhìn Hạ Sơ hỏi thăm, tay bị thít lại, cô hiểu. "Hai người có lời gì cứ nói đi, Hạ Sơ còn phải trở về sớm."

Trác Nhiên không hề yêu cầu nữa, nhìn Hạ Sơ nói từng chữ từng câu: "Tại sao muốn như vậy?"

Hạ Sơ nghĩ thầm, tôi thế nào? Năm năm không gặp mặt, hiện tại vừa thấy mặt đã hỏi cô, tại sao muốn như vậy? Là sao đây?

"Trác Nhiên, đã lâu không gặp, vừa thấy mặt đã hỏi Hạ Sơ tại sao như vậy? Cô ấy như thế nào? Có còn lời gì khác không? Không có thì để cho cô ấy đi, tài xế tắc xi vẫn chờ đấy." Mặt Mễ Cốc đanh lại, giống như anh ta thiếu cô 100 vạn.

"Tiểu thư, cô rốt cuộc có đi hay không? Tôi còn chờ kiếm khách đấy?" Tài xế taxi nóng nảy, ngọng nghịu nói.

Nhưng ba người không có ai để ý đến hắn ta.

Hạ Sơ nói: "Có phải vừa rồi anh thấy tôi nhảy trong quán rượu hay không? Không có vì cái gì, muốn nhảy mà thôi, còn có chuyện gì khác không? Không có thì tôi đi trước." Tiếp đó quay đầu lại nói với Mễ Cốc: "Cậu vào đi, mình đi, lát nữa sẽ gọi điện thoại."

"Tốt, cậu về đến nhà thì gửi tin nhắn cho mình."

Hạ Sơ không chút do dự xoay người lên xe, Trác Nhiên muốn cản, nhưng bị Mễ Cốc níu lại, trơ mắt nhìn taxi biến mất ở trong màn đêm.

"Hiện tại Hạ Sơ quả thật rất tốt, tôi hi vọng anh đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy."

Trác Nhiên giận dữ nhìn Mễ Cốc, nửa ngày mới cắn răng nghiến lợi nói: "Trước kia cô ấy không phải như thế, tại sao cô trơ mắt nhìn cô ấy rơi xuống mà vẫn thờ ơ?"

Mễ Cốc lớn tiếng nói: "Ai rơi xuống? Tôi cho anh biết Trác Nhiên, có mấy lời anh tốt nhất nghĩ thật kỹ rồi hãy nói ra." Mễ Cốc trừng mắt liếc anh một cái, xoay người vào khách sạn.

Lương Mục Trạch ngồi ở trên ghế dựa, hơi lắc lư, Nhị Miêu co lại thành vòng tròn, đang híp mắt nằm trước ngực anh hưởng thụ. Trong tay anh cầm một quyển Naruto, xem say sưa.

Cửa trước có động tĩnh, Lương Mục Trạch tiếp tục không nhúc nhích xem manga, Nhị Miêu ngược lại rất kích động, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi người anh, lắc mông chạy đến bên chân Hạ Sơ, ngước đầu, dùng ánh mắt tội nghiệp làm người khác ưa thích nhìn Hạ Sơ.

Hạ Sơ cúi người xuống ôm lấy nó, yếu ớt đi tới trước sô pha, ngồi xếp bằng xuống. Lúc này tâm tình cô không tốt, cho nên cả một người sống như Lương Mục Trạch cô cũng quyết định coi thường.

Lương Mục Trạch dời ánh mắt khỏi cuốn truyện, nhìn Hạ Sơ ủ rũ như trái cà bị ngâm sương, trầm giọng nói: "Đi đâu vậy?"

"Không cần anh quan tâm."

"Tôi đã đồng ý với mẹ cô, chăm sóc cô thật tốt."

"Mẹ tôi?" Hạ Sơ nhìn anh, có chút giật mình, "Mẹ tôi tìm anh lúc nào?"

Lương Mục Trạch không trả lời, nghiêng thân thể duỗi dài cánh tay, nắm con mèo đang nằm trên đùi Hạ Sơ lên, nhấc tới trước mắt mình, Nhị Miêu bị anh giơ lên, vô tội đáng thương rũ tứ chi trên không trung, đáng thương kêu: "Meo meo."

"Anh đừng xách nó như vậy."

"Nó tên gì?" Lương Mục Trạch phát hiện, con mèo này thật đáng yêu, không làm loạn cũng không phá phách, rất dịu ngoan, cũng không sợ người lạ. Anh ngồi ở trên ghế dựa xem manga, nó luôn nằm trên người của anh, thỉnh thoảng kêu hai tiếng meo meo, thanh âm nho nhỏ, mềm mại, đặc biệt đáng yêu.

"Nhị Miêu."

Lương Mục Trạch dời ánh mắt khỏi người Nhị Miêu, nhìn Hạ Sơ, khóe miệng lại hơi cong, anh không hiểu, một con mèo thật tốt, tại sao lại đặt cái tên ngốc vậy (chữ Nhị còn có nghĩa là ngốc). "Nhị. . . ."

"Miêu." Hạ Sơ lặp lại.

Khi cô nói Miêu, thanh âm dịu dàng, lười biếng tựa như mèo.

"Nhị Miêu." Lương Mục Trạch nhìn Nhị Miêu, gọi tên của nó. Quả nhiên, Nhị Miêu "meo meo" hai tiếng. "Bởi vì nó luôn kêu meo meo (Nhị Miêu = hai meo meo) sao?"

"Đúng."

Hạ Sơ nhận lấy Nhị Miêu, cúi đầu vuốt lông mềm của nó, lỗ tai nho nhỏ khép lại, híp mắt lười biếng. Cô nghĩ, nếu như mình có thể biến thành một con mèo, thật là tốt biết bao? Không có ưu sầu, không có phiền não, không buồn không lo, không thương tâm vì bất luận kẻ nào, cũng không phải khóc vì bất luận kẻ nào.

"Đại Miêu."

"Hả. . . ."

"Tên này không tệ."

"À?"

Hạ Sơ kinh ngạc tại sao anh gọi Đại Miêu, lại càng kinh ngạc hơn vì anh rõ ràng đã nở nụ cười, không phải khóe miệng miễn cưỡng kéo ra đường cong, mà là cười thật. Trong đôi mắt lóe ra nụ cười, mắt híp lại, miệng không keo kiệt nhếch lên. Lần đầu tiên, nhìn thấy anh cười, dáng vẻ cười của anh làm Hạ Sơ sững sờ, thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai. Cô chỉ có thể há miệng kinh ngạc.

Lương Mục Trạch không thèm để ý sự kinh ngạc của cô, giơ manga trong tay lên hỏi Hạ Sơ: "Truyện này không phải chỉ có một quyển chứ?"

Hạ Sơ há mồm lớn hơn, sững sờ gật đầu. Lương Mục Trạch như có điều suy nghĩ gật đầu, tiếp đó trong mắt lóe ánh sáng, "Đưa luôn những cuốn khác cho tôi."

Hạ Sơ nuốt nước miếng hỏi: "Anh xem manga?"

Lương Mục Trạch nhíu mày nhìn cô, làm như đang nói, cô có ý kiến gì không?

Hạ Sơ nuốt nước miếng, "À, truyện này trước mắt vẫn còn tiếp, còn chưa có tập cuối."

Lương Mục Trạch gật đầu, đứng lên từ trên ghế nằm, từ sau lưng Hạ Sơ đi qua. Cô vẫn còn đang ngây ngẩn, Lương Mục Trạch lại quay trở lại, nói với đỉnh đầu của Hạ Sơ: "Đại Miêu, con gái không nên đến chỗ không an toàn, nhất là khi tâm tình không tốt. Còn nữa, mắt cô đã tối lại."

Hạ Sơ cảm thấy, như có một đạo sấm bổ vào trên đầu mình, cả người bị sét đánh ngoài khét trong sống. Đại Miêu, là đang gọi cô sao? Hạ Sơ không nhịn được rùng mình một cái, nổi hết cả da gà.

Suốt đêm Hạ Sơ ngủ đặc biệt không yên ổn, luôn nằm mộng, trong mộng có một nam sinh có nụ cười như gió xuân, luôn híp mắt cười với cô, vén tóc rơi trên trán cô lên, gọi cô Sơ Sơ, nói thích cô. Nhưng trong nháy mắt thay đổi bất ngờ, mây đen che kín bầu trời, che kín mặt trời, nam sinh biến mất từng chút từng chút, anh thu hồi nụ cười, lạnh như băng nói với Hạ Sơ anh phải đi. Cô dùng hết toàn lực giãy giụa, muốn nắm chắc tay của anh, nhưng tay chân nặng nề giống như đúc bằng chì, muốn gọi anh, giọng nói lại như bị chận lại, làm sao cũng không phát ra được một tiếng, cô không thể ra sức, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia biến mất trong lo lắng.

Chợt một tiếng sấm nổ trên đỉnh đầu mình. . . . .

Hạ Sơ vụt dậy từ trên giường, trợn tròn mắt, thích ứng một lúc lâu, mới phát hiện là nằm mơ, thở dài ra một hơi, tự nói với mình, đều đã qua rồi, tất cả đều đã qua.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nho nhỏ, Hạ Sơ cau mày, trong lòng nói mới sáng sớm không để cho ai ngủ, gõ cái gì mà gõ, sấm sét vừa rồi khẳng định chính là anh ta bổ.

Hạ Sơ đáp một tiếng, từ chân giường lấy ra điện thoại di động, liếc mắt nhìn, cả người nhảy dựng lên khỏi giường như gắn lò xo, cốt tóc đuôi gà kéo cửa phòng ra xông nhanh ra ngoài.

7: 30, muộn hơn bình thường 30 phút. Chỉ sợ là phải trễ.

Dùng năm phút đồng hồ đánh răng rửa mặt, vừa soi gương vừa dùng dây thun cột tóc thành cái đuôi ngựa ở sau ót, sửa soạn xong xuôi mới phát hiện, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi lớn có thể che kín đến mông, cặp chân tràn đầy quyến rũ bại lộ trong không khí.

Hồi tưởng lại.

Cô kéo ra cửa phòng, xông thẳng vào phòng vệ sinh, hình như thấy Lương Mục Trạch mặc quân trang đứng ở trước sô pha lật tờ báo, anh có nhìn thấy hay không? Cô rất rối rắm, cực kỳ rối rắm.

Thở ra một hơi, được rồi, bất kể như thế nào, nên nhìn hay không nên nhìn, cũng đã bị anh nhìn hết rồi, cứ nhắm mắt xông lên vậy.

Kéo cửa ra, nhìn một chút, không ai, Hạ Sơ hít sâu, kéo cửah, gắn động cơ vào chân, chạy ra như một làn khói, rầm... một tiếng, đóng cửa đến mức rung trời.

Lương Mục Trạch ngồi ở trước bàn ăn, xem tờ báo, đầu cũng không ngẩng lên.

Trở ra, Hạ Sơ đã biến thân thành nữ quân nhân lão luyện, quần áo chỉnh tề, hoàn toàn không cách nào phát hiện ra sự giống nhau giữa cô và cô gái bù xù lúc sáng, càng không có biện pháp phát hiện ra sự giống nhau giữa cô và cô gái múa cột quyến rũ lúc tối.

"Tôi đi trước."

Lương Mục Trạch không có ngẩng đầu, chỉ chỉ vị trí đối diện nói: "Uống ly sữa tươi rồi đi."

Giọng nói không cho phản bác. Hạ Sơ rất không có cách nào, đi qua bưng ly lên, một hơi uống sạch. "Đi trước."

Lương Mục Trạch để tờ báo xuống, cầm túi xách và chìa khóa xe lên, "Tôi đưa cô đi."

". . . . . . Không cần, tôi. . . . . ." Hạ Sơ không biết làm sao cự tuyệt.

"Không phải cô sắp tới trễ sao?" Lương Mục Trạch nói một câu điểm trúng tử huyệt của Hạ Sơ, không có biện pháp, cô chính là một người ham hưởng lạc thích chiếm món lời nhỏ.

Cả đường không lời, Lương Mục Trạch thả Hạ Sơ xuống ở cửa bệnh viện quân đội, lái xe đi không bao xa, liền quẹo vào trong một cánh cửa hùng vĩ, lính trinh sát ở cửa đang chào anh.

Anh quên nói với Hạ Sơ, anh phải đến quân khu tham gia khóa học bổ túc dành cho các cán bộ trong quân phu, thời hạn là 20 ngày. Anh sẽ phải đánh vỡ thói quen không gò không bó, tự do tự tại trong cuộc sống của cô.

Cả ngày Hạ Sơ đều không có tinh thần, mắt thâm quầng rất nặng, sắc mặt cũng không khá lắm. Di chứng không ngủ ngon hiện ra rất rõ.

Nhớ tới gương mặt quen thuộc lại xa lạ của Trác Nhiên, vết sẹo đã lành trong tim Hạ Sơ lại bị xé ra. Nhớ lại buổi trưa ánh sáng rực rỡ năm ấy, một nam sinh có nụ cười giống như có thể hoà tan cô, đẹp trai như ánh mặt trời, ngón tay thon dài, đang đưa tay phải ra nắm lấy tay cô, anh nói: "Xin chào, tôi là Trác Nhiên, xin chăm sóc nhiều hơn."

Mặc tây phục tốt nhất, nói năng thỏa đáng, hóm hỉnh khôi hài, kết quả đội ngũ ở chỗ Hạ Sơ thất bại thảm hại. Cô không dám nói với bất luận kẻ nào, khi cô đối mặt Trác Nhiên, cơ hồ không có cách nào nói hết lời.

"Này tiểu Hạ, nghĩ gì tập trung như thế?" Bác sĩ Lâm cùng khoa với Hạ Sơ nhìn dáng vẻ cúi đầu suy nghĩ của Hạ Sơ, không nhịn được nói.

Hạ Sơ vội vàng đổi lại tư thế, dãn gân cốt một cái nói: "Không có gì, nghĩ tới con mèo của tôi có ăn cơm thật ngon không."

"Cô nuôi mèo à?"

"Đúng vậy." Hạ Sơ gật đầu, "Thế nào?"

Bác sĩ Lâm cười khổ nói, "Con gái của tôi cũng muốn nuôi một con mèo trong nhà, nhưng mà tôi lại không thích động vật nhỏ, cảm giác đầy lông, ẩn dấu không ít vi khuẩn và virus."

"Không có, mèo tốt vô cùng, rất dịu ngoan, chỉ cần chú ý vệ sinh, không để cho nó ra ngoài chạy loạn là được, tôi ở một mình quá chán, liền nuôi một con mèo. Kỳ thật trước kia mẹ tôi cũng không cho tôi nuôi, hiện tại thoát khỏi nanh vuốt của bà rồi, đương nhiên là muốn nuôi một con cho đã nghiện."

Sắc mặt bác sĩ Lâm càng khổ, than thở nói: "Người trẻ tuổi, có phải đều hận không thể sớm ngày thoát khỏi cha mẹ hay không?"

Nụ cười của Hạ Sơ cứng đờ, không tự nhiên hỏi: "Sao ngài nghĩ như vậy?"

"Tôi thật sự sợ sau khi con gái tôi lớn lên, có thể đi, cũng không trở về nữa."

"Làm sao lại như vậy? Nếu như con gái ngài rời đi, vậy cũng chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí mới, cô ấy tuyệt đối sẽ không quên cha mẹ sinh cô nuôi cô, chớ đừng nói chi là không trở về nữa, bởi vì căn bản là không thể."

Bác sĩ Lâm vẫn than thở, Hạ Sơ cảm thấy mình không cẩn thận nhắc tới chỗ thương tâm của người ta, không biết phải an ủi thế nào.

"Bác sĩ Lâm, con gái ngài bao lớn?" Bác sĩ Lâm xem ra nhiều nhất là 40, con gái lớn nhất thế nào cũng không quá 20. . . .

"Nó à, mười tuổi."

Hạ Sơ trố mắt, mới mười tuổi, hiện tại đã bắt đầu lo lắng về sau có thể rời đi hay không, có phải là hơi sớm hay không?

"Cô nói, đợi nó trưởng thành, khi đó tư tưởng cởi mở hơn, ngộ nhỡ ra nước ngoài, đi rồi không trở về nữa, vậy phải làm thế nào?"

". . . . . ."