Sư Thuyết

Chương 35

Thương Thanh Đại tiếp nhận bao nhỏ kia, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?" Khi nói chuyện, tay cũng không quên mở bao nhỏ ra, mùi hoa tự nhiên xông vào mũi, không cần Đỗ Nhược trả lời, nàng đã biết, đây là hoa rễ sắn trộn với bánh trà.

"Hoa rễ sắn tỉnh rượu, nhưng mà có chút xíu độc, phu tử ăn thêm mấy khối bánh là tốt rồi." Đỗ Nhược ôn nhu bổ sung một câu.

Hai gò má Thương Thanh Đại vốn đã ngà ngà ửng đỏ, đột nhiên lại ửng đỏ thêm, nàng im lặng gật đầu, cầm lấy một khối bánh để vào miệng, tinh tế nhai nhai, thư thích nói: "Ngươi nghĩ như thế nào lại mang theo cái này đến?"

Đỗ Nhược cười nhẹ, "Ta chưa từng uống rượu, ta sợ hôm nay ta ở trên đại điện thất lễ, cho nên trộm giấu theo cái này."

Thương Thanh Đại lại ăn thêm một khối, rồi đem bao nhỏ gói lại, cất vào túi nhỏ treo trên yên ngựa, thản nhiên nói: "Không phải uống rượu thật là tốt, ngày sau có lẽ ta có thể sử dụng trà bánh này, trước nhận lấy vậy."

Đỗ Nhược gật gật đầu, xoắn xoắn dây cương ở trong tay, mặc dù không muốn, nhưng vẫn há mồm nói ra, "Phu tử, chúng ta cần phải đi."

"Ân." Thương Thanh Đại loạn nhịp một chút, nhàn nhạt gật gật đầu.

Đỗ Nhược nắm dây cương, kéo con ngựa đi ở trên phố, lúc đó, trăng sáng như nước, ánh trăng đem hai người, một ngựa in bóng thật to trên đường.

Hàng liễu hai bên bờ sông mơ hồ đâm chồi, gió đêm như trước lộ ra hàn ý, ban đêm yên tĩnh như vậy, còn có thể có được bao đêm đây?

Nhưng là, chung quy đêm rồi sẽ hết, con đường cũng sẽ có điểm cuối.

Ngay lúc hai người một đường đi tới cuối phố cũng không có nói gì, Đỗ Nhược nghỉ chân, thật lâu sau mới quay đầu, chột dạ hỏi một câu, "Phu tử, ta có thể tiễn ngươi thêm một đoạn đường nữa không?"

"Đường về của ngươi và ta, vốn là bất đồng..." Thương Thanh Đại lại một lần nữa không có biện pháp nuốt xuống lời muốn nói, nhìn trên mặt Đỗ Nhược tràn đầy sự mất mác, lạnh nhạt nói, "Ta không đơn giản chỉ là phu tử của ngươi, ta còn là Đại tiểu thư Linh Xu Viện..." nói được một nửa, Thương Thanh Đại quay mặt qua chỗ khác, sợ chính mình nhìn Đỗ Nhược lâu thêm, trái tim sẽ càng ngày càng nhuyễn.

Đỗ Nhược ảm đạm cụp mắt, cúi đầu gọi một tiếng, "Phu tử..."

A Nhược...

Tiếng gọi này, Thương Thanh Đại chỉ có thể kiềm chế gắt gao trong cuống họng, nàng lạnh lùng vươn tay ra, "Cha nương ngươi còn đang chờ ngươi, đưa dây cương cho ta, sắc trời cũng không còn sớm, ngươi cần phải trở về."

"Thương tiểu thư xin dừng bước!"

Đột nhiên, một con khoái mã từ hướng hoàng cung chạy đến, một gã tiểu nội thị ngồi trên lưng ngựa.

"Hu --"

Tiểu nội thị ngừng con ngựa trước người Thương Thanh Đại, gấp giọng nói: "Bệ hạ khẩu dụ, đến thỉnh Thương tiểu thư đến một biệt viện ngoài cung ở."

Đỗ Nhược theo bản năng gắt gao nắm chặt dây cương, lắc đầu nói: "Sắc trời đã muộn, chân phu tử còn bị thương!"

Tiểu nội thị trắng mắt liếc Đỗ Nhược một cái, nói: "Tiểu nha đầu này, đây chính là thánh chỉ, nếu không tuân chỉ, tức là muốn chém đầu!"

"Ta dù có chết, cũng không để phu tử đi đến đó!" Thân mình nho nhỏ của Đỗ Nhược ngăn ở trước ngựa Thương Thanh Đại, thẳng thắt lưng, "Phu tử, ta sẽ không cho ngươi đi đến đó!"

"Hồ nháo!" Thương Thanh Đại quát chói tai một tiếng.

"Phu tử!" Đỗ Nhược ngửa đầu nhìn Thương Thanh Đại, đôi mắt thê lương, "Bệ hạ là muốn..." Chân tướng này Đỗ Nhược không nên nói ra lời, nàng chỉ có thể nắm chặt dây cương, không cho Thương Thanh Đại đi.

Thương Thanh Đại sao lại không rõ?

Nhưng là, đây là kiếp số đời này nàng đều trốn không được, cũng là vì mẫu thân báo thụ, cách tốt nhất để bảo vệ Linh Xu Viện.

"A Nhược, buông tay đi, có con đường, chỉ có thể để ta đi một mình." Thương Thanh Đại kéo kéo dây cương, nhìn về phía tiểu nội thị, "Làm phiền hồi bẩm bệ hạ, Thương Thanh Đại ta không phải là nữ nhân hậu cung, mặc dù là mời, cũng thỉnh bệ hạ tôn trọng dân nữ ba phần."

Tiểu nội thị lạnh lùng nói: "Ngụ ý Thương tiểu thư là muốn kháng chỉ?"

"Thiên tử là cha mẹ của vạn dân, việc này nếu rước lấy long nhan phẫn nộ, thử hỏi dân chúng thiên hạ như thế nào dám xem thái độ bệ hạ đây?" Thương Thanh Đại phản biện một câu, cuối cùng từ trong tay Đỗ Nhược rút dây cương ra, lạnh lùng nói: "Nói cho cùng cũng không sai, dân nữ chỉ là một cái mệnh nhỏ, nếu là bệ hạ thực để mắt đến khối túi da này, vì sao không chịu chờ thêm mấy tháng? Giá!" Nàng đột nhiên quát một tiếng, kẹp bụng ngựa, giục ngựa xông ra ngoài.

"Phu tử!" Đỗ Nhược theo bản năng đuổi theo vài bước, quay đầu lại căm giận trừng mắt nhìn tiểu nội thị kia.

Lại nghe tiểu nội thị cắn răng nói: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Nhìn thấy tiểu nội thị ghìm ngựa xoay người rời đi, trái tim Đỗ Nhược nhảy dựng lên.

"Phạt rượu..."

Đỗ Nhược càng nghĩ càng sợ, nàng nhìn trái nhìn phải, thấy một tiểu khất cái ngồi ở góc sáng sủa, liền bước nhanh đi qua, vội vàng lấy khăn tay trong lòng và chút bạc vụn ra, toàn bộ đều để vào cái chén bể của tiểu khất cái, gấp giọng nói: "Có thể giúp ta một chút hay không? Giúp ta truyền đạt câu này đến Nam thành gấp cho cha mẹ ta."

Tiểu khất cái kích động gật đầu.

"Giá!"

Thương Thanh Đại một người một ngựa đã vào Tây thành Bá Lăng, không cần mất nhiều thời gian, nàng đã phi ngựa tới cửa Tây thành, ngựa đang đi chậm vào cổng thành.

"Xì! Xì! Xì..."

Một con bồ câu trắng đột ngột kêu lên một tiếng trên đỉnh đầu Thương Thanh Đại.

Thương Thanh Đại kinh ngạc ghìm ngựa, bên trong bóng đêm, con bồ cầu trắng kia vỗ cánh rồi bay vào bên trong, tiếng gió sàn sạt, cổng thành tối nay có chút yên tĩnh không tầm thường.

Không có âm thanh con chim nào, cũng không có tiếng kêu to nào, một mảnh tĩnh mịch.

Thương Thanh Đại thoáng cúi người, nắm chặt dây cương, nâng lên cảnh giác đối với việc không tầm thường này.

"Giết!"

Chỉ nghe thấy trong rừng vang lên một tiếng quát chói tai, hơn mười bóng đen nhảy ra, đại đao chói lọi.

"Giá!"

Thương Thanh Đại giật mạnh dây cương, xách động con ngựa xoay người phi tới cửa Tây thành.

"Khanh!"

"Hi luật luật --"

Móng trước con ngựa đột nhiên bay lên, bật người kiên định một lần nữa thay đổi vó ngựa, suýt chút nữa đạp lên mấy tên đang cản đường ngăn trở.

Có thể điều động người nhiều như vậy, tuyệt đối không phải là Tề Tương Nương!

Thiên tử thầm nghĩ có được nàng, cũng sẽ không bởi vì nàng nhất thời cự tuyệt liền động sát tâm!

Đến tột cùng là đắc tội người nào?

Thương Thanh Đại phi nhanh, đem thế cục phân tích một cái, lại không kịp suy nghĩ tiếp, người tới là muốn mệnh của nàng, tự nhiên sẽ không cho nàng cơ hội trốn trở về thành.

"Giá!"

Thừa dịp trước sau giáp kích, hắc y nhân còn chưa vây kín, Thương Thanh Đại phóng ngựa chạy qua bên trái, phi nhanh ra ngoài, một người một ngựa hướng một đường khác mà đi.

"Truy!"

Hắc y nhân chui vào bên trong rừng sâu, đi tắt, chuẩn bị bọc đánh Thương Thanh Đại một lần nữa.

"Hưu!"

Đột nhiên tiếng xé gió một mũi tên vang lên, Thương Thanh Đại theo bản năng cúi thấp thân mình, con ngựa lảo đảo một cái, đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất, Thương Thanh Đại buông lỏng bàn đạp ra, bị con ngựa ném ra ngoài ba bước.

Nàng nhờ nhánh cây đỡ lấy thân mình đứng lên, mắt cá chân bởi vì cú ngã lúc nãy, lại tăng thêm đau đớn, nàng muốn bước đi, mũi chân vừa bước, chưa dùng sức, cơn đau liền đau đớn kịch liệt.

"Ngươi trốn không thoát!"

Thương Thanh Đại cắn răng, nhịn đau tựa sức vào nhánh cây bước từng bước hướng lên núi.

"Động thủ!"

Hơn mười hắc y nhân giơ đao lên bước lại gần, khiến Thương Thanh Đại chỉ còn một lựa chọn, đó là lăn xuống dọc theo sườn núi kia.

Ngoại thành ở phía Tây là núi non, phía Tây dốc ngược cao, phía Đông thì bằng phẳng mà chậm rãi, hiện giờ bóng đêm dày đặc, căn bản không phân biệt rõ Nam, Bắc, cho nên Thương Thanh Đại chỉ có thể đánh cuộc, nương theo sườn núi lăn xuống, nếu là hướng Đông, nơi đó có một trấn nhỏ, có lẽ nàng còn có một con đường sống!

"Nương, phù hộ con!"

Thương Thanh Đại hít sâu một hơi, đột nhiên ngã xuống mặt đất, dọc theo sườn núi lăn xuống.

Ngay lúc thân mình cảm giác được đang rơi lơ lửng giữa trời, trong lòng Thương Thanh Đại nháy mắt chợt lạnh, nàng lăn xuống sườn núi, không phải là hướng Đông, mà là hướng Tây sườn núi đoạn dốc!

Nàng lăn sai hướng, tay vội dùng sức cào lấy sườn vách đá, móng tay cào trên nũi đá, phát ra một tiếng rên đau đớn, theo thời gian thì đau đớn càng tăng thêm.

Thân mình mãnh liệt như muốn rơi xuống, mười ngón tay của nàng bấu vào núi đá, nhưng không quơ được cái gì như là tảng đá hay là dây leo để có thể trụ lại, bụng dưới thì quặng đau như sắp sinh.

Cừu hận của mẫu thân...

An nguy của A Nhược...

Rốt cuộc Linh Xu Viện...

Cứ như vậy mệnh xuống hoàng tuyền, nàng như thế nào cam tâm? Như thế nào cam tâm?

"A --" Âm thanh thống khổ của Thương Thanh Đại ở yết hầu vang lên, ở trong sơn cốc phát ra từng đợt tiếng vọng thê lương.

"Là -- phu tử!"

Trái tim như thắt lại, ngay lúc tiểu Nhược bước đến con đường ngoại ô phía Tây, liền nghe thấy được tiếng phu tử trong tiếng gió truyền tới, nàng càng thêm bối rối chạy theo hướng âm thanh phát ra.

Sẽ không! Phu tử không có việc gì! Sẽ không!

Hắc y nhân đứng ở trên vách núi, nhìn thoáng xuống dưới, cũng không nghe được tiếng vang của Thương Thanh Đại, gió lạnh vù vù từ dưới núi chui lên, hắc y nhân nhìn nhau.

"Hẳn là đã chết đi?"

"Từ trước đến nay chủ tử không thích thấy có ngoài ý muốn, chúng ta vẫn là nên đi xuống tìm thi thể xem."

"Phía sau có một tiểu nha đầu đang đến đây? Giết hay không?"

"Không cần, để cho nàng chứng kiến một chút cũng tốt, ngươi và ta diễn trò, cũng có thể tranh công với chủ tử."

"Diễn trò?"

Đột nhiên hắc y nhân nói: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bệ hạ không chiếm được, những người khác cũng đừng mơ tưởng có được!"

"Bên kia --" Đỗ Nhược kinh hãi vội vàng gạt cây cối ra, nhìn thấy đám hắc y nhân kia cười lạnh một tiếng, cuối cùng đi vào rừng sâu, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Phu tử! Phu tử --!"

Đỗ Nhược nhấc váy bước nhanh đến vách đá, nhìn thấy một mảnh tối đen, trong lòng như bị hung hăng chém một đao, nàng run giọng hô một tiếng, "Phu tử --"

Khoảng không đáy cốc sâu kín, không thấy phu tử hồi âm, chỉ có tiếng gọi của chính mình run rẩy.

Sẽ không!

"Phu tử, ngươi không thể có việc gì! -- Không cho ngươi có việc gì!" Đỗ Nhược ráng nhịn xuống nước mắt, lo lắng nhìn trái nhìn phải, thì thào lẩm bẩm, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta phải bình tĩnh, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại!"

"Nơi này... Nơi này... Hẳn là từng là nơi phụ thân đã tới hái thuốc..."

"Phía đông... ở bên kia... Bên kia là tây... Bên này..."

"Có đường... Có đường đi xuống... ở nơi nào? Ở nơi nào! Đầu hỏng, mau nhớ lại đi a!"

Đỗ Nhược hung hăng tự đánh đầu mình vài cái, cuối cùng nhớ đến ba năm trước đây từng theo phụ thân tới sườn núi này, chỉ vì tìm kiếm một dược thảo hiếm thấy.

"Hướng bên kia đi vài bước... Dọc theo núi đá... Có thể đi xuống..." Đỗ Nhược ép chính mình trấn tĩnh lại, nàng đi vài bước, tìm được chỗ dễ bước đi.

"Phu tử, ngươi chờ ta, ta tới cứu ngươi!"

Đỗ Nhược làm liều, hít một hơi thật sâu, đưa chân xuống dò xét bước đi, thẳng đến khi bước tới một tảng đá nhô lên, lúc này mới đem trọng tâm chuyển qua chân còn lại, tiếp tục đi xuống.

Đôi lời: Ngủ thôi a~ mọi người ngủ ngon.