Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 166: Đi bắt Nhạc Huy

Sau khi ăn trưa ở nhà họ Tiêu, Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào vội vã ra ngoài.

“Chính Hào, anh thật sự hỏi thăm được địa chỉ nhà Diệp Huy rồi à?”

Hai người vừa lên xe, Thôi Chí Minh hỏi với vẻ mặt u ám.

Tiêu Chính Hào lạnh lùng cười, nói.

“Yên tâm đi, tôi quen biết khá nhiều người, bọn họ đã dò hỏi rõ ràng rồi. Diệp Huy sống ở khu biệt thự trong thành phố, bây giờ chúng ta có thể đến đó ngay lập tức”.

“Lần này có thể tập kích bất ngờ, sau đó chúng ta đưa hắn đến chỗ vắng không người. Đừng nói là đánh gãy chân, anh muốn đánh gãy cả hai tay hai chân hắn cũng được”.

Thôi Chí Minh nghe vậy, không giấu nổi nụ cười gian xảo trên khóe miệng.

“Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, hôm nay nhất định phải cho Diệp Huy biết, Thôi Chí Minh tôi là người không dễ chọc vào”.

“Hôm đó hắn đánh gãy chân tôi, dáng vẻ kiêu ngạo đó cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được. Hôm nay tôi không đánh hắn chết nhưng tôi muốn hắn phải sống trong đau đớn, khiến hắn tàn phế tay chân và tận mắt chứng kiến tập đoàn Cửu Đỉnh của hắn phá sản”.

Tiêu Chính Hào thấy sự hăng hái của Thôi Chí Minh liền khoác vai hắn và mỉm cười nói:

“Thả lỏng đi, chỉ là một con tép riu thôi, làm gì đủ sức đối đầu với nhà họ Thôi và nhà họ Tiêu chứ? Hai nhà chúng ta hợp sức, đừng nói một Diệp Huy, cho dù mười Diệp Huy cũng chả là gì”.

Thôi Chí Minh cười hỏi:

“Anh đã gọi đủ người chưa, tốt nhất là dẫn theo nhiều một chút, không biết sức khỏe của tên Diệp Huy đó đã hồi phục thế nào. Tôi nhớ hắn rất giỏi đánh nhau, hôm nay nhất định không được xảy ra sai sót”.

Tiêu Chính Hào vỗ ngực nói:

“Tôi làm việc thì anh cứ yên tâm đi, anh không nghe bố tôi nói tôi cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời à. Tôi nuôi không ít đám đàn em, bọn họ rất trung thành với tôi, mỗi người đều hung ác tàn nhẫn, có kẻ từng giết người. Lo gì không xử nổi một tên Diệp Huy chứ?”

Thôi Chí Minh gật đầu:

“Vậy thì tốt, giờ chúng ta đi đến đó”.

...

Ở nhà, Nhạc Huy và Hạ Chi Dao vừa ăn xong. Hạ Chi Dao thu dọn phòng bếp, sau đó đẩy Nhạc Huy ngồi trên xe lăn ra ngoài tắm nắng. Dạo gần đây, dường như ngày nào cũng lặp lại những hành động như vậy.

Cuộc sống hơi buồn tẻ, nhưng Hạ Chi Dao không hề thấy nhàm chán, cô thực sự muốn chăm sóc Nhạc Huy, mỗi ngày đều ở bên cạnh anh.

Nhạc Huy không thể không thừa nhận, Hạ Chi Dao chăm sóc anh vô cùng cẩn thận chu đáo. Anh rất hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm lo lắng hết lòng thế này. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

“Thời tiết hôm nay thật đẹp”, Hạ Chi Dao ngồi bên cạnh Nhạc Huy, nhìn vườn hoa trơ trọi nói: “Ngày mai em đến cửa hàng bán hoa mua vài loại về trồng trong vườn, vườn hoa này trơ trọi quá”.

Nhạc Huy nghe vậy hơi ngẩn người. Anh đột nhiên nhớ đến Liễu Nhược Hà, cô cũng yêu thích hoa cỏ, lúc trước ở Sở Châu, anh và cô từng trồng rất nhiều hoa trong sân.

Rời Sở Châu lâu vậy rồi, không biết Liễu Nhược Hà giờ ra sao.

“Mày còn nhớ đến cô ấy làm gì…”, Nhạc Huy thở dài, thầm nói với chính mình.

“Anh, anh nói gì vậy, nhớ ai cơ?”, Hạ Chi Dao hỏi.

Nhạc Huy định thần lại, cười nói.

“Không có gì, ý hay đó, nếu em không ngại mệt”.

“Ngày nào em cũng chăm sóc anh như vậy, anh cảm thấy đủ vất vả rồi, đừng làm mình mệt mỏi thêm nữa”.

Hạ Chi Dao nghe vậy liền mỉm cười, cảm thấy rất vui:

“Không vất vả đâu, không hề vất vả chút nào. Lúc trước ở nhà, em cũng từng chăm sóc bố mà”.

Nhạc Huy quay đầu nhìn cô, cảm kích nói.

“Sau này ai cưới được em đúng là may mắn như nhặt được bảo vật”.

Hạ Chi Dao bĩu môi, kiêu ngạo nói:

“Em không muốn lấy chồng sớm đâu, chẳng lẽ em không phải bảo vật của anh hả, hàng ngày em chăm sóc anh, anh lại vô lương tâm đến vậy!”

Nhạc Huy sửng sốt, cười nói:

“Phải, em là bảo vật của anh”.

“Vậy thì cứ từ từ, nếu chân mà lành nhanh quá sẽ không còn ai chăm sóc anh nữa”.

Hạ Chi Dao nghe vậy liền khoanh tay nói:

“Thế thì không được, anh phải mau khỏe lên, anh là ông chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh”.

“Một tập đoàn lớn như vậy, không có anh thì không được”.

Nhạc Huy gật đầu nói:

“Thực ra anh đã khỏe hơn nhiều rồi, chắc mười ngày nữa là có thể đi lại”.

Lúc này, Nhạc Huy vẫn chưa biết, bên ngoài khu biệt thự nơi anh sống đã tụ tập khá nhiều người, họ đều tới để bắt anh.

Lúc này bên ngoài khu biệt thự đã có hơn hai mươi người tụ họp lại, Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào cũng đã đến.

“Cậu Tiêu!”

Đám người này trông hung hăng dữ tợn, nhưng lại vô cùng cung kính chào hỏi Tiêu Chính Hào.

Tiêu Chính Hào khẽ gật đầu, giới thiệu:

“Đây là người anh em của tôi, tên là Thôi Chí Minh, là cậu chủ nhà họ Thôi ở thủ đô”.

Thôi Chí Minh đứng cạnh Tiêu Chính Hào, chân hắn đã lành, có thể đi lại được nhưng vẫn phải tránh vận động mạnh.

“Nhà họ Thôi ở thủ đô?”

Đám người nghe đến đây liền kinh ngạc. Nhà họ Thôi ở thủ đô cũng rất nổi tiếng, mà dù không có danh tiếng nhưng chỉ cần là cậu ấm đến từ thủ đô thì nhất định là nhân vật lớn.

“Chào cậu chủ Thôi!”

Đám người vội vàng chào hỏi Thôi Chí Minh.

Thôi Chí Minh gật đầu, chắp tay sau lưng nói:

“Nhờ mọi người hôm nay vất vả giúp tôi bắt một người, kẻ đó hiện đang ở bên trong, tên là Diệp Huy”.

“Diệp Huy này có thâm thù đại hận với tôi, chỉ cần bắt được hắn, Thôi Chí Minh tôi sẽ không bạc đãi mọi người”.

Một người bước ra khỏi đám đông, người này là trùm giới xã hội đen ở khu vực phía đông thành phố Thiên Hải, biệt danh là Tào Lão Tam.

Hắn dám đánh dám giết, là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, được Tiêu Chính Hào mua chuộc và vẫn luôn làm việc cho Tiêu Chính Hào.

“Cậu Thôi yên tâm, không có người nào mà Tào Lão Tam tôi không bắt được. Cậu Tiêu đối đãi với chúng tôi rất tốt, cậu là bạn của cậu ấy, tôi sẽ thay cậu làm tốt chuyện này”.

Thôi Chí Minh gật đầu.

“Tốt, vậy mọi người vào đi”.

Dứt lời, một nhóm người định xông thẳng vào khu biệt thự, có điều kiểu biệt thự này chắc chắn có bảo vệ. Trong chốt bảo vệ đột nhiên có bốn năm nhân viên bảo vệ cao to bất ngờ lao ra, cầm gậy quát lớn:

“Các người muốn làm gì, sống ở đây đều là những người có danh tiếng địa vị, tốt nhất các người đừng manh động!”

Lúc này, Tiêu Chính Hào bước đến, chắp tay sau lưng nói:

“Vậy à, nhân vật lớn sống ở đây, có thể sánh bằng tập đoàn Tiêu Thị của tôi sao?”

Ngay khi nghe những lời này, mấy nhân viên bảo vệ sững sờ, nhìn Tiêu Chính Hào.

“Anh là…”

Tiêu Chính Hào cười chế nhạo.

“Tiêu Vân Long là bố tôi, anh nói xem tôi là ai”.

“Hôm nay tôi muốn đi vào, ai dám cản đường?”

Các bảo vệ nghe xong đều thay đổi sắc mặt, không ngờ người đến lại là cậu chủ nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu cực kỳ có quyền lực ở thành phố Thiên Hải. Những người sống trong khu biệt thự này, lợi hại nhất cũng chỉ có ông chủ họ Nhạc của tập đoàn Cửu Đỉnh mà thôi.

“Nhưng mà…”

Một trong số đám bảo vệ định lên tiếng, Tiêu Chính Hào liền lạnh lùng nói.

“Không sao, Tào Lão Tam, chặn bọn họ trong chốt bảo vệ. Những người khác lập tức vào bắt Diệp Huy”.

Vừa dứt lời, Tào Lão Tam đã xông đến hung hăng chặn mấy bảo vệ đẩy vào trong bốt canh gác. Chỉ để vài người lại canh chừng bên ngoài, đám còn lại theo Tiêu Chính Hào vào trong bắt người.