Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 267: Mưu đồ Sự nghiệp lớn

Khi Nhạc Huy nghe Vương Côn nói vậy, cũng sững sờ kinh ngạc.

Anh không ngờ hôm qua Vương Côn cao ngạo xa cách, mà hôm nay lại có giác ngộ như vậy. Anh còn cho rằng muốn thuyết phục đám người nhà họ Vương này sẽ rất khó khăn.

“Cháu thành lập hiệp hội kinh doanh này, có ý muốn để các doanh nghiệp lớn gia nhập hiệp hội cùng hưởng tài nguyên, giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí là cùng chia sẻ mạng lưới quan hệ. Bây giờ nhà họ Vương vẫn không để lộ bộ mặt suy sụp ra bên ngoài, nếu gia nhập vào hiệp hội kinh doanh Huy Hành của cháu thì vẫn thể hiện tư thế của ông lớn trước mặt mọi người. Điều này có ưu thế nhất định đối với nhà họ Vương”.

Nhạc Huy đặt chén trà xuống, ngồi ngay ngắn, kể lại tưởng tượng của mình và phân tích tình hình trước mắt với nhà họ Vương:

“Cháu tin rằng mọi người lớn tuổi ở đây đều hiểu con đường kinh doanh hơn Nhạc Huy cháu. Đánh giặc dựa vào mạnh yếu để quyết định thắng thua. Nhưng kinh doanh thì không hẳn phải phân ra thắng thua hoặc sống chết, con đường phát tài hoàn mỹ nhất là hai bên đều thắng”.

“Dĩ hòa vi quý, hòa khí sinh tài, là thuật ngữ được lan truyền năm nghìn năm đến nay không thay đổi của nước Hoa chúng ta. Hiệp hội kinh doanh của cháu là để giúp các gia tộc và doanh nghiệp tham gia trong đó duy trì trạng thái ‘cùng thắng’. Nhà họ Vương có thể cùng hưởng những tài nguyên khác trong hiệp hội, lấy được tin tức thương nghiệp sớm nhất, lấy mạnh bù yếu và theo sát trào lưu”.

“Với điều đó lặng lẽ bù lại sự suy sụp của nhà họ Vương, vững vàng phát triển đi lên. Cháu tin mọi người có thể tưởng tượng được, nếu lần này hiệp hội kinh doanh của cháu thu hút được những nhà doanh nghiệp của tỉnh Giang Kiên thì tương đương với việc để mọi người cùng ngồi một thuyền, chỉ có cùng nhau cố gắng, mới có thể đẩy thuyền đi xa hơn”.

Dứt lời, ngay cả đôi mắt của Nhạc Huy cũng phát lên tia sáng, khóe miệng khẽ cười:

“Đến lúc đó, mọi người sẽ không tranh giành cấu xé lẫn như nữa, chỉ biết dồn sức lực vào một chỗ. Trên cơ sở mọi người cùng nhau kiếm tiền, sẽ không ai quan tâm chuyện gia tộc khác phát triển thế nào, bởi vì mọi người đều đang kiếm tiền nên sẽ không có ai có tâm lý không cân bằng”.

“Một khi trong đó xuất hiện người có tâm lý không cân bằng, người đó sẽ bị tất cả những người khác đuổi khỏi cuộc chơi. Cho dù anh là nhà doanh nghiệp lớn, hay là gia tộc lớn, thứ anh phải đối mặt, là tất cả nhà doanh nghiệp trong hiệp hội kinh doanh. Cháu tin không có nhà doanh nghiệp lớn nào sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn này”.

“Cũng như vậy, một khi có nhà nào xảy ra chuyện gặp phải khó khăn, những người khác sẽ giúp đỡ. Bởi vì đây là hiệp ước mọi người cùng tuân thủ, chỉ có tất cả đều lớn mạnh, hiệp hội kinh doanh mới ngày càng lớn mạnh. Hiệp hội lớn mạnh thì người có lợi cũng là mọi người, đây là một đạo lý sống dựa vào nhau”.

“Cháu nói như vậy, mọi người hiểu không?”

Nói xong, Nhạc Huy nhìn Vương Côn, rồi lại liếc nhìn đám người Vương Hạc Niên.

Lúc này, mọi người đều đang nghiền ngẫm lời nói của Nhạc Huy. Nhạc Huy không hổ là cậu chủ của gia tộc hàng đầu, dùng ngôn ngữ vẽ ra một bản đồ thương nghiệp khổng lồ y như một nhà diễn thuyết.

Vương Côn ngơ ngác nhìn Nhạc Huy, trong đôi mắt đều là kinh ngạc và khâm phục.

Tầm nhìn và ý đồ của Nhạc Huy đã vượt xa tưởng tượng của ông ta. Rốt cuộc là gia tộc như thế nào mới có thể đào tạo ra được một người tài trí và mưu lược như này?

Vợ chồng Vương Lệ không thể chen vào những chuyện này, Trần Đông Lai là học giả, không có kinh nghiệm kinh doanh. Tuy Vương Lệ cũng là người quản lý của hai ba công ty, nhưng đối mặt với bản đồ thương nghiệp mà Nhạc Huy vẽ ra, bà ta cũng không dám nghĩ, bởi vì không phải cùng một đẳng cấp, nếu bà ta tùy tiện phát ngôn thì khó tránh làm trò cười cho thiên hạ.

Do đó bà ta cũng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nhau, nuốt nước bọt.

Còn gương mặt Trần Ngọc Đình lại ngập tràn sự sùng bái và tình yêu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Nhạc Huy không rời.

“Nhược Hà à Nhược Hà, nếu ban đầu cậu không bỏ lỡ Nhạc Huy, e là nhà họ Liễu các cậu bây giờ đã nổi tiếng ở tỉnh Giang Kiên rồi chăng. Qua mấy năm nữa, thậm chí nổi tiếng khắp nước Hoa cũng không nên…”

Trần Ngọc Đình xúc động trong lòng.

Lúc này, Vương Hạc Niên cũng thán phục, kính động nói:

“Nếu thật sự có thể như Nhạc Huy nói, vậy nhà họ Vương chắc chắn phát đạt rồi, thậm chí thành tựu vượt xa hai đời gia chủ trước cũng không chừng. Nhà họ Vương nhất định không chỉ nổi tiếng ở Giang Kiên, mà còn có thể nổi tiếng khắp cả nước”.

“Đồng ý, tôi cũng đồng ý”, một ông chú cũng kích động chống gậy, bày tỏ lập trường của mình.

Tiếp sau đó, lại là mấy người có quyền thế của nhà họ Vương lần lượt phát biểu ý kiến, họ đều có chung ý kiến với Vương Hạc Niên và ông chú kia.

“Đồng ý!”

“Chúng tôi cũng đồng ý!”

“Nhạc Huy, ông cũng đồng ý!” Vương Côn nghe tiếng nhất trí của mọi người, lập tức cũng bày tỏ thái độ, kích động nhìn Nhạc Huy nói: “Nếu sau này thật sự có thể đi lên theo tưởng tượng của cháu, thì cháu chính là ân nhân lớn của nhà họ Vương. Mấy đời người nhà họ Vương của ông từ này về sau đều cảm kích cháu, tôn cháu là vị thần!”

Dường như Nhạc Huy đã dự đoán được người nhà họ Vương sẽ có phản ứng như vậy từ trước, lúc này anh lại rất bình tĩnh, xua tay nói:

“Ông nói quá rồi, trước tiên mọi người đừng vội mừng, bởi vì cháu có một điều kiện, mọi người nghe trước, rồi hãy đưa ra quyết định cuối cùng”.

Đám người Vương Côn nghe đến đây lập tức sững sờ. Nhưng bọn họ cũng không thấy lạ, suy cho cùng Nhạc Huy cũng sẽ không vô duyên vô cớ giúp họ, cho dù đưa ra hai ba điều kiện thì cũng có thể chấp nhận.

“Là như này, nếu muốn tiến lên không ngừng thì cháu thấy nên vứt bỏ tập tục cũ”.

Nhạc Huy tiếp tục nói:

“Một gia tộc lớn, nếu toàn bộ đều dựa vào gia chủ làm chủ đảm đương công việc thì cháu thấy không chắc có thể giúp nhà họ Vương có phát triển tốt hơn. Nếu đã làm kinh doanh, thì mọi người phải cùng nhau tìm kế sách nghĩ biện pháp. Vì thế cháu cho rằng, hình thức kinh doanh của nhà họ Vương, nên giống như doanh nghiệp lớn, có một tổng giám đốc và vài phó tổng giám đốc”.

“Chỉ khi mọi người cùng nhau tìm cách, cùng nhau trao đổi. Ý kiến phát biểu khác nhau, lật đổ ý kiến của đối phương, gác lại cái bất đồng cố tìm cái chung thì mới có thể có tiến bộ”.

“Ông à, bây giờ điều cháu nói có thể mạo phạm đến ông, không biết ý của ông sao ạ?”

Nói xong, Nhạc Huy nhìn về phía Vương Côn.

Đám người Vương Hạc Niên trố mắt nhìn nhau, câu này của Nhạc Huy là muốn lật đổ ông cụ…

Quả nhiên, Vương Côn đã nhíu mày, những thoáng chốc đã giãn ra. Ông ta thở dài nói:

“Cũng được, ông cũng già rồi. Sau này sự nghiệp của nhà họ Vương còn phải giao cho bọn họ. Nếu để một mình Hạc Niên xử lý cũng không được. Ba kẻ tầm thường, có thể đánh bại một Gia Cát Lượng đấy. Sự nghiệp của gia tộc, tất nhiên phải là mọi người cùng nhau gánh vác sứ mệnh”.

Nhạc Huy gật đầu, thu lại nụ cười và nghiêm nghị nói:

“Ông nói rất đúng, Ngọc Đình cũng là một phần của nhà họ Vương, cháu hi vọng có thể có một chỗ ngồi của Ngọc Đình trên vị trí phó tổng giám đốc.

Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Vương đều trợn tròn mắt, Vương Côn cũng khó tin nhìn Nhạc Huy. Nói cả nửa ngày, hóa ra đây chính là điều kiện của Nhạc Huy, Nhạc Huy muốn sắp xếp một chức vị lớn ở nhà họ Vương cho Trần Ngọc Đình.

Lúc này Trần Ngọc Đình cũng kinh ngạc, nhìn Nhạc Huy:

“Nhạc Huy, em…”

Không đợi cô nói xong, Nhạc Huy liền giơ tay cắt ngang lời nói của cô, anh nói tiếp:

“Cháu không chỉ muốn Ngọc Đình có thể đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc ở nhà họ Vương mà cháu còn muốn Ngọc Đình có thể chiếm hai mươi phần trăm cổ phần sản nghiệp của nhà họ Vương. Đây chính là điều kiện của cháu”.

Nếu mấy câu trên đã khiến người nhà họ Vương hết sức bất mãn. Còn mấy câu cuối của Nhạc Huy với nhà họ Vương mà nói tựa như được đằng chân lân đằng đầu.

“Nhạc Huy, cháu đang đùa với mọi người đấy à?”

Vương Hạc Niên nhíu chặt mày, kích động đứng bật dậy.