Đến ngày thứ ba ở Linh Xu Viện, Đỗ Nhược mỗi ngày đều sinh hoạt theo qui luật, sáng sớm đi vào thư đường ôn bài, chuẩn bị các vấn đề có thể bị Thương phu tử khảo hôm nay. Không nghĩ đến lại nhận được tin tức Thương phu tử có việc không thể tới giảng bài.
Một ngày như thường trôi qua, Đỗ Nhược không nhìn thấy Thương phu tử trở về. Trần Thủy Tô cảm thấy Đỗ Nhược hậm hực như thế, thừa dịp thời điểm ăn cơm, dán sát người đến, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhược, hôm nay thân mình ngươi không thoải mái à? Rầu rĩ một ngày." Đỗ Nhược nhẹ nhàng lắc lắc đầu, gấp mấy đũa cơm đưa vào miệng, liền buông đũa xuống, đứng lên, "Thiếu chút nữa ta quên đã đáp ứng phu tử một chuyện!" Trần Thủy Tô ngạc nhiên nhìn Đỗ Nhược, "Chuyện gì?" Đỗ Nhược nghiêm túc nói: "Tảo Đầu thôn có vị lão bà bà, là bệnh nhân của ta, hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba, ta đáp ứng phu tử, cách ba bữa sẽ đi trị liệu cho bà!" Nói xong, liền đứng dậy chạy đến sương phòng, đó là nơi Linh Xu Viện trang bị cho mỗi đệ tử một hòm thuốc để hành y. "Tiểu Nhược... Ngươi từ từ... Từ từ ta..." Trần Thủy Tô vội vàng buông bát đũa, đuổi theo Đỗ Nhược, ngăn Đỗ Nhược ở sương phòng, "Đỗ Nhược, Linh Xu Viện có quy định, viện chủ không đặc biệt phê duyệt, ai cũng không được xuống núi một mình!" Đỗ Nhược gật gật đầu, "Phu tử có nói qua, nàng đặc biệt cho phép ta cách ba ngày xuống núi một lần." "Thương phu tử?" "Ân!" Cánh tay Trần Thủy Tô hạ xuống, Đỗ Nhược liền đẩy cửa đi vào, lấy hòm thuốc đeo lên, nhìn Trần Thủy Tô cười, "Thủy Tô, ta rất nhanh sẽ trở lại, yên tâm." Đôi mắt Trần Thủy Tô chợt lóe, cười nói: "Nếu ngươi có thể xuống núi, không thể không giúp ta mang một ít mứt quả về a?" "Được." "Tiểu Nhược thật tốt!" "Ta đi đây." "Ân, mau trở về chút, ta thèm ăn mứt quả!" "Ân." Đỗ Nhược gật đầu cười khẽ, vác hòm thuốc dần dần đi xa. "Không có mệnh lệnh của viện chủ, ngươi không được một mình xuống núi!" Đỗ Nhược mới đi tới cửa, liền bị hai gã sai vặt gác cửa ngăn lại. Đỗ Nhược nói: "Thương phu tử cho phép ta cách ba ngày xuống núi trị liệu cho một vị lão bà bà ở Tảo Đầu thôn, không thể tính ta một mình xuống núi." Gã sai vặt âm thanh lạnh lùng nói: "Đại tiểu thư cũng không có thông báo qua." "Không có sao?" Đỗ Nhược có chút bối rối, phu tử cũng đã quên việc này sao? Gã sai vặt trừng mắt nhìn Đỗ Nhược một cái, "Mau trở về đi, sắc trời đã tối muộn, một tiểu nha đầu như ngươi đi xuống núi thật sự là nguy hiểm." "Nhưng mà... Ta quả thật đã dáp ứng với lão bà bà, nếu không đi trị liệu cho bà, ta coi như là thất tín..." "Chuyện gì?" Một thanh âm mềm mại đáng yêu đột nhiên vang lên. Gã sai vặt vội vàng cúi người với phu nhân mặc hồng cừu - Tề Tương Nương đang đi đến, "Tham kiến phu nhân." Đỗ Nhược hoảng sợ đứng tại chỗ, đột nhiên không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào? Tề Tương Nương liếc mắt nhìn Đỗ Nhược một cái, cười lạnh nói: "Nếu nàng muốn đi, khiến nàng muốn ra ngoài không phải là vinh hoa phú quý, mà là vội vàng cứu một tiểu dân chúng, như thế thì chi bằng bớt đi một đệ tử cũng tốt." Đỗ Nhược nghe lời chói tai, thân mình toát ra sự chính trực, hơi cúi đầu đối với Tề Tương Nương nói: "Phu nhân nói không đúng rồi!" Lần đầu tiên Tề Tương Nương nhìn thấy có đệ tử dám chống đối mình, nhìn kỹ đó là một tiểu nha đầu, cũng không vội phát hỏa, "Ta làm sao nói không đúng? Một mình rời Linh Xu Viện, đồng nghĩa với việc bị trục xuất khỏi đây." Đỗ Nhược lắc đầu, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm Tề Tương Nương, "Người học y, không phải là lấy bệnh nhân làm đầu sao? Ta chỉ đi cứu người, cũng không phải xuống núi chơi..." "Dã nha đầu này là ở đâu tới?! Càng nói càng lớn gan?!" Tề Tương Nương gầm lên một tiếng, chọn mi nói, "Mở cửa, đem tiểu nha đầu này đá ra ngoài!" "Ai dám động nàng?!" Thanh âm băng lãnh vang lên, mang theo một tia tức giận. Tề Tương Nương cười lạnh xoay người lại, cười nói: "Thanh Đại, lúc này ngươi không phải hẳn là nên ở tiệc rượu sao?" Tiệc rượu?! Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn Thương Thanh Đại, thấy hai gò má nàng đã hồng, ánh mắt rời rạc, hẳn là còn mang theo ba phần cảm giác say, "Phu tử..." Thương Thanh Đại không phản ứng Tề Tương Nương, nàng lập tức đi đến cạnh Đỗ Nhược, tự mình chỉnh lại dây đeo hòm thuốc cho Đỗ Nhược, nói: "Đi làm việc ngươi nên làm đi." "Nhưng mà ngươi..." "Ngay cả lời ta nói cũng không nghe sao?" Thương Thanh Đại khẽ trách một tiếng, lại đem tức giận trút lên gã sai vặt, "Các ngươi nghe cho kỹ, cách ba ngày Đỗ Nhược đều phải xuống núi trị liệu cho vị lão bà kia, đây là mệnh lệnh của bổn tiểu thư, các ngươi ai dám khó xử nàng lần nữa, ta là người đầu tiên trục xuất các ngươi khỏi viện!" "Vâng..." Gã sai vặt run giọng lên tiếng, vội vàng mở cửa ra, ý bảo Đỗ Nhược có thể xuống núi. Đỗ Nhược biết nếu nói thêm cái gì nữa, phu tử sẽ sinh khí, đành phải gật gật đầu, xoay người chuẩn bị đi ra Linh Xu Viện. "Chậm!" Tề Tương Nương đột nhiên lên tiếng, "Ngăn tiểu nha đầu kia lại!" Gã sai vặt đành phải khó xử ngăn cản Đỗ Nhược lại. Đôi mắt Thương Thanh Đại lạnh lùng bắn về phía Tề Tương Nương, "Nhị nương, ngươi đây là có ý gì?" Tề Tương Nương cười lạnh nói: "Đại tiểu thư ngươi muốn làm gì, ta là Nhị nương, sao dám nghịch ngươi? Nói không chừng ngươi hầu hạ bệ hạ tốt, ngày sau trở thành sủng phi đương triều, tuổi già của ta, còn phải nhờ vào ngươi." Nghe được hai từ "Hầu hạ", "Sủng phi", Đỗ Nhược cảm thấy cõi lòng xoắn mạnh lại. Chẳng lẽ tiệc rượu hôm nay, phu tử phải đi bồi bệ hạ uống rượu sao? Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Nếu Nhị nương cũng hiểu được hết thảy, vậy thì lưu lại tiểu Nhược, là có ý gì?" Tề Tương Nương híp mắt trừng Đỗ Nhược một cái, "Nơi này cách Tảo Đầu thôn cũng không gần, nếu đi, có thể sáng sớm ngày mai mới có thể trở lại, vạn nhất trên đường có chuyện gì xảy ra, hoặc là tiểu nha đầu này mới lớn, thừa dịp này gặp tình lang và vân vân, ngươi cho phụ thân ngươi sẽ xử trí như thế nào đây?" Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Ta sẽ cùng phụ thân thông báo." Tề Tương Nương cười khúc kích, "Chậc chậc, ta biết Đại tiểu thư ngươi có bản lãnh này, nhưng mà làm việc nếu quá mức..." "Ba canh giờ sau, ta nhất định trở về!" Đỗ Nhược cắn răng mở miệng, không muốn phu tử cùng Tề Tương Nương tranh chấp thêm, càng không muốn nghe Tề Tương Nương nói mấy câu đầy ý nói móc người khác. Thế nhưng Tề Tương Nương đang đợi chính là những lời này, "Tiểu nha đầu, nếu nói chuyện không giữ lời, Linh Xu Viện sẽ không lưu ngươi." Đỗ Nhược bình tĩnh nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, gật đầu thật mạnh, "Nếu ta không thể trở về, ta cam nguyện để phu nhân trách phạt." "Thậm chí trục xuất Linh Xu Viện?" "Ân!" Tề Tương Nương nhìn Thương Thanh Đại, "Đây là do tự bản thân tiểu nha đầu nói, Thanh Đại, ta cũng không có ép nàng." Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn Đỗ Nhược, "Được, ngươi đi đi." "Ân!" Đỗ Nhược gật gật đầu. Thương Thanh Đại lại nói một câu, "Đệ tử Thương Thanh Đại ta, đỉnh thiên lập địa, nói là làm, tiểu Nhược, chớ để ta thất vọng." "Vâng! Phu tử." "Còn không mau đi? Chốc lát sắc trời càng tối đậm, xuống núi..." Thương Thanh Đại phát hiện chính mình không tự chủ được nói nhiều một chút, vội vàng thu lại lời muốn nói, lạnh lùng nhìn thấy ánh mắt Tề Tương Nương khác thường, nói với hai gã sai vặt, "Gọi A Mãn đem đồng hồ nước đến đây, cẩn thận canh giữ, ba canh giờ, không được chậm trễ, mau!" "Vâng, Đại tiểu thư." Tề Tương Nương cũng không thua kém, nói với nha hoàn đứng phía sau, "Đi mời viện chủ đến, việc hôm nay, nên có người làm chủ." "Vâng, phu nhân." Nha hoàn xoay người bước nhanh rời đi. Thương Thanh Đại miễn cưỡng cười nói: "Nhị nương, ta còn chưa gả đi, ngươi vội vả thể hiện khí thế như vậy, có phải không coi ai ra gì hay không?" Tề Tương Nương đến gần Thương Thanh Đại, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta tốt xấu gì cũng là Nhị nương ngươi, mấy năm qua, ngươi không coi ai ra gì, còn ít sao?" Trên mặt Thương Thanh Đại dần dần dày đặc băng sương, "Khách nhân tiệc rượu hôm nay là ai, ngươi nên rõ ràng." "Tất nhiên rõ ràng." "Ép ta nóng nảy, ngẫm lại viện chủ phu nhân ngươi còn có thể làm được bao lâu?" "Đồng dạng mà nói, ta cũng tặng lại ngươi. Nữ tử lớn rồi, tóm lại cũng chỉ có thể gả, ép ta, Đại tiểu thư ngươi cũng không làm được bao lâu." "A, ta mỏi mắt mong chờ." "Vậy chờ xem đi." Thương Thanh Đại không muốn cùng Tề Tương Nương đấu võ mồm, xoay người rời đi. "Ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu ngươi ra tay giúp tiểu nha đầu kia, vậy coi như là nàng về trễ." Tề Tương Nương lại bổ sung một câu. Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Đệ tử của ta, ta tin nàng, ta còn khinh thường ra tay giúp nàng." Nói xong, Thương Thanh Đại liền bước đi nhanh. Tề Tương Nương lạnh lùng cười, đứng ở chỗ cũ nhìn Thương Thanh Đại đi xa, nói với tiểu nha hoàn phía sau: "Mang vài người, mai phục trên đường về, nhìn thấy tiểu nha đầu kia trở về, một gậy đánh hôn mê ném xuống núi!" "Phu nhân, này..." "Ân? Ngươi dám nghi ngờ ta?" "Không dám..." "Còn không mau đi?!" "Vâng!" Qua một khắc, nha hoàn dẫn Thương Đông Nho đi tới trước cửa. "Đây là có chuyện gì? Thanh Đại nói không uống rượu nổi phải lui ra nghỉ ngơi, sao lại chạy đến nơi đây cùng ngươi đánh đố?" Thương Đông Nho hờn giận nhìn Tề Tương Nương, "Hôm nay bệ hạ cảm thấy thật mất hứng, thật vất vả ta mới tiễn hắn, ngươi sao không thể làm cho ta bớt lo chút?" Tề Tương Nương nghiêm mặt nói: "Ngươi không biết là nữ nhi bảo bối của ngươi đối với tân đệ tử nhập viện tiểu nha đầu kia quan tâm quá nhiều sao?" "Ngươi nói là tiểu nha đầu Đỗ Nhược?" Thương Đông Nho không kiên nhẫn hỏi một câu. Tề Tương Nương gật đầu nói: "Không sai." Thương Đông Nho nhìn nàng một cái, "Lần này ngươi không biết là chuyện bé xé ra to sao? Đó bất quá chỉ là con bé mười lăm tuổi..." "Đã có cố viện chủ phu nhân..." "Ngươi... Đây là có ý gì?" "Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, Thanh Đại dù sao cũng có một nửa huyết mạch của tỷ tỷ, có một số việc, không thể nói chính xác được." Tề Tương Nương thản nhiên nói xong, đột nhiên trên mặt hiện đầy ý cười, "Ngươi dám cùng ta đánh cược không, lúc này đây, khẳng định Thanh Đại sẽ giúp tiểu nha đầu kia." Thương Đông Nho trầm ngâm một lúc, "Nếu ngươi thắng, lần trước Lưu đại nhân tặng dạ minh châu, ta sẽ đưa ngươi." "Ha ha, cảm ơn phu quân." Tề Tương Nương cười đến sáng lạn. Thương Đông Nho xanh mặt, nhìn về phía nha hoàn, "Các ngươi đi trông coi Đại tiểu thư, chớ để nàng một mình rời khỏi Linh Xu Viện." Nói xong, hắn lạnh giọng cười, "Tiếng tạ ơn của nương tử, có hơi sớm." Tề Tương Nương thâm ý đáp lại: "Không sớm, không sớm, có một số việc, đã định trước." Quả nhiên, không bao lâu, liền có nha hoàn vội vã chạy tới hồi báo, "Không tốt, viện chủ, phu nhân, Đại tiểu thư đã rời Linh Xu Viện!" "Cái gì?" Sắc mặt Thương Đông Nho càng thêm khó coi, cắn răng nhìn cửa chính Linh Xu Viện đóng chặt, "Xem ra nương tử nói đúng, có chút người vốn là dư thừa, nhanh chóng giải quyết mới làm được chính sự." Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ở đây từ từ có cái lưới, là văn phong đổi mới của Trường Ngưng ●v●! Hoàn chương! Đôi lời: Bắt đầu hấp dẫn rồi đúng không? Không chỉ tình cảm ngọt ngào chớm nở, mà còn có nội tình gia đấu nhà Thương Thanh Đại. Ây nha... Muốn thức tới sáng đọc tiếp quá. =.=" Nhưng mình mới khỏi bệnh, không thể mê quá lại hại mắt. :< Hẹn mọi người ngày mai cùng nhau đọc tiếp vậy. Ngủ ngon a~