Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 101: Cẩu nam nữ

Dịch: Chưởng Thiên

Trong chiếc ao tắm cực lớn.

Quả phụ Ninh Thanh đang buông thả triệt để, lười biếng bơi tới bơi lui.

"Tiểu Giác, ngươi còn đứng ì ra đó làm gì?" Đạm Đài Phù Bình cười khẽ: "Mọi người đều là nữ tử, sợ cái gì a?"

Vân Trung Hạc hơi hơi cắn môi, đỏ bừng khuôn mặt, hoàn mỹ nhập vai một nữ sinh đang ngượng ngùng.

Hắn vận y phục mỏng tang, nhẹ nhàng bước xuống ao, tiếp cận Đạm Đài Phù Bình từ phía sau.

Đạm Đài Phù Bình đưa cho hắn tới một cục xà bông, nói: "Thoa xà bông cho ta!"

Vân Trung Hạc tiếp lấy, thoa thoa cục xà bông trên chiếc lưng trắng hồng của nàng.

"Lại đây! Ta thoa xà bông cho ngươi." Đạm Đài Phù Bình vẫn dịu dàng: "Cùng là nữ nhân cả, ngươi sợ gì chứ? Nào có ai vừa tắm vừa mặc quần áo?"

Sau đó, Vân Trung Hạc lẳng lặng thoa xà bông khắp người Đạm Đài Phù Bình, vừa thoa vừa dùng khăn mặt lau.

Nhịp thở của Đạm Đài Phù Bình thoáng chốc trở nên dồn dập. Khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng từ lúc nào.

Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài một tiếng: "Hết thảy sự việc phát sinh trong buổi tối hôm nay, cả đời này ta đều không quên được. Trên đời lại có người hết lần này tới lần khác tài hoa hơn người như vậy, hay chỉ là một tên ác ôn, một kẻ biến thái? Tiểu Giác, ngươi thử nói xem!"

Vân Trung Hạc dùng thanh âm nữ tử mà đáp: "Đạm Đài tiểu thư, người đang nói ai vậy? Ta nghe không hiểu a?"

Đạm Đài Phù Bình ngắm nghía gương mặt nữ tử của Vân Trung Hạc, rồi dịu dàng nói: "Tiểu Giác, dung mạo ngươi thật đẹp. Chẳng trách Ninh Thanh tỷ tỷ thích ngươi đến thế."

Sau đó, Đạm Đài Phù Bình khép mi, thở dài: "Đi đi! Hai người các ngươi đi đi…"

Ninh Thanh không nói không rằng lập tức đứng dậy bước ra khỏi ao tắm. Nàng nhanh chóng khoác lên mình một bộ y sam tinh tươm, rồi đưa Vân Trung Hạc đi.

Mà Đạm Đài Phù Bình thì thào tự nhủ: "Đi đi… đi đi… Đi càng xa càng tốt…"

Vẫn như cũ, ở trong phòng khách nhỏ kia…

"Chủ quân, đã mang Vân Ngạo Thiên tới."

Một lát sau, kẻ vẫn luôn bị giam ở trong địa lao mấy ngày nay, ‘Vân Ngạo Thiên’, đã được dẫn tới trước mặt Đạm Đài Diệt Minh.

Đạm Đài Diệt Minh cất tiếng: "Ngươi, không phải Vân Ngạo Thiên thực sự?"

Tuy thanh âm của lão cực kỳ điềm tĩnh, không mảy may có chút uy hiếp, nhưng lại khiến người nghe sợ hãi cực độ.

Hoa Mãn Lâu lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Vâng! Ta… ta không phải là Vân Ngạo Thiên. Ta chỉ là một tên mật thám của Cẩm Y ti Liệt Phong thành, am hiểu nhất là đóng vai ăn mày."

Đạm Đài Diệt Minh lại hỏi: "Vậy Vân Ngạo Thiên thực sự đang ở đâu?"

Hoa Mãn Lâu vẫn quỳ mọp tại chỗ, run như cầy sấy: "Ta… ta không biết..."

Vân Vạn Huyết lên tiếng: "Đạm Đài đại nhân! Ta khẳng định nữ sinh bên cạnh Ninh Thanh kia chính là Vân Ngạo Thiên. Giờ chỉ cần tóm lấy các nàng, nghiêm hình tra tấn, hoặc dứt khoát lột sạch quần áo, kiểm tra thân thể."

Đạm Đài Diệt Minh thản nhiên nói: "Biểu hiện của ta từ trước tới giờ quá mức hiền hòa sao? Lại có kẻ dám lấn ta, nhục ta như vậy?"

Sau đó, lão hạ lệnh: "Người đâu? Bắt Ninh Thanh và nữ sinh kia lại cho ta! Đồng thời, mang hai cái lò lửa thật lớn ra đây! Phải là lò lớn nhét vừa một người."

"Vâng!" Một gã đỉnh tiêm cao thủ khom người lĩnh mệnh, rồi lập tức dẫn theo mấy chục tên võ sĩ đằng đằng sát khí cấp tốc chạy đi.

Lúc này, trong một khu gia viên nhỏ của gia tộc Đạm Đài, nơi Ninh Thanh trú ngụ.

Vân Trung Hạc vẫn duy trì dáng vẻ nữ sinh tú mỹ như cũ.

Ninh Thanh chằm chằm nhìn Vân Trung Hạc hồi lâu. Tuy nàng biết rõ người hôm nay biểu diễn hết thảy chính là hắn, nhưng cũng bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Ninh Thanh cười lạnh: "Ngươi đã hài lòng chưa? Lại hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi khác. Giờ thì có thể vứt bỏ kẻ vô dụng là ta rồi."

Vân Trung Hạc đáp: "Không! Nhiệm vụ này vẫn chưa toàn kết thúc, vẫn còn thiếu một bước cao trào hoa lệ cuối cùng."

Ninh Thanh chất vấn: "Chẳng lẽ vừa rồi còn không phải cao trào sao?"

Vân Trung Hạc lắc đầu: "Không, không phải! Tiếp theo đây mới thực sự là cao trào hoa lệ. Kế hoạch mới chân chính thành công mỹ mãn."

Ninh Thanh run giọng hỏi: "Có ý tứ gì?"

Vân Trung Hạc đáp: "Tại thời điểm chưa tiến hành, kế hoạch của ta quả thực hoàn mỹ. Nhưng một khi đã tiến hành liền lòi ra sơ hở."

Biểu hiện của kẻ bất học vô thuật Tỉnh Vô Biên kia quá mức nghịch thiên. Dù có thể qua mắt được đông đảo học sinh ở đây, nhưng tuyệt đối không lừa được Đạm Đài Diệt Minh.

Vân Trung Hạc thở dài: "Thanh nhi, chúng ta bại lộ rồi."

"Làm sao có thể?" Ninh Thanh hỏi dồn: "Vừa rồi biểu hiện của Đạm Đài Phù Bình cũng rất bình thường a."

"Còn nói là bình thường sao?" Vân Trung Hạc đáp: "Nàng chỉ là chưa nói trắng ra mà thôi. Nàng muốn chúng ta đi càng xa càng tốt."

Ninh Thanh lại hỏi: "Vậy mà nàng vẫn để ngươi thoa xà bông, để ngươi kỳ lưng?"

Vừa dứt lời, thân thể mềm mại Ninh Thanh liền run lên một chặp: "Ta hiểu rồi..."

Vân Trung Hạc nói: "Nếu như đoán không sai thì Vân Vạn Huyết đã vạch trần ta rồi."

Tiếp đó, hắn liền nói không ngừng: "Vân Vạn Huyết có địch ý sâu nhất với chúng ta. Khẩu kỹ của ta cũng là gã có cảm thụ sâu nhất. Việc ta giả trang nữ nhân gã cũng cảm thụ sâu nhất. Mà lại kẻ này vẫn một mực lòng lang dạ thú với Ninh Thanh ngươi nên thời thời khắc khắc đều nhìn ngươi chằm chằm. Trước đó, ta đã một lần đóng vai nữ nhân nằm trong chăn với nàng nên gã đã sớm để mắt tới nữ sinh mà ta nhập vai rồi."

Ninh Thanh liền hỏi: "Vậy thì vì sao gã không tố giác ngươi sớm?"

Vân Trung Hạc đáp: "Gã này cố ý đợi ta lừa gạt Đạm Đài Diệt Minh xong, triệt để chọc giận vị đệ nhất chư hầu này, sau đó mới mượn tay Đạm Đài Diệt Minh giết ta."

Có thể tưởng tượng được Đạm Đài Diệt Minh sẽ tức giận cỡ nào khi biết bản thân bị người khác hí lộng? Lão đây chính là đệ nhất chư hầu, bá chủ Vô Chủ chi địa a.

Vậy mà một đứa ăn mày như Vân Trung Hạc cũng dám đùa bỡn lão. Đây là sỉ nhục cỡ nào chứ?

Ninh Thanh kinh hãi thốt lên: "Vậy chẳng phải tính mạng ngươi đang gặp nguy hiểm hay sao? Ngươi mau đi đi, đi mau đi."

"Đi? Ta không đi đâu hết." Vân Trung Hạc cười lạnh: "Ta còn muốn vẽ lên cái kế hoạch thông gia này một vòng tròn hoàn mỹ. Vân Vạn Huyết muốn ta chết sao, thực đúng dịp. Đêm nay, ta cũng muốn giết hắn!"

"Thanh nhi, sẽ có người đến bắt chúng ta nhanh thôi, nhưng tuyệt đối không cần sợ. Nhất định chúng ta sẽ bình an vô sự. Hết thảy đều nằm trong kế hoạch."

Ninh Thanh cười lạnh: "Dù sao sau khi lợi dụng xong ngươi cũng vô tình vứt bỏ ta thôi. Còn gì để lo lắng đây? Cùng lắm thì chết một lần!"

Ngay lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cánh cửa phòng thình lình bật tung. Chừng mười tên cao thủ của gia tộc Đạm Đài lập tức ập vào.

Cầm đầu là một tráng hán thân cao hai mét, bá khí hung hồn, thoạt nhìn đã biết là một cao thủ đỉnh cấp.

"Ta là Đạm Đài Phần." Ánh nhìn của gã cao thủ đỉnh cấp này dừng lại trên mình Vân Trung Hạc. Gã chậm rãi nói: "Thực không thể tin được ngươi lại là một nam nhân. Chẳng lẽ lại đúng là thư hùng bất phân (*) như trong truyền thuyết?"

(*) không phân biệt được đực, cái

Vân Trung Hạc tươi cười: "Khiến các hạ chê cười!"

Hắn không còn giấu diếm thanh âm nữa.

"Đúng là nam nhân. Quả đúng là Đại Thiên thế giới, thực không thiếu sự lạ!" Đạm Đài Phần kinh ngạc trợn tròn cặp mắt.

"Vân Ngạo Thiên! Âm mưu của ngươi đã bị khám phá ra. Đúng là tự tìm đường chết mà."

"Ninh Thanh! Ngươi vậy mà lại đi theo Vân Ngạo Thiên, cùng nhau mưu hại Đạm Đài đại nhân. Đêm nay các ngươi chết cả đi."

"Người đâu? Mau bắt đôi cẩu nam nữ này lại, giải đi cho ta!"

Lời vừa dứt, mấy chục tên võ sĩ của gia tộc Đạm Đài lập tức trói nghiến Vân Trung Hạc và Ninh Thanh lại, áp giải về khu lầu các chỗ Đạm Đài Diệt Minh.

Trong khu lầu các quen thuộc của Đạm Đài Diệt Minh.

Vẫn là bên cạnh một cái guồng nước nhỏ, một một cái ao nhỏ trên đại sảnh, Đạm Đài Diệt Minh đang ngồi đó múc nước pha trà.

Có điều, không khí lúc này hiện đang cực kỳ nóng rát. Bởi lẽ nơi đây đã nhiều them hai cái lò lửa rất lớn, có thể nhét được cả một người vào trong.

Đây là loại lò chuyên dụng để luyện sắt.

Nhiệt độ hiện tại cao đến khiếp người.

Nhưng bộ dáng Đạm Đài Diệt Minh vẫn thong dong như vậy, tuyệt nhiên không có lấy một giọt mồ hôi. Hiển nhiên là nội công của lão cực cao.

Trước mặt Đạm Đài Diệt Minh có một người đang quỳ, chính là Vân Ngạo Thiên giả mạo, cũng chính là gã ăn mày Hoa Mãn Lâu.

"Liệt Phong thành quả thực nhân tài đông đúc a. Xuất ra một tên Vân Ngạo Thiên đã rất không tầm thường rồi. Không nghĩ tới lại còn có ngươi." Đạm Đài Diệt Minh hỏi: "Ngươi tên gì?"

Lúc này, phong thái cuồng ngạo lúc giả trang Vân Ngạo Thiên của tên ăn mày Hoa Mãn Lâu đã bay biến sạch sẽ. Biểu lộ của y hiện giờ hèn mọn cùng cực. Y vẫn một mực quỳ rạp trên đất, dung giọng điệu nịnh bợ nhất mà đáp: "Khởi bẩm Đạm Đài đại nhân, nô tài gọi là Hoa Mãn Lâu."

"Hoa Mãn Lâu?" Đạm Đài Diệt Minh nói: "Cái tên thực dễ nghe a. Ngươi cũng rất đáng gờm đi. Lúc giả trang Vân Ngạo Thiên, ta cũng nhìn không thấu."

Hoa Mãn Lâu đáp: "Bởi vì ngài chưa từng thấy qua Vân Ngạo Thiên, nên có khám phá ra hay không cũng không quan trọng."

Đạm Đài Diệt Minh nói: "Không! Là ngươi biểu hiện quá ưu tú. Từ lúc chúng ta gặp mặt lần đầu, ngươi biểu diễn lân trắng tự cháy, còn có truỷ thủ chém sắt như chém bùn nọ, cùng với ý đồ lấy Nộ Đế lăng mộ ra để lừa gạt ta, hết thảy đều ưu tú đến tột đỉnh. Chính là loại ưu tú này đã khiến ta cảm thấy ngươi thực là Vân Ngạo Thiên."

Hoa Mãn Lâu nói: "Hổ thẹn! Tất cả đều là kế hoạch của Vân Ngạo Thiên đại nhân. Ta chỉ đơn giản bám theo kịch bản mà diễn thôi. Ta vốn là một kẻ vô năng. Thứ ta am hiểu duy nhất chỉ có diễn kịch."

"Bám theo kịch bản mà diễn?" Con ngươi Đạm Đài Diệt Minh chợt co rụt lại.

Hoa Mãn Lâu nói: "Vâng. Đã luyện tập mất mấy tháng."

Đạm Đài Diệt Minh có chút than thở: "Vậy thì vị Vân Ngạo Thiên đại nhân này đúng là trí gần như yêu a."

Hoa Mãn Lâu nói: "Nô tài đời này kiếp này chưa từng bội phục một ai. Nhưng trước mặt Vân Ngạo Thiên đại nhân, ta chân chính bội phục sát đất."

Đạm Đài Diệt Minh chậm rãi nói: "Vân Ngạo Thiên mà ngươi kính nể sắp được đưa tới rồi. Nhanh thôi…"

...

Nửa khắc đồng hồ sau.

Hai người Vân Trung Hạc và Ninh Thanh hai người đã bị giải đến căn phòng quen thuộc này.

Đạm Đài Diệt Minh thoáng nhìn Vân Trung Hạc một chút. Mí mắt lão cũng không nhịn được mà giật một cái.

Quả thực lão có để ý đến nữ sinh bên cạnh Ninh Thanh này một chút. Nhưng sau khi xác định nữ nhân này chính là Vân Trung Hạc, cảm giác của lão đã khác trước một trời một vực.

Thực không thể ngờ rằng trên đời này lại tồn tại một người thư hùng bất phân như vậy.

Mặc dù tướng mạo nữ nhân trước mắt đây không quá tuyệt mỹ, nhưng quả thực không có lấy một chút sơ hở.

Dù là khí chất, thân thể hay làn da, tất cả đều giống nữ tử mười phần.

Vân Trung Hạc này rốt cuộc là người phương nào?

"Vân Ngạo Thiên! Đây xem như là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt?" Đạm Đài Diệt Minh lên tiếng trước.

Vân Trung Hạc khom người đáp: "Thực ra mấy ngày trước đã thấy qua. Có điều lúc ấy ta chỉ đứng sau Ninh Thanh đại nhân mà bái kiến ngài."

Đạm Đài Diệt Minh lại quay sang phía Ninh Thanh rồi nâng chén trà hỏi thăm: "Ninh Thanh phu nhân! Đã lâu không gặp!"

Ninh Thanh không mảy may chậm trễ, liền nâng vạt áo thi lễ với Đạm Đài Diệt Minh.

"Nhị vị, xin mời ngồi!" Đạm Đài Diệt Minh mỉm cười.

Từ đầu tới cuối, biểu hiện của lão không hề có chút tức giận nào, mà ngược lại, vẫn cực kỳ điềm tĩnh.

Nhưng những đại nhân vật bực này vốn là càng tỉnh táo lại càng đáng sợ.

Đạm Đài Diệt Minh lại nói: "Có một vị cố nhân, có lẽ các ngươi nên gặp một chút."

Sau đó, một thân ảnh dần hiện ra từ trong bóng tối. Quả nhiên là lão địch nhân của Vân Trung Hạc, Hội trưởng Minh Thương hội thuộc Chư Hầu liên minh, Vân Vạn Huyết.

"Vân Ngạo Thiên đại nhân! Đã lâu không gặp!" Vân Vạn Huyết vừa hiện thân liền tấm tắc khen: "Mỗi lần nhìn thấy ngươi quả thực đều vô cùng độc đáo."

Vân Trung Hạc cũng mỉm cười đáp: "Vân Vạn Huyết đại nhân! Đã lâu không gặp!"

Vân Vạn Huyết nhìn qua Ninh Thanh, cười lạnh: "Em dâu! Đã lâu không gặp!"

Ninh Thanh mặt lạnh như băng, hoàn toàn không để ý tới kẻ này.

Vân Vạn Huyết lại nói: "Không vội! Không vội! Thời gian đêm nay của chúng ta rất nhiều, hoàn toàn có thể chậm rãi xử lý từng li từng tí một, rõ rõ ràng ràng. Sau đó, ta mới lột từng tấc từng tấc da trên mình đôi cẩu nam nữ các ngươi xuống. Để hai ngươi cảm thụ được Địa Ngục thực sự là như thế nào."

Tác giả: Canh 1 đăng lên. Mong cầu nguyệt phiếu không đổi. Bái tạ chư vị ân công.

Người dịch: Ngọc thụ lâm phong Bụ bẫm mỹ miều Đoàn chủ ta đã trở lại với quý vị độc giả rồi đây! Từ nay ta lại đem hết sở học bình sinh ra mà tận lực bắn pháo hoa, tận lực phục vụ quý vị!