Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 152: Tiếp nhận thẩm vấn

"Dao Dao, lên công ty đi, anh còn có việc phải làm, nên tạm thời chưa quay về công ty".

Nhạc Huy lái xe đến của công ty, nói với Hạ Chi Dao.

"Được, vậy em về công ty trước", Hạ Chi Dao xuống xe, vẫy tay với Nhạc Huy, nở nụ cười vui vẻ.

Thấy nụ cười ngọt ngào của cô, tâm trạng Nhạc Huy cũng tốt lên nhiều, anh nói:

"Đưa địa chỉ nhà cho anh, lúc quay về anh sẽ đưa bộ quần áo công sở kia qua cho em".

Tối qua, bộ quần áo công sở của Hạ Chi Dao giờ vẫn ở phòng ngủ của Nhạc Huy, chưa mang đi.

"Ừ, lát nữa em nhắn tin cho anh địa chỉ nhà của em nhé".

Nói xong, Hạ Chi Dao quay vào công ty.

Chỉ trong một đêm mà có vẻ cô thay đổi rất nhiều. Trước kia, dù áp lực thế nào, cuộc sống khó khăn ra sao, cô vẫn rất hoạt bát. Nhưng bây giờ, cô có nhiều tâm sự, mà những tâm sự này, đều liên quan đến Nhạc Huy.

Vào phòng, Hạ Chi Dao trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, đến cả trưởng phòng đại diện cũng đến.

"Dao Dao, thì ra cô là em gái của chủ tịch công ty chúng ta! Cô giấu kĩ ghê!"

"Nghe nói tối qua chủ tịch còn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng cho cô, có đúng không? Sao cô không mời bọn tôi đến, cô có coi chúng tôi là bạn bè không thế?"

"Dao Dao, chủ tịch là anh trai hay bạn trai cô thế, sao Tiểu Tuyết bảo anh ta là bạn trai cô?"

Hạ Chi Dao bị giật mình, im lặng nhìn Giang Trì Mặc và Lý Tuyết đang đứng cười trộm ở bên kia.

...

Lúc này ở cửa công ty, Nhạc Huy gọi điện cho Lưu Duy Hòa, nói rằng lát nữa anh sẽ đến sàn đấu giá để cảnh sát thẩm vấn.

"Giám đốc Lưu, bây giờ tôi sẽ tới, ông có thể thông báo với bọn họ tới cho tôi lập biên bản không?"

"Tôi không có nhiều thời gian, mong bọn họ không trì hoãn nhiều thì giờ của tôi".

Tắt máy xong, anh lái xe đến sàn đấu giá.

Đến nơi, cảnh sát tới làm biên bản đã đến trước rồi. Dù sao, bọn họ cũng không thể để cậu chủ nhà họ Nhạc chờ bọn họ được. Sau khi Lưu Duy Hòa gọi điện tới, cấp trên đã nhanh chóng điều bọn họ đi, hơn nữa trong quá trình lập biên bản, không được có bất kì thái độ bất kính nào với Nhạc Huy.

Nhạc Huy mới chỉ là kẻ tình nghi, chứ không phải tội phạm.

“Để hai vị cảnh sát chờ lâu rồi”.

Nhạc Huy đến nơi, anh chào hỏi họ với sắc mắt hơi buồn bã.

Có hai người cảnh sát tới lập biên bản, một người trung niên và một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi có nhiệm vụ ghi chép lại.

"Không có gì, chúng tôi cũng vừa mới tới", cảnh sát trung niên vội đứng dậy bắt tay Nhạc Huy, tự giới thiệu: "Tôi là Từ Đạt, cậu đây chắc hẳn là Nhạc Huy. Hôm nay chúng tôi đến để ghi chép, điều tra vụ việc liên quan đến cái chết của nhóm người Thành Bạch Vạn và Thái Quân".

Trong phòng làm việc của Lưu Duy Hòa, ông ta đang tự rót cho mình tách trà, ngồi bên cạnh Nhạc Huy và nói với Từ Đạt:

"Cảnh sát Từ, hi vọng các ông nhanh lên, cậu Nhạc đây bộn bề trăm việc, phải cố gắng sắp xếp thời gian lắm".

Từ Đạt vội nói:

"Yên tâm, cùng lắm là nửa tiếng, sẽ không kéo dài lâu đâu".

Lúc này, hốc mắt Nhạc Huy đỏ lên, than thở:

"Tôi không biết chuyện gì xảy ra với nhóm Thái Quân, nhưng chuyện anh Thành chết thật sự rất buồn. Lúc ấy tôi ngồi trên xe cùng anh Thành, sau đó xe bị lao xuống sông. Khi đó tôi rất sợ, vất vả lắm mới trốn thoát được khỏi xe, nên không chú ý đến anh Thành".

Từ Đạt thấy vậy thì an ủi:

"Cậu Nhạc bớt đau buồn, cậu vẫn tự vệ được trong hoàn cảnh như vậy là tốt rồi".

"Tôi muốn biết, tại sao chiếc xe đó lại lao xuống sông? Còn có tài xế trông như nào? Chúng tôi mò vớt rất lâu, nhưng chỉ vớt được thi thể Thành Bạch Vạn, không tìm được thi thể người tài xế. Lúc đó cậu có chú ý được người tài xế đó đi đâu không?"

Nhạc Huy nghe vậy, trong tay cầm tách trà nóng, cơ thể anh run lên:

"Lúc ấy tôi không hiểu sao xe bị lao xuống sông, người tài xế đeo khẩu trang, tôi và anh Thành ngồi xe của công ty anh ta. Lúc từ công ty đi ra cũng vẫn ngồi xe của anh ta, nhưng lúc đi đường thì xảy ra một chuyện. Anh Thành do uống say nên vô duyên vô cớ tát người tài xế kia một cái".

Từ Đạt cau mày:

"Thành Bạch Vạn tát người tài xế một cái? Người tài xế đó có đánh lại không? Trên xe hai người họ có xích mích gì không?"

Nhạc Huy lắc đầu:

"Không, lúc đó tôi khuyên người tài xế hãy xin lỗi anh Thành, vì đây là chủ tịch tập đoàn Thành Thị, nếu không xin lỗi thì chuyện này sẽ không xong. Người tài xế đó nhẫn nhịn xin lỗi anh Thành. Không biết có phải vì thế mà tài xế lại cố tình lái xe xuống sông không".

"Nhưng sau đấy tôi chỉ lo chạy thoát thân, không để ý người tài xế kia thế nào. Dù sao, lúc tôi lên bờ được thì vội đi báo cảnh sát, rồi lập biên bản, mọi người có thể điều tra cái này".

Từ Đạt nghe xong gật đầu:

"Đúng là đêm đó cảnh sát chúng tôi nhận được điện thoại từ cậu Nhạc".

"Cậu Nhạc, tôi muốn tìm hiểu một chút về việc tài sản của Thành Bạch Vạn chuyển sang dưới danh nghĩa tên cậu. Trước khi Thành Bạch Vạn xảy ra sự cố này, không biết bị chết như vậy, thì sao cậu ta đang sống tốt như thế, lại có thể đưa ra một bản thỏa thuận chuyển nhượng, chuyển toàn bộ số tài sản bản thân tích lũy khổ sở mới có được sang cho một người mới quen biết chưa được bao lâu là cậu?"

"Như tôi biết thì Thành Bạch Vạn là người ham vật chất, làm ăn không có quy củ. Người như vậy, lại chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho người ngoài thì đúng là bất bình thường".

"Hi vọng cậu Nhạc có thể giải thích hợp lý chuyện này cho chúng tôi".

Nhạc Huy nghe xong, chẳng mảy may hốt hoảng, bình tĩnh giải thích:

"Tôi biết lúc này có rất nhiều người hoài nghi cái chết của anh Thành có liên quan đến tôi, nhưng thực ra bọn họ không biết nội tình của nó là gì".

"Tôi và anh Thành quen nhau chưa lâu, nhưng mới gặp mà cứ ngỡ tri kỉ. Lúc mới quen, tôi tặng anh ta một tòa nhà trị giá tám mươi triệu. Anh ta cũng kể với tôi nhiều chuyện, như chuyện vợ mình Trương Mỹ Quyên ngoại tình với trợ lý Chu Trạch của anh ta, mưu đồ cướp tài sản của anh ta. Còn có nhóm Thái Quân, ai cũng nghĩ Thái Quân rất trung thành với anh Thành, nhưng thực tế thì không phải vậy".

"Nhóm Thái Quân đã xích mích với anh Thành từ lâu, vì anh Thành muốn gột rửa lại, làm ăn trong sạch, không muốn giết chóc gì nữa. Tuổi tác của anh ta cũng không còn nhỏ nữa nên muốn yên ổn hơn. Nhưng nhóm Thái Quân còn trẻ, không đi đường tắt thì sao mà kiếm được tiền?"

"Nên thẳm sâu bên trong, bọn họ và anh Thành nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn".

"Tôi không biết cái chết của anh Thành là bất ngờ hay là bị mưu sát, có ai chủ ý muốn hại anh ta. Anh ta cũng đã sớm dự liệu được bản thân sẽ gặp nguy hiểm, mà bên cạnh không có người tín nhiệm, lại không có con cháu, anh ta sợ sau khi chết, toàn bộ tài sản sẽ bị Trương Mỹ Quyên hoặc là nhóm Thái Quân chiếm đoạt, nên mới nghĩ đến bản thỏa thuận chuyển nhượng lại cho tôi. Thỏa thuận có hiệu lực sau khi anh ta chết, tất cả các tài sản của anh ta đều chuyển sang do tôi đứng tên".

Lời của Nhạc Huy khiến Từ Đạt hình dung về một Thành Bạch Vạn bị vợ phản bội, anh em bất hòa, bị người khác hãm hại. Từ Đạt nghe xong thì nhíu mày, như thể hơi sợ hãi khi nghe lời kể của Nhạc Huy, nhưng cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.

Ông ta hỏi:

"Nếu đúng là vậy, sao Thành Bạch Vạn không chuyển lại tài sản cho người nhà cậu ta, cậu ta vẫn còn bố mẹ cao tuổi. Cậu ta không đưa tài sản cho bố mẹ, lại đưa cho cậu, đúng là nghe không xuôi lắm".

Nhạc Huy lắc đầu, cười trừ:

"Nên mới bảo các ông không hiểu, đây là sự tín nhiệm. Lúc này, trừ việc tin tôi, thì anh Thành còn biết tin ai nữa? Nếu anh ta chuyển tài sản cho bố mẹ cao tuổi ở nhà, thì hai người họ sao đấu thắng lại được Trương Mỹ Quyên và Chu Trạch? Rồi còn phải đối đầu với nhóm Thái Quân?"

"Lúc trước tôi đã nói anh Thành và tôi kết nghĩa anh em rồi. Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, thì sẽ nhờ tôi chăm sóc bố mẹ anh ta. Nên lúc anh Thành mất, tôi lập tức cho người xuống để đón hai ông bà sang thành phố khác sống, vì tôi sợ kẻ thù của anh Thành sẽ đến quấy rối họ. Mà tôi cũng tự mình mở một tài khoản cho họ, trong đó có hai mươi triệu. Sau này, tất cả chi tiêu, gồm cả tiền an dưỡng tuổi già cũng do tôi chi trả. Mọi người có thể tự điều tra chuyện này".