Sáng sớm, tại sân bay TSN hôm nay lại đặt nghẹt. Bởi 2 đoàn người đứng thành 2 hàng ngay ngắn, trang phục vest đen cùng kính đen phẳng phiu đứng với tư thế nghiêm như đang sẵn sàng chờ đợi. Mị người đổ mắt nhìn vào chiếc WMS đen kia, có hai người đàn ông trong đó, nhưng họ không xuống xe. Hai người đó là hắn và ba hắn.
- Tử An, nó không đến luôn sao? - ba hắn vừa xem đồng hồ hỏi.
- Cô ấy nói còn chút việc ở công ty, chúng ta đến nhà hàng trước, An sẽ đến sau. - hắn và ba hắn sáng sớm đã có mặt ở đây, còn nó thì sáng sớm đã có mặt ở công ty.
- VIVIAN nhiều việc đến vậy à, sao con không san sẻ với con bé..
- Không, An đang xử lý chút việc bên Lucky. Dạo này An rất bận ba à...- hắn giải thích,. Hắn nói rất đúng với thực tế, bởi dạo này mỗi sáng hắn thức dậy đã có tờ giấy nhỏ bên cạnh, nó đã đi làm từ sớm, tối thì nó lại về muộn hơn cả hắn.
- Sao không bảo con bé sáp nhập 2 tập đoàn lại, cho khỏi chạy bên đây bên kia...haha...tội con bé...- ba hắn nói nhưng vẫn cười ha hả, hắn cứ nghĩ rằng ba mình đang nói đùa. Nhưng đó chính là mục đích thật sự của ông. Nếu 2 tập đoàn có thể sáp nhập lại thì VIVIAN sẽ trở nên bất bại, lừng lẫy đứng đầu thế giới.
- Ba đùa con....hihi...- hắn cười và cùng ba mình xuống xe khi thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó.
Người đang kéo vali bước ra ngoài là một chàng trai rất điển trai, bộ âu phục xám đen, áo so mi trắng cùng giày vans trắng. Khi nhận ra người quen, anh nở nụ cười tỏa nắng.
- Hi Dad, Bro,...- anh ôm ba mình và quay sang đập tay với hắn.
- Đi bao lâu mà giờ nói Anh ngữ không thế...- hắn bắt đầu trêu chọc. Anh quay sang cười trừ.
- Thôi, chúng ta cùng đến nhà hàng thôi, ba có đặt bàn sẵn. - cả ba cùng vào trong xe, 2 đoàn người ấy cũng vào xe.Thế là mọi người trong sân bay hiểu lí do vì sao hôm nay sân bay lại đặt nghẹt thế.
- Hình như còn thiếu một người phải không ba? - anh nhìn trong xe chỉ có 3 người đàn ông cùng anh tài xế, không lầm anh nhớ em trai mình đã đính hôn với người thừa kế Lucky.
- Cô ấy sẽ đến nhà hàng sau vì cô ấy còn chúc việc. - nhắc đến nó là lòng hắn rất vui, rất hạnh phúc.
"Hi vọng, không phải là Minh Vy..." đây là suy nghĩ của ai đó trong lúc bấy giờ.
....................................................
Tại M Phus, đây là nhà hàng được trang hoàng theo kiểu Tây Âu, cụ thể hơn nơi đây nổi tiếng với những món ngon của Pháp. Mọi người đã có mặt đông đủ, thức ăn cũng đã bày xong nhưng chỉ có 3 người đàn ông lẻ loi, còn nó thì không thấy..
- Xem ra, em dâu bận lắm nhỉ. - anh hỏi làm hắn phải gọi nó.
.......................................................................................................
Tại phòng làm việc của nó. Nó đã cố gắng rất nhiều để hoàn thành hết mọi thứ trước khi Phó Lâm nhận ra điều bất ổn. Nhưng giờ lại thêm anh hắn về, chắc chắn sẽ khó đối phó hơn rất nhiều vì thế nó cần cẩn trọng. Dạo gần đây nó cố tình đi sớm về khuya để tránh mặt hắn vả lại nó cũng có quá nhiều công việc.
Nó vào toilet chỉnh sửa lại mái tóc và rửa mặt cho tỉnh hẳn, sau đó lấy túi xách và rời khỏi phòng. Hôm nay nó chọn cho mình bộ vest công sở cinnamon kết hợp cùng giày cao gót trắng, mái tóc buộc nhẹ sau ra sau nhưng gọn gàng, lộ ra khuôn mặt mộc tuyệt hảo khiến người khác nhìn vào cảm thấy dễ chịu.
- Tử An, em đến rồi. - Hắn nghe tiếng mở cửa liền xoay người lại nhìn nó.
- Chào ba, anh, anh hai. Xin lỗi vì con đã đến muộn. - Vừa nghe giọng nói trong trẻo ấy, anh đã ngước lên để xem chủ nhân của nó là ai? Nhưng anh lại vô cùng ngạc nhiên...không phải nó là Triệu Tử An sao? Nó đã chịu nói chuyện rồi sao? Đính hôn của nó và hắn anh k về dự được nên chẳng nhận ra nó, nhưng anh cũng nghe thoáng qua là em anh đính hôn với người thừa kế của Triệu gia, nhưng anh không ngờ trùng hợp.
Vì mọi người cũng đã biết nhau từ trước nên cũng nhanh chóng bắt đầu bữa ăn. Lúc này, cũng tầm trưa nhưng khi vào căn phòng gọi là trang hoàn lộng lẫy kín mật này thì cứ như giữa đêm khuya. Đang dùng bữa cùng với gia đình, thì nó nhận được tin nhắn và thế là nó lại đứng lên gấp rút xin phép rời đi.
-Xin phép ba, anh hai, con về nhà một chút. - Nó cúi đầu và sao đó rời đi.
- Thôi, dùng tiếp đi 2 đứa.
.........................
Nó lái xe thật nhanh khi nghe Eva nói rằng nhà có chuyện. Vừa lái xe đến cổng thì đã thấy trước cửa nhà như có ai đó phá hoại.
- Eva, bác Thụy thế nào. - Nó lo lắng vừa vào nhà đã hỏi. Eva ngồi kế bà Thụy, trên tay bà Thụy vẫn còn cầm ly nước ấm.
- Chị vừa về nhà thì thấy có người đang tấn công mẹ, họ có hai tên nhưng bị chị đánh trả nên chúng chạy mất rồi, vì lo cho mẹ nên chị k đuổi theo. - Eva nói với nó.
- Bác Thụy, bác có sao không? Bác có bị thương chỗ nào không? - Nó ngồi cạnh bà Thụy.
- Bác không sao..con đừng lo..- Bà Thụy lấy lại tinh thần nói. Nó và Eva đưa bác Thụy về phòng nghĩ ngơi và trấn tĩnh bà. Sau đó cả hai cùng xuống nhà.
- Jade, em thấy chuyện này thế nào? Không thể trùng hợp? - Eva mang hai tách cafe đặt xuống bàn trước chỗ của nó. Nơi nó đang ngồi suy nghĩ đâm chiêu.
- An ninh ở đây rất tốt cũng rất nghiêm ngặt. Không lý nào xảy ra chuyện này.
- Ý em nói, là cố tình? Chị cũng nghĩ thế, nhưng chúng làm thế với mục đích gì?
- Điều này em chưa nghĩ ra, nhưng trước hết chị hãy ở cạnh bác Thụy để bảo vệ bác ấy, em nghĩ chuyện này không chỉ hôm nay đâu. Muộn rồi em phải đến công ty, có gì chị cứ gọi cho em. - Nó nói xong, uống ngụm cafe sao đó rời đi. Hôm nay lại xảy ra thêm chuyện này, không biết kế hoạch của nó có bị hoản lại không nữa?
...........................................................................................
- Đồ vô dụng....- Quỳnh Mai tức giận quăng ly rượu xuống đất.
- Xin lỗi...chúng tôi xin lỗi...nhưng quả thật cô ta rất mạnh..chúng tôi đánh không lại...
- Cô ta...bà ta chỉ ở 1 mình làm gì? -
- Phải...là cô ta...khi chúng tôi tiếp cận bà già đó..thì cô ta xông tới...
- Chẳng lẽ..- Quỳnh Mai ngập ngừng.
- Là ai mẹ...? // Nhân vật này chắc lẽ con đã quên. - Quynh Mai nhìn con gái mình, Tử Anh ra vẻ ngơ ngác như k nhớ được người đó.
- Người đó là Huỳnh Hiểu Lam, vệ sĩ thân cận nhất của Triệu Tử An.
- Con nhớ rồi...mấy người không mau cút khỏi mắt tôi...nhanh...- Tử Anh quăng xuống đất sấp tiền mặt, hai tên côn đồ nhanh chóng ôm tiền chạy đi.
.......................................................................................................
Về lại với căn phòng quen thuộc của mình, anh cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhàng, căn phòng vẫn sạch sẽ và tiện nghi như trước.Khẽ để vali một bên, anh vào toilet thay đồ. Nhìn vào trong gương, đây là gương mặt của anh, thân hình của anh nhưng đôi mắt xanh kia k phải của anh? Anh lại gỡ lens ra, nhìn vào gương một lần nữa, đây mới chính là đôi mắt của anh. Đôi mắt sâu thẳm màu hổ phách huyền bí. Anh đã biết tất cả sự thật sau khi đi nước ngoài. Trong thời gian đó, anh đã gặp được Jiro, người thân cận nhất của Aran. Trong một lần Jiro muốn giới thiệu anh cho bạn thân của mình biết. Nên đã dẫn anh đến phòng của Aran, thứ đầu tiên mà anh cảm nhận được là một căn phòng u tối. Nhưng anh nhận ra ánh sáng rất nhỏ nhưng sắc từ đôi mắt kia. Nhưng anh lại nhanh chóng nhận ra, ánh sáng sắc lạnh ấy là từ ánh mắt của người con trai đang ngồi ở sofa, nhưng đặt biệt hơn, ánh mắt ấy giống hệt với ánh mắt của anh.
Sau một thời gian tìm hiểu và điều tra, cuối cùng anh cũng biết hết được tất cả sự thật và cũng biết được Phó Lâm đang lợi dụng mình. Bởi chính Phó Lâm là người đầu tiên biết anh là con của Diệp Quân, kẻ thù của ông, nhưng ông vẫn nhận anh là con nuôi. Hôm nay anh về đây cũng chính là vì thực hiện kế hoạch của mình. Anh chỉ tiếc cho nó, một cô gái trong sáng tài năng nhưng lại gả vào một gia đình mà bố chồng lại là một người đầy mưu mô và đầy thủ đoạn.