Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 17: Trở về

Qua hôm sau, mọi chuyện của tập đoàn nó đều giao cho 2 người anh họ nó giải quyết, nhưng nó vẫn quản lí được tập đoàn qua một cách đặc biệt nào đó. Cả hai cùng đưa nó sân bay để tiễn nó. Xe chỉ mới dừng lại ở sân bay thôi mà mọi ánh mắt đều dồn tới chiếc xe mới đỗ vừa rồi, bởi đó là một chiếc siêu xe sang trọng. Sau đó, một chàng trai trong bộ vest xám đen bước xuống sang mở cửa xe giúp nó, cửa xe còn lại cũng mở, một chàng trai với mái tóc màu bạch kim bước ra, anh lạnh lùng trong bộ trang phục công sở nhưng không khoác vest, quần âu đen, áo sơ mi trắng cùng cavat đen, mang kính râm đen. Mọi người đều đổ rạp trước vẻ đẹp hoàn mỹ của 2 chàng trai kia.

- Chỉ đến sân bay thôi có cần khoa trương phải đi siêu xe đến vậy không? - giọng nói như trách móc, vừa dễ thương như phong cách của nó hiện giờ vậy. Dễ dương, cá tính trong quần short đen với áo sơ mi trắng, lộ ra đôi chân thon dài trẵng nõn trong giày nike trắng, mái tóc khói được nó buộc đuôi ngựa ở phía sau, nó cũng giống Otis, mang kính râm đen, nhưng mọi người đều đổ ánh nhìn về nó và thầm muốn biết khuôn mặt sau chiếc kính kia hoàn hảo thế nào?

- Chủ....

- Ah....ah....

- Hi...hi...em gái...về đó nhớ gọi cho anh nhé...- Angus vừa định gọi nó nhưng bị nó nhắc nhở, đây đâu phải ở chỗ làm việc. Nó cười nhẹ và gật đầu.

- Tạm biệt...- hai chữ được Otis nói ra, anh muốn nói rất nhiều nhưng nhìn Angus cùng nó nói cười như vậy thật làm anh khó chịu nên anh chỉ muốn nói vậy thôi. Nó nghe xong cũng chỉ gật đầu, nó không muốn đôi co, bởi lát nữa nó sẽ cùng chiếc máy bay kia bay về Việt Nam nên d9i6 co làm chi cho mệt.

- 2 anh nhớ chăm sóc cho bác 2 cùng tập đoàn thật tốt. Có việc gì, em sẽ hỏi tội hai người đó. - nó ra vẻ chị đại lên giọng làm Angus bật cười, Otis anh cũng bật cười lộ ra chiếc răng khểnh, hình như đây là lần đầu tiên nó thấy anh họ của nó cười hé răng. Nó cười và chào tạm biệt, sau đó mang lại túi xách và cầm passport vào trong, Angus vẫn tay cho đến khi bóng nó khuất dần, sau đó anh cùng Otis về lại công ty.

....................................................................

- Ôi trời....không có Jade...buồn chết mất...- Ann ngồi trong can teen mà than vãn.

- Bà thôi đi có được không.....lúc nào cũng Jade...không Jade thì An Kỳ...Tử An....cuối cùng cũng có 1 người à...nói hoài....- Lucas lên tiếng cằn nhằn..

- Kệ tui....bạn tui là thiên tài...đâu như ông...

- Bà nói gì....

- Tui nói vậy á...không đúng à..- Ann cong môi lên cãi, thế là Ann và Lucas lại cãi nhau, trong hai người như oan gia nhưng lại rất thương nhau và rất lo lắng cho nhau.

- Thôi...im lặng chúc đi..ồn quá đi mất. - hắn cũng lên tiếng, hai người kia im bặt. Hắn cũng bực lắm vì nó đi đâu lâu thế không biết, mỗi ngày không thể chọc nó thật buồn.

- Thế Minh...anh mới đến sao? - Mike thấy đèn anh nên cũng chào hỏi, vì Thế Minh đang đi về hướng của anh.

- Vy...à không...Tử An vẫn chưa về sau...- Thế Minh hỏi, xém nữa...anh đã để lộ chuyện rồi. Nhưng hắn vừa nghe Vy, gọi thân mật như vậy. Hắn nhất định phải điều tra.

- Chúng em vẫn chưa có tin tức về cậu ấy...anh tìm Tử An có chuyện gì sao? - Ann thôi giỡn với Lucas mà quay sag hỏi Thế Minh.

- Cuộc thi sắp đến rồi nhưng anh và em ấy vẫn chưa tập luyện gì hết nên anh mới hỏi...

"Tập luyện....cô ta cần anh sao?? cô ta kiêu ngạo như vậy...." hắn nghĩ, mà ở đằng này nó hắt hơi liên tục.

- Chẳng lẽ mình bị cảm sao? Mới có hai ngày cơ mà..- nó tự lẩm bẩm một mình.

...............................

- Alo....Hạ An Di nghe đây...Hả....ờh....ok..ok....đến ngay....- Ann vừa nghe điện thoại xong liền xách balo chạy đi, chỉ nói là có việc. Ba người còn lại nhìn nhau mà lắc đầu.

- kệ bà đó đi....lâu lâu làm chuyện điên khùng vậy đó...thôi chúng ta cùng về phòng nhạc chơi đi...đi thôi anh Minh. - Lucas nói xong cùng Mike dẫn anh đến phòng nhạc, hắn ban đầu đi theo sau nhưng sau một hùi rẽ sang đâu đó.

................Tại...cafe 123....

- yeah....Jade...cậu về rồi...không tin tức luôn...nhớ chết mất...- Ann cười tươi rói khi thấy có một cô gái áo sơ mi trắng mang kính râm ngồi trong kia, cô khẳng định ngay người đó là ai rồi.

- Sorry....tui bận việc mà...

- Việc gì dạ...

- Bí mật...- nó đưa ngón trỏ lên môi ra vẻ bí mật....từ từ cậu sẽ biết.

- Mình về...cậu là người đầu tiên biết....cấm cậu...cho mọi biết...- giọng nó lại trở nên lạnh lùng,sau đó mang túi xách đi. Ann không buồn vì thái độ của nó, bình thường nó cũng vẫn dịu hơn nhưng một khi giọng nó thay đổi chứng tỏ nó đang nghiêm túc và có chuyện gì đó quan trọng nên mới thế này. Ann nhìn dáng đi của nó, tuy dễ thương nhưng từng bước chân của nó rất vững chắc mang tính chững chạc, chứng tỏ, thân phận của nó không dừng lại ở Triệu Tử An- chỉ đơn giản là đứa con nhận nuôi, liệu lần này từ nước ngoài trở về nó có mang một thân phận khác.?

Ann nghĩ mãi, nhưng dù nó có thân phận thế nào thì nó vẫn là bạn của cô, một người bạn mà cô luôn muốn chia sẻ những buồn vui........